Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 324: Vợ hiền chồng họa ít! (thêm 2) (length: 8902)

Lương Bỉnh An không tan làm đúng giờ, Lưu Phương cũng không sốt ruột.
Gần đây Lương Bỉnh An ở đơn vị tranh thủ biểu hiện, đi sớm về trễ, có khi còn muốn tăng ca.
Đợi đến khi bà nội gọi điện thoại đến, Lưu Phương vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra. Đến nhà cha mẹ chồng, bị Lương phụ xông vào mắng cho một trận: "Vợ hiền chồng ít họa, ngươi không có chuyện gì lại nghĩ kết thân với nhà Phàn làm gì, Bỉnh An bị ngươi hại chết rồi!"
Lưu Phương không hiểu ra sao.
Thái độ của Lương gia hai ông bà trước sau thay đổi quá nhanh, trước đây nói muốn gả Hạ Hiểu Lan cho Phàn Trấn Xuyên, Lương phụ cũng đâu có phản đối.
Ai ngờ mọi thứ thay đổi bất ngờ, Phàn Trấn Xuyên bỗng chốc gặp đại họa, hai ông bà Lương gia liền nơm nớp lo sợ, sợ bị Phàn Trấn Xuyên liên lụy. Lương Bỉnh An thề thốt rằng không có gì sâu giao với Phàn Trấn Xuyên, hai ông bà Lương gia mới hơi chút an lòng.
Lương Bỉnh An ngược lại là muốn có quan hệ đó, trước đây Phàn Trấn Xuyên căn bản không thèm để mắt tới hắn, người ta không dẫn hắn chơi.
Còn chưa kịp lên được con thuyền của Phàn Trấn Xuyên thì con thuyền đã chìm, coi như Lương Bỉnh An cũng có chút may mắn.
Hơn mười ngày qua đều không có chuyện gì không may xảy ra, có thể thấy việc Phàn Trấn Xuyên gặp chuyện cũng không liên lụy đến Lương Bỉnh An... Sự thật chứng minh, người nhà họ Lương đều mừng hơi sớm. Lương phụ nhận được tin tức Lương Bỉnh An bị người ta bắt đi ngay trước mặt mọi người, Lưu Phương không dám tin.
Sao có thể như vậy được; trước đó còn nói nắm chắc việc thăng chức cục trưởng cơ mà.
Trong nháy mắt đã thông báo với Lưu Phương là cục trưởng không thành, người lại bị bắt.
Lương phụ thở hổn hển: "Các ngươi nghe tin ở đâu mà nói Bỉnh An muốn được đề bạt? Ngươi nói thật cho ta biết, Bỉnh An mấy năm nay đã lấy bao nhiêu đồ ở trong nhà, tranh thủ lúc người ta còn chưa đến nhà điều tra, ngươi mau mang hết mấy đồ không nên có đi cho khuất mắt!"
Lương phụ nghĩ rằng, dù có chiếm chút lợi nhỏ không nên, thì con trai ông cũng sẽ không ngốc đến mức nói ra.
Chỉ cần cứ kiên quyết không khai ra, có ảnh hưởng đến chức vụ thôi, còn người chắc vẫn giữ được.
Điều kiện tiên quyết là Lưu Phương phải phối hợp tốt; Lương phụ lo lắng bất an gọi con dâu đến, chính là biết Lưu Phương mười mấy năm nay không tiến bộ chút nào, ở trước mặt người nghèo thì cao ngạo đắc ý, nhưng mà gặp người điều tra thì trong lòng lại lo lắng sợ hãi! Nếu như Lưu Phương lỡ lời bừa bãi, vậy thì sẽ hại con trai ông thảm rồi.
Lưu Phương quả nhiên bắt đầu run rẩy, nếu không phải cha mẹ chồng nhìn như hổ rình mồi, thì cô thật muốn tùy ý ngất đi rồi.
Ngất đi thì tốt rồi, sẽ không phải đối diện với những chuyện này.
Lòng Lưu Phương như tơ vò, những đồ vật gì là không thể nhận? Trong nhà nàng còn hơn ba vạn tiền tiết kiệm, Lương Bỉnh An đem tiền về, cô căn bản sẽ không hỏi tiền từ đâu ra. Dù sao Lương Bỉnh An cũng thường nói nàng chỉ cần tiêu tiền, phụ nữ hỏi nhiều làm gì.
Ngoài ra thì đồ vật quý giá ngược lại không có bao nhiêu, Lưu Phương có mấy chiếc nhẫn vàng, có hai sợi dây chuyền vàng.
Nhà cô ngày trôi qua khá tốt; cũng là nhờ chi phí ăn mặc cao hơn gia đình ở trấn bình thường, dù có tính cả tiền lương của Lương Bỉnh An, thì cũng không thể nào chi dùng hết cho một nhà, mà còn có thể tiết kiệm được hơn 3 vạn. Không, nếu như không ném cho Hạ Hiểu Lan 1 vạn kia, thì nhà cô hẳn là phải có 4 vạn tiền tiết kiệm.
Lưu Phương làm nội trợ nhiều năm, không có nghĩa là nàng không biết thu nhập của các gia đình khác. Những đơn vị làm ăn có hiệu quả tốt, hai người cộng lại mỗi tháng cũng chỉ được hai ba trăm, một năm không ăn không uống cũng có thể tiết kiệm được vài ngàn. Nhưng đó là tiền đề phải không ăn không uống, ai nhận tiền lương mà lại không tiêu một đồng, tính cả thâm niên thì người nhận lương cao nhất cũng phải lo cho người già kẻ trẻ, có keo kiệt cũng không thể dựa vào gió Tây Bắc nuôi cả nhà.
Việc kiếm được tiền và còn có dư, việc mà dựa vào lương có được mấy vạn vào năm 84, thực sự là chuyện viễn vông!
Lưu Phương không rảnh hơi đâu mà giở trò trước mặt cha mẹ chồng, cô thành thật khai báo mọi thứ, Lương phụ liền biết những tiền tiết kiệm này có lai lịch không rõ. Không ngờ Lương Bỉnh An lại gan lớn như vậy, Lương phụ tim như bị thắt lại, vợ hiền chồng ít họa mà, nếu như không phải Lưu Phương lấy chồng rồi ở nhà không kiếm tiền mà lại còn thích tiêu tiền, thì con trai ông có đến mức phải lấy nhiều tiền của nhà như vậy không? Lương Hoan nãi nãi không chút do dự tát thẳng vào mặt Lưu Phương một cái:
"Đồ sao chổi, con trai ta lần này mà bị ngươi hại chết thì ngươi đừng có mà mong được ngày tháng tốt lành!"
Lưu Phương rơi nước mắt.
Lương Bỉnh An bình thường cũng không nói cho cô biết chuyện làm ăn, cô làm sao mà hại được?
Rốt cuộc vẫn là vì chột dạ nên không dám phản bác, năng lực của Lương Bỉnh An sao lại xảy ra chuyện, có phải do chuyện của nhà Phàn hay không. Lưu Phương trong lòng rối bời, nghi ngờ là do đối tượng sĩ quan của Hạ Hiểu Lan trả thù, nhưng trước mặt cha mẹ chồng thì không dám nói. Lương gia hai ông bà mà biết chuyện này có liên quan đến cô, thì chỉ sợ sẽ không chỉ là đánh có một cái tát đâu.
Lương phụ cũng muốn bóp chết đứa con dâu vụng về này, nhưng vẫn phải nhẫn nhịn, nếu không giao phó cho Lưu Phương cẩn thận thì Lương Bỉnh An sẽ còn gặp xui xẻo hơn nữa:
"Ngươi đưa hết sổ tiết kiệm với trang sức này nọ về đây, trong nhà cũng không thể không để lại chút tiền nào, giữ lại mấy ngàn cũng là đủ dùng rồi, nếu có ai hỏi về chuyện của Bỉnh An thì ngươi cứ nói là không biết!"
Lương phụ cũng muốn dạy thêm cho cô, nhưng mà cũng phải có cái đầu mà hiểu mới được.
Nếu như Lưu Phương nói giống lời Lương Bỉnh An đã khai với tổ chức thì khác nào tự lấp liếm, lại càng hại Lương Bỉnh An thêm thảm.
"Không cần nói cho Lương Vũ biết, ngươi đưa con lại đây, chuyện bên Hoan Hoan cũng thế, kêu con bé cứ đến trường bình thường, có ai hỏi chuyện của ba thì nói cái gì cũng không biết!"
Cha chồng vừa nói một câu, Lưu Phương lại gật đầu một cái.
Lương gia hai ông bà cũng không giữ cô ở lại lâu, kêu cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc đưa về. Lưu Phương ở nhà lục tung lên, sợ còn quên thứ gì có giá trị ở xó xỉnh nào đó. Cũng may Lương Bỉnh An không ngốc, số tiền mang về nhà tuy để tiêu xài nhưng cũng không đến nỗi để Lưu Phương làm cho cả nhà quá xa xỉ.
Đồ điện thì đương nhiên cũng đáng không ít tiền, bây giờ Lưu Phương vô cùng may mắn vì đã nghe nói chị dâu Lý Phượng Mai mua TV nhập khẩu 19 inch, tuy rằng cũng không cam lòng nên muốn đổi cái TV cũ trong nhà, nhưng lại nhất thời không có thời gian.
Của mềm thì còn có thể mang đến nhà cha mẹ chồng giấu, nếu mà thực sự đổi TV nhập khẩu 19 inch thì chẳng phải là quá nổi bật hay sao!
Cái TV to như vậy, đem ra ngoài vứt cũng không kịp nữa là.
Lương phụ đoán không sai, ngày thứ hai sau khi Lương Bỉnh An bị bắt đi thì đã có người đến tìm Lưu Phương để nói chuyện.
Lưu Phương trước đó đã được cha chồng dặn dò, hỏi gì cũng nói không rõ ràng. Ép quá thì nói mình là bà nội trợ, không biết công việc của Lương Bỉnh An: "Lão Lương nhà tôi làm việc nghiêm túc có trách nhiệm lắm, thường xuyên phải tăng ca về muộn, có việc ở đơn vị thì bất kể là ngày lễ tết anh ấy cũng đều cố gắng ở lại đơn vị…"
Mỗi một cán bộ bị điều tra cùng người nhà đều nói như vậy, còn có những người diễn còn tinh xảo hơn Lưu Phương nhiều, vừa nói vừa hát như diễn tuồng, nhưng cuối cùng bị điều tra ra vấn đề, thì thường thường là người khóc to nhất.
Người đến nhìn quanh một vòng trong nhà:
"Điều kiện nhà cô cũng tốt nhỉ, lại còn dùng cả máy giặt, theo như chúng tôi biết thì đồng chí Lưu Phương không có việc làm phải không?"
Tim của Lưu Phương nhanh chóng nhảy ra khỏi cổ họng:
"Là nhờ có tiền lương của lão Lương, với cả có cha mẹ chồng trợ cấp nữa, tiền lương hưu của họ cũng không ít."
Hai ông bà Lương gia đều là người có lương hưu, Lương phụ còn là cán bộ hưu trí, Lương mẫu cũng là công nhân, điều kiện của Lương gia khá tốt, đương nhiên không chỉ là nhờ tiền lương. Khi đó Lương phụ rất có quyền, cũng mang về nhà không ít đồ tốt. Vật đổi sao dời, Lương phụ an toàn về hưu, thì mấy thứ kia lại thuộc về họ Lương.
Nhà họ Lương cũng có tiền, hai ông bà cũng không nghĩ ra lý do vì sao Lương Bỉnh An lại lấy tiền của nhà, trong nhà có phải là thiếu tiền đâu, đợi sau này hai người qua đời thì mấy thứ kia cũng sẽ để lại toàn bộ cho Lương Bỉnh An thôi.
Lương Hoan còn đang mơ mộng về chuyện con gái cục trưởng, đột nhiên ba cô bé bị bắt, giấc mơ cứ như bị người ta dùng một cái tát thật mạnh đánh thức, Lương Hoan hoảng hốt lo sợ.
Ông nội nói cứ đến trường bình thường, Lương Hoan nào có chút định lực này?
Còn chưa có ai đến tìm cô bé nói chuyện thì cô đã muốn suy sụp tinh thần rồi, lên lớp thì ỉu xìu gục mặt xuống bàn, để che giấu sự khác thường của mình.
Phàn Hàm cười lạnh, hôm qua Lương Bỉnh An bị bắt thì bà nội hắn đã ở nhà vỗ tay vui mừng… Bà nội Phàn Hàm không cho rằng con trai Phàn Trấn Xuyên sai, sai là cái nhà họ Lương hay lui tới làm mai mối này, là cái người yêu của Hạ Hiểu Lan kia, là cái người đã bắt Phàn Trấn Xuyên đi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận