Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 718: Tỏ thái độ liền được cao điệu (length: 8267)

Thử kết giao.
Lấy kết hôn làm mục đích, thử kết giao?
Loảng xoảng một tiếng —— Lưu Phân trên tay không cầm chắc cái bát, làm nó rơi xuống đất.
Phòng bếp xi măng, chén sứ vỡ tan tành, một chén thịt kho tàu thịt dê, nước canh đặc sệt đổ tràn ra khắp nơi, còn bắn cả lên ống quần Thang Hoành Ân.
Lưu Phân vội vàng cúi người, Thang Hoành Ân giữ chặt nàng:
"Ngươi muốn làm gì?!"
"... Nhặt, nhặt bát."
Lưu Phân bị Thang Hoành Ân làm cho lắp bắp, Thang Hoành Ân thực ra nghĩ Lưu Phân sẽ ngồi xổm xuống lau ống quần bị bẩn cho hắn, sao hắn có thể để Lưu Phân sợ đến mức như vậy? Thì ra là tự mình đa tình, Thang Hoành Ân không nói là lòng dạ thâm trầm, cảm xúc chân thật trong lòng bình thường sẽ không dễ dàng bộc lộ ra ngoài.
Đây là thói quen do môi trường công tác, không chỉ riêng hắn mà rất nhiều cán bộ cấp cao cũng mắc tật xấu này.
Kéo Lưu Phân đứng lên, cảm giác được tay nàng đang run rẩy, Thang Hoành Ân biết mình hôm nay đã tiến một bước quá lớn, có thể khiến Lưu Phân sợ hãi. Nhưng hắn cũng không phải nhất thời nổi hứng, khi nhìn Lưu Phân thì muốn nói như thế nào, hắn trên đường đi đã lặp đi lặp lại suy nghĩ, lời nói ra đều là những điều trong lòng, hắn nói tiếp cũng không hề mất tự nhiên chút nào.
Bom tấn đã ném ra thì lúc này nên để Lưu Phân tỉnh táo một chút, Lưu Phân cũng quá khẩn trương.
Thang Hoành Ân có thể do hiệu ứng lọc kính mà thấy phản ứng của đồng chí Lưu Phân rất đáng yêu.
"Ngươi đi lấy cái chổi đi, để ta thu dọn, cẩn thận bị tay cắt vào."
Lưu Phân không từ chối, nàng hiện giờ bức thiết muốn kéo giãn khoảng cách với Thang Hoành Ân, nếu không nói gì thì bầu không khí thật sự quá xấu hổ!
Hạ Hiểu Lan rốt cuộc nhịn không được chạy tới, Vu nãi nãi nghĩ thầm nha đầu kia sao không có mắt vậy?
"Mẹ, người không sao chứ!"
Lưu Phân kích động khoát tay, "Tay ta bị trượt một chút, làm rơi bát."
Lưu Phân chạy đi tìm chổi khắp nơi, Hạ Hiểu Lan hỏi rõ ràng xong thì thực sự không nỡ nhìn: "Không phải chúng ta để chổi sau cửa bếp sao?"
Đúng là để ở sau cửa bếp.
Nhưng mà Thang, Thang tiên sinh đang ở trong bếp a!
Lưu Phân lúc đầu quên, bây giờ được Hạ Hiểu Lan nhắc thì cũng không thể như không có gì mà quay lại bếp được. Mọi người đều quá chấn động, Thang Hoành Ân thực sự xắn tay áo lên thu dọn bát vỡ trên mặt đất. Hạ Hiểu Lan thấy ống quần của hắn bị bẩn thì tìm cho hắn một chiếc khăn sạch để lau, nhân cơ hội nói: "Thang thúc, chú làm vậy quá nổi bật, sẽ dọa mẹ cháu sợ đấy."
Thang Hoành Ân liếc mắt nhìn nàng, "Ta nghĩ, ta cũng không đến mức đáng sợ như tên du côn vô lại, nhóc con như cháu thì biết cái gì chứ, không bày tỏ thái độ một cách cao điệu thì người khác vẫn sẽ xem nhẹ mẹ cháu."
Làm người thì phải khiêm tốn, nhưng tỏ thái độ thì phải cao điệu.
Hắn muốn giấu ý nghĩ của mình thì không ai nhìn ra cũng chẳng khó khăn gì, nhưng làm vậy có ý nghĩa sao, hắn cho rằng Lưu Phân có những phẩm chất tốt đẹp truyền thống của phụ nữ Hoa Quốc, hắn thưởng thức những phẩm chất này, cũng thưởng thức dũng khí chủ động thay đổi của Lưu Phân... Một người có phẩm chất tốt đẹp thì chính là viên trân châu, Lưu Phân trước đây vốn là viên trân châu bị bụi bặm che phủ, Thang Hoành Ân không vì vậy mà làm thấp đi Lưu Phân, ngược lại người trong thôn lại dùng con mắt cũ rích để nhìn nhận người.
Trân châu bị bụi phủ đã được phủi sạch, người trong thôn lại cảm thấy đây chỉ là một người trung niên bắt đầu gặp may mắn?
Thang Hoành Ân thấy những người này không nhận ra trân châu, thấy không đáng cho Lưu Phân, hắn đuổi đến Thương Đô muốn để người khác nhìn xem, trân châu vẫn là trân châu, dù có lúc châu quang ảm đạm thì cũng không có nghĩa là sẽ cùng đống cát vụn hòa lẫn cùng nhau cả đời.
Hạ Hiểu Lan cảm thấy Thang thúc trước mắt rất xa lạ.
Thị trưởng Thang hòa ái gần dân ở chung lâu, Hạ Hiểu Lan suýt quên mất Thang Hoành Ân lạnh lùng đến mức nào vào lúc mới quen.
Thị trưởng Thang cao lãnh tự mình dọn bát vỡ, còn lau sạch sẽ ống quần của mình, rửa tay rồi rời khỏi bếp, Hạ Hiểu Lan có chút sợ hãi.
Những lời "thổ lộ" vừa rồi của Thang Hoành Ân mọi người trong nhà Hạ Hiểu Lan ăn cơm đều nghe thấy. Điền Tiểu Yến đến khóc nháo cũng quên, đứa trẻ thôn quê 11 tuổi thực ra rất hiểu chuyện, Điền Tiểu Yến chỉ loáng thoáng đã hiểu ra, thì ra người có thể gọi công an tới bắt cha con bà ta cũng muốn kết hôn với Lưu Phân.
Điền Tiểu Yến trong lòng rất gấp.
Người trong thôn đều nói cha của cô không biết xấu hổ, Điền Tiểu Yến cũng biết ba của cô Điền Hổ không phải người tốt, nhưng dù sao đó cũng là ba ruột của cô mà —— tại sao Hiểu Lan tỷ không có chút đồng cảm nào, tại sao Lưu Phân dì không đồng ý kết hôn với cha của cô?
Chẳng lẽ là vì nhà cô nghèo sao?
Nhà nghèo cũng đâu phải do cô muốn.
Dũng thúc đồng ý cho ba cô đi làm kiếm tiền, thì nhà cô không còn nghèo nữa! Sau đó cha cô sẽ thay đổi tốt hơn thôi.
"Có đồng ý hay không, không phải việc chúng ta định đoạt được."
Rất lâu sau, thím Tư Trần mới cảm thán một câu như vậy.
Thím cả Trần há hốc mồm, một câu phản bác cũng không nói ra được, bà ta vừa mới nói không có khả năng, Thang Hoành Ân lập tức dùng hành động thực tế tát vào mặt bà ta, nói muốn kết giao với Lưu Phân với mục đích kết hôn... Người trong thành thật là để ý, tái hôn rồi vẫn muốn tìm hiểu đối tượng? Không phải là hai bên đưa ra điều kiện của mình, thích hợp thì ở với nhau, không thích hợp thì thôi sao? !
Ai tái hôn mà không qua chuyện xem có hợp không rồi tiến tới, dựa vào đâu mà Lưu Phân lại phải khác người khác chứ?
Đồng chí Tiểu Vương rốt cuộc hoàn hồn, "Lãnh đạo, để tôi đi lấy quần áo thay giặt của ngài ở trong xe."
Thang Hoành Ân gật đầu, hắn cũng không phải là tỏ ra không thể chịu được chút bẩn nào, nhưng vì buổi tối muốn ở lại nhà Hạ Hiểu Lan nên tự nhiên muốn xách quần áo xuống xe.
Thang Hoành Ân liếc mắt nhìn khắp nơi, không thấy Lưu Phân đâu, phỏng chừng nàng đang trốn.
Người này sao cứ như đà điểu thế nhỉ?
Trốn tránh có ích gì chứ, sớm muộn gì cũng phải đối mặt với hắn.
"Tiểu Thang, tới dùng bữa nào, món này cũng do A Phân làm đấy."
Vu nãi nãi lập tức lên tiếng, trước mắt vẫn chỉ có bà là đồng minh của Thang Hoành Ân, bà đối với Thang Hoành Ân rất nhiệt tình.
Thang Hoành Ân đã thổ lộ rồi thì trong thôn còn có gì mà không hiểu, Thang Hoành Ân không phải bạn của Lưu Dũng, cũng không phải vì Văn Khúc Tinh Hạ Hiểu Lan mà đến mà là vì Lưu Phân bình thường nhất, người mà bọn họ vẫn luôn xem nhẹ.
Lưu Phân một khi đã quen thì lại ít nói, dù vẻ ngoài có thay đổi, tính cách có tươi sáng thì cũng đều bị cho là do Lưu Dũng quan tâm, là do con gái thi đậu đại học đứng đầu mà có được.
Bây giờ họ mới phát hiện, Lưu Phân vậy mà có thể thu hút sự chú ý của một người như Thang Hoành Ân, sao mà không khiếp sợ cho được.
Tiếng "Lãnh đạo" của Tiểu Vương làm người trong thôn miên man suy nghĩ, Thang Hoành Ân thật sự là có khí chất, nhưng rốt cuộc là lãnh đạo gì chứ?
Bữa cơm này kết thúc rất nhanh, chưa đến ba giờ thì tất cả mọi người đã bỏ đũa, mấy người phụ nữ nhanh tay lẹ chân rửa sạch chén đũa, sợ Thang Hoành Ân thật sự nói được làm được, xắn tay áo đi vào bếp rửa chén, không cho Thang Hoành Ân một cơ hội biểu hiện nào.
Ăn cơm xong thì làm gì đây?
Những chuyện còn lại đều là chuyện riêng nhà họ Lưu, mọi người trong lòng rất tò mò nhưng cũng thành thật ở lại nhà họ Lưu xem.
Còn chuyện cùng Lưu Dũng ra ngoài làm việc thì chỉ có thể bàn vào ngày khác, Trần Vượng Đạt muốn về thì Thang Hoành Ân lại cười nói: "Năm hết Tết đến cũng không có việc gì, thôn trưởng Trần đừng ngại ngồi thêm một lát, tôi cũng muốn tìm hiểu một chút tình hình ở Dự Nam."
Dù sao đã làm nổi bật một lần rồi, vậy thì nổi bật cho đến cùng, giờ người đi hết rồi thì lát nữa sao xem náo nhiệt được.
Hạ Hiểu Lan thấy Thang Hoành Ân và Trần Vượng Đạt trò chuyện rất vui vẻ liền đi tìm mẹ mình. Lý Phượng Mai đang ở trong phòng nói chuyện với Lưu Phân một lúc rồi, Hạ Hiểu Lan vừa bước vào cửa đã nghe thấy mẹ mình nói:
"Chị dâu, chị hỏi tôi chuyện gì vậy, tôi cũng không hiểu, ý nghĩ của Thang tiên sinh người ngoài làm sao mà đoán được... Nhưng Thang tiên sinh là người rất tốt, vừa rồi chắc là đã giải vây cho tôi, tôi cảm kích ông ấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận