Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 380: Thân huynh đệ rõ ràng tính sổ (length: 8596)

Người trong nước thường ngại nói đến tiền bạc.
Tiền là thứ ai cũng biết là tốt; chủ động nhắc đến giống như có chút làm tổn thương tình cảm.
Đụng đến ít tiền thì không sao, đợi đến khi tiền càng nhiều, đâu chỉ là tổn thương tình cảm, những người hợp tác làm ăn với nhau có thể cãi nhau cả đời không nhìn mặt nhau! Từ chỗ chung chí hướng đến mỗi người một ngả, có thể do bất đồng lý niệm, cũng có thể vì phân chia lợi ích không đều. Hạ Hiểu Lan trông chờ việc đi trước chiếm chỗ trong mảng vật liệu trang trí này, phải mất mấy năm để nuôi dưỡng thị trường, một hai người làm được vài tháng đã phủi tay không quan tâm, Hạ Hiểu Lan biết làm thế nào?
Ít nhất trong lúc nàng học đại học, mối làm ăn này phải được củng cố chút đã!
Khang Vĩ hắng giọng hai tiếng, "Chị dâu, việc làm ăn này là do chị đề nghị, em chỉ là một khẩu súng, chị chỉ đâu em đánh đó. Nếu nói góp vốn bằng nhau, chị và chị Bạch cứ chia nhiều một chút, chị là người nắm toàn bộ quy hoạch làm ăn, còn chị Bạch là người thực thi cụ thể ở Bằng Thành này, như cái cửa hàng này, chẳng phải là chị Bạch lo chạy xuống tìm sao?"
Khang Vĩ biết cách nói chuyện, trước hết khẳng định công lao của Bạch Trân Châu.
Đối với Khang Vĩ, hắn và Hạ Hiểu Lan vốn khá thân thiết nhờ quan hệ với Chu Thành, Bạch Trân Châu mới là người ngoài.
Hạ Hiểu Lan học đại học ở kinh thành, không thể thường xuyên chạy đi Bằng Thành. Việc làm ăn này vẫn phải nhờ Bạch Trân Châu trông nom, Khang Vĩ thì có thể đảm bảo mỗi tháng có ít nhất một tuần ở lại Bằng Thành. Ở lâu hơn thì công việc kiếm sống của hắn cũng không giữ được, trừ khi chuyển hẳn công tác vào nam. Mà việc điều chuyển công tác chỉ nghe đến chuyện từ địa phương lên trung ương, chứ không phải từ trên xuống tạm giữ chức, sao có đạo lý điều từ kinh thành ra bên ngoài được!
Ý nghĩ của Khang Vĩ, không hẹn mà gặp với Hạ Hiểu Lan.
Cùng góp 5 vạn, tiền bỏ ra đều như nhau, nhưng công việc có nặng nhẹ, không thể bỏ qua bên Bạch Trân Châu.
Hơn nữa, Hạ Hiểu Lan còn muốn kéo thêm Lưu Dũng góp cổ phần, nhìn thấy Khang Vĩ mang theo Thiệu Quang Vinh đến, Hạ Hiểu Lan liền có ý định này. Thiệu Quang Vinh chẳng lẽ rảnh rỗi không có việc gì mà đi theo Khang Vĩ chơi sao, Hạ Hiểu Lan không nói toạc ra, là đang chờ Thiệu Quang Vinh mở miệng. Nàng sẽ không đem cổ phần cho không Thiệu Quang Vinh, trừ khi Thiệu Quang Vinh có thể cung cấp tài nguyên!
Hoặc bỏ tiền, hoặc bỏ sức, kiểu gì cũng phải chọn một trong hai, đúng không?
Nếu Thiệu Quang Vinh có thể nhập bọn, tại sao cậu của nàng là Lưu Dũng lại không thể nhập bọn? Trước kia nghĩ để Lưu Dũng chuyên tâm nhận công trình trang trí, cũng nghĩ đến việc trong tay cậu nàng không có đủ tiền vốn, một mình mảng trang trí đã chơi không lại, nên không muốn đầu tư dàn trải khắp nơi. Khách sạn là niềm vui bất ngờ, Hạ Hiểu Lan biết rõ tình hình, từ một vụ khách sạn này, Lưu Dũng ít nhất kiếm được 10 vạn! Dùng tiền ngân hàng kiếm tiền là rất nhanh, nắm bắt được một lần cơ hội kiếm tiền, sau này sẽ dễ dàng hơn.
Có số tiền kia, lấy ra hai ba vạn để đầu tư vào cửa hàng này, Hạ Hiểu Lan nghĩ là làm được. Việc làm ăn này bây giờ chỉ có một cửa hàng, về sau có thể phát triển lớn mạnh đến mức nào thì Hạ Hiểu Lan cũng không biết, thị trường vật liệu xây dựng trang trí quá lớn, Hạ Hiểu Lan muốn cắn một miếng thật lớn trên miếng bánh ngọt này... Dứt khoát lôi kéo cậu của nàng cùng làm, việc làm ăn trong cửa hàng, giai đoạn đầu vẫn phải dựa vào Lưu Dũng và Viễn Huy chiếu cố, Viễn Huy nhận được công trình, thì cần phải đến cửa hàng mua vật liệu, tăng doanh thu, vậy Lưu Dũng dựa vào cái gì mà không thể chia chút lợi lộc?
"Ngươi nói không sai, chị Bạch bỏ nhiều sức, sau này người chăm lo cửa hàng nhiều nhất cũng là chị Bạch, em đồng ý để chị Bạch chia nhiều cổ phần hơn."
Khang Vĩ vừa nói, Bạch Trân Châu im lặng lắng nghe, dù sao Khang Vĩ cũng không quyết định được.
Người thực sự làm chủ là ai, những người đang ngồi đây ai cũng không ngốc. Không có Hạ Hiểu Lan thì sẽ không có vụ làm ăn này, dù Hạ Hiểu Lan nói rõ trọng điểm cho bọn họ biết, rời khỏi Hạ Hiểu Lan thì liệu việc làm ăn có thể phát triển thuận lợi được không? Bạch Trân Châu hiểu rõ chuyện này hơn ai hết, có quá nhiều quán hàng ở chợ buôn nhỏ, dựa vào cái gì mà cô kiếm được nhiều tiền hơn người khác. Hạ Hiểu Lan chỉ đường cho cô ra Bằng Thành bày sạp thì cũng đã giúp cô chọn hàng chuẩn rồi!
Bước đầu đi chính xác, thì sau này có thể nắm được tiên cơ.
Hạ Hiểu Lan cũng đã nói cô chiếm phần nhiều, Bạch Trân Châu liền muốn tỏ thái độ:
"Tôi không đồng ý, nếu các người cứ nói vậy, đó là ép tôi phải quay về bày sạp, dù sao tôi cũng chỉ góp 5 vạn tệ, nhiều hơn cũng không có, tôi không muốn chia nhiều!"
Bạch Trân Châu không tự tin lắm, sợ bản thân không làm tốt việc kinh doanh, toàn bộ hàng bày sạp của cô cộng lại cũng chỉ được vài nghìn tệ, lỗ thì cô có thể làm lại từ đầu, một tháng là có thể gầy dựng lại. Cửa hàng này đầu tư trước mắt đã mười mấy vạn, Bạch Trân Châu tự nhận mình không có bản lĩnh lớn như vậy để quản lý tốt việc kinh doanh. Hạ Hiểu Lan nói thế nào, cô làm theo thế, cứ như vậy mà làm thôi.
Ba người đều nói bằng cả tấm lòng, ngươi nhường ta đẩy, không ai muốn chiếm phần hơn, Thiệu Quang Vinh nghe mà nóng hết cả mắt.
Hạ Hiểu Lan làm ăn thật lợi hại, hắn cũng từng nghe Khang Vĩ kể qua, tháng 9 năm ngoái vẫn còn đi bán trứng gà, một quả trứng gà kiếm 1-2 hào tiền, không đến một năm, Hạ Hiểu Lan từ buôn trứng gà giờ đã gầy dựng việc làm ăn với quy mô mười mấy vạn. Cô không những tự mình phát tài, mà còn không tiếc mang theo người bên cạnh cùng nhau phát tài.
Lưu Dũng trước đây thế nào, Thiệu Quang Vinh cũng biết rõ!
Ba người ngồi xổm ở trước cửa Lam Phượng Hoàng mới khai trương hút thuốc, đó là chuyện năm ngoái, Thiệu Quang Vinh quá coi thường Lưu Dũng, thực chất chỉ là một người nông dân, nếu không nể mặt Hạ Hiểu Lan, thì Thiệu đại thiếu gia đây sao có thể ngồi xổm xuống mời Lưu Dũng điếu thuốc chứ! Lam Phượng Hoàng là công trình trang trí đầu tiên Lưu Dũng nhận, cũng là chuyện của năm ngoái, cách bây giờ không mấy tháng... Nhìn xem Lưu Dũng bây giờ làm cái gì, có thể nhận được công trình cả trăm vạn, chẳng phải do Hạ Hiểu Lan đẩy đi lên sao?
Khang Vĩ nói Bạch Trân Châu cũng như vậy, Hạ Hiểu Lan khuyên cô ta đến Bằng Thành bày sạp, bây giờ cũng tùy tiện lấy ra được mấy vạn để đầu tư việc làm ăn mới!
Mấy cô tiểu thư con nhà cán bộ cao cấp ở kinh thành kia, nếu không phải dựa vào gia thế mà được sắp xếp vào chỗ tốt, thì về năng lực kiếm tiền, thật sự mười người cộng lại cũng không bằng một Hạ Hiểu Lan. Chu Thành là một người giỏi nhất trong số họ, không những bản thân giỏi giang, mà mắt nhìn cũng tinh tường, chọn một cái là chọn được người tốt nhất, đúng là có thể biến cát thành vàng. Thiệu Quang Vinh biết càng nhiều, hắn không cố chấp bám lấy đùi Chu Thành nữa, mà bây giờ càng muốn theo Hạ Hiểu Lan húp được chút canh. Nghe mấy người bàn về cổ phần, tim của Thiệu Quang Vinh nóng ran, cuối cùng mặt dày chen vào nói:
"Chị dâu, chị xem có được không nếu cho em cũng góp một cổ?"
Đợi ánh mắt mấy người đổ dồn vào mình, Thiệu Quang Vinh cũng thấy áp lực, "Tiền vốn thì em không góp nhiều được, nhưng em có thể xin được một số giấy tờ phê duyệt, bây giờ hàng hóa một số mặt hàng còn rất khan hiếm, nếu không đưa tiền cho nhà sản xuất trước thì họ không giao hàng đâu... Nhưng em có thể làm cho họ đồng ý cho mình nợ tiền lấy hàng."
Bây giờ không phải là các nhà máy sản xuất cạnh tranh thị trường tiêu thụ, mà các nhà máy mới là bên có quyền nói.
Sản lượng không đáp ứng đủ nhu cầu của thị trường, không những việc mua đồ điện phải nhờ người quen, mà chỉ cần là hàng công nghiệp, cũng không dễ mua.
Giữa các đơn vị quốc doanh có thể nợ hàng rồi mới trả tiền, ngươi nợ ta, ta thiếu hắn, mới có nhiều vụ nợ dây dưa sau này. Đơn vị anh em nợ tiền hàng thì được, nhưng một thương nhân tư doanh muốn được đối đãi như các đơn vị quốc doanh thì quả thực là mơ mộng hão huyền. Bây giờ ra trước cửa mấy nhà máy sản xuất máy giặt hay đồ điện khác xem, năng lực sản xuất cũng có hạn, không có tiền mặt thì căn bản không lấy được hàng, thương lái mở xe tải xếp hàng chờ lấy hàng là cảnh rất thường thấy vào những năm 80, 90!
Thiệu Quang Vinh nói vậy, hóa ra là một cách. Có thể lấy hàng trước trả tiền sau thì ai cũng không có nhiều áp lực đến vậy.
Thấy Thiệu Quang Vinh cuối cùng cũng không nhịn được, Hạ Hiểu Lan cũng không vòng vo, "Về nguyên tắc thì chị không phản đối cổ đông mới tham gia, và chị đây cũng không né tránh việc người thân của mình hưởng lợi, chị đề nghị để cậu của chị cũng góp cổ phần, công ty trang trí của cậu, đối với việc phát triển kinh doanh của chúng ta rất có ích!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận