Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 176: Chu Thành ký hàng tết (length: 8040)

Chu Thành là đầu năm mới mở ra, Hạ Hiểu Lan nhờ người mang đồ đạc, hắn nhờ lính thông tin gửi ra, cũng là ăn Tết mới đến.
Trong túi có hai gói thuốc lá Trung Hoa.
Có gói kín các loại bánh ngọt.
Có đồ trang điểm mua từ cửa hàng hữu nghị ở kinh thành.
Có một nắm vỏ đạn hợp lại thành súng nhỏ.
Tương đối quý giá, hẳn là Chu Thành nhét bên trong ngoại hối. Hắn nói mùa đông rét lạnh, ngoại hối thêm tiền, liền có thể mua hai cái máy giặt, để nhạc mẫu tương lai và mợ không cần phải giặt quần áo trong trời lạnh.
A, hai chữ "tương lai" đều do Hạ Hiểu Lan thêm vào, lời trong thư của Chu Thành vốn chỉ là nhạc mẫu và mợ.
Hắn còn quan tâm cữu cữu Lưu Dũng có khỏi hẳn vết thương ở lưng hay không, trong túi nhét hai củ nhân sâm cho cữu cữu bồi bổ sức khỏe.
Gói đồ này, đừng nói là có lòng hay vô tâm, bản thân mấy thứ này đã rất quý.
Thuốc lá và bánh ngọt là dễ dùng nhất, đồ trang điểm tương đối quý, ngoại hối rất khó kiếm, hai củ nhân sâm đều to bằng ngón út của Hạ Hiểu Lan.
"Hiểu Lan, ngươi có thích xem TV không? Đợi ta lại tích cóp thêm ngoại hối, liền gửi cho ngươi mua một cái TV. Thực ra ngươi nhận được ngoại hối mua trước TV cũng được, nhưng ta vẫn cảm thấy máy giặt mới là phát minh thay đổi cuộc sống nhất. Tưởng niệm của ngươi, Thành."
Hạ Hiểu Lan ê răng nhức đầu.
Bây giờ cô không phải không mua nổi TV hay máy giặt gì đó, nhưng cảm thấy tiền trong tay để lại có ích hơn, nên không đi mua đồ điện. Chu Thành nói đúng, có TV xem hay không cũng không sao, máy giặt thì cô và nhà cữu cữu đều cần.
Cô còn không bằng Chu Thành suy tính cẩn thận, Lưu Phân và Lý Phượng Mai đều là "chủ lực giặt quần áo" của hai nhà, mùa đông quần áo rất nặng, áo bông không thể trực tiếp giặt, đều phải tháo lớp vải bên ngoài ra giặt. Còn quần bò thì không được, loại vải cứng này cần giặt tay... Không chỉ mùa đông, lúc nào giặt quần áo cũng rất phiền phức!
Hạ Hiểu Lan lấy hết đồ ra, đồ trang điểm dành cho phụ nữ, bánh ngọt ai cũng ăn được, thuốc lá Trung Hoa chắc chắn cho Lưu Dũng, hai củ nhân sâm cũng cho Lưu Dũng. Còn ngoại hối, ngoài Hạ Hiểu Lan, chỉ có Lưu Dũng từng nghe đến.
Mặc dù chuyển đến Thương Đô ở, mấy người vẫn không lau sạch vết bùn trên ống quần, thì cần gì đến ngoại hối.
Cái này dùng như thế nào, đi đâu mua đồ, hỏi Lưu Phân và Lý Phượng Mai chắc chắn là một hỏi ba không biết!
Nhưng Hạ Hiểu Lan nói có thể mua máy giặt, vẫn là loại nhập khẩu.
Lưu Phân không nói gì, Lý Phượng Mai mắt sáng lên: "Có thể mua TV không?"
Máy giặt thì Lý Phượng Mai thật sự không quá cần, giặt tay bao năm nay rồi, không phải ở quê thì giặt được, về thành lại trở nên yếu ớt.
Nàng rất muốn một cái TV, Hạ Hiểu Lan nói có ngoại hối mua được TV nhập khẩu, Lý Phượng Mai liền động lòng.
Người trong thôn cũng có người dùng TV rồi, ban đầu chỉ nhà ông Đạt có TV đen trắng, buổi tối mùa hè mọi người thích chạy sang nhà Trần Vượng Đạt hóng mát, vây quanh trong sân xem TV, cứ đợi đến khi TV chiếu xong, trên màn hình hiện lên bông tuyết, mọi người mới lưu luyến rời đi.
Xem TV đều phải mang ghế ngồi ra ngoài sân, Lý Phượng Mai ngại muỗi đốt người nên chỉ xem hai lần.
Nếu như nhà mình có cái TV nhập khẩu, không cần quá to cũng đã rất hài lòng.
Lý Phượng Mai nghĩ bụng bàn với cháu gái xem có thể dùng ngoại hối đổi TV mà không phải máy giặt hay không, dù sao đây cũng là đồ Chu Thành tặng, Lưu Dũng nói ngoại hối toàn là dùng đô la đổi, chỉ có người nước ngoài mới đổi được, nếu không phải nhờ Hiểu Lan, người ta Chu Thành có biết nàng và Lưu Dũng là ai đâu!
Đến khi Hạ Hiểu Lan lấy hai củ nhân sâm ra, Lưu Dũng và Lý Phượng Mai đều ngớ người.
"Đây là cái gì?"
"... Giống, giống củ sâm, giống nhân sâm ông Đạt ngâm trong bình rượu."
Lưu Dũng không đoán ra được.
Ông và Lý Phượng Mai càng không thể thấy nhân sâm bao giờ, tỉnh Dự Nam không có thứ này, có thể tìm thấy trong các hiệu thuốc bắc, nhưng cũng không chắc là nhân sâm hoang dã.
Lưu Phân càng không biết.
Dù sao nhà họ Hạ không ai từng ăn thứ này, bà nhớ lúc nhỏ có nghe ai kể chuyện "nhân sâm con nít", nhưng đó là truyện thôi mà, còn "nhân sâm" thật thì bà làm sao gặp được.
Chu Thành nói tìm nhân sâm để bồi bổ sức khỏe cho Lưu Dũng, Hạ Hiểu Lan đoán chắc không phải hàng nhân tạo, nhìn chất lượng thì cũng phải 7, 8 năm, có khi 10 năm mới có.
"Không phải nhân sâm con nít, mà là nhân sâm hoang dã, xem bộ dạng chắc khoảng hai mươi năm... Chu Thành nói để bồi bổ cho cữu cữu, mợ cứ hầm cùng gà cho cữu ăn. Mỗi lần cắt một phần ba, một củ có thể hầm ba lần."
Hầm cả củ cũng được, Hạ Hiểu Lan sợ Lưu Dũng ăn chảy máu mũi.
Loại rễ nhân sâm trong phim ảnh đều có dược tính lớn, chắc chắn phải là lão sâm núi hàng chục năm tuổi. Còn loại gì 500 năm thì Hạ Hiểu Lan cảm thấy quá ảo, loại cực phẩm này kiểu gì cũng được những nhân vật lớn thật sự dùng để kéo dài tuổi thọ, người thường thì đến mùi vị sâm trăm năm cũng đừng mơ ngửi thấy.
Trăm năm thì khó tìm, hai ba năm thì chắc mua được?
Hạ Hiểu Lan nhận ra bây giờ là năm 1984, tỷ lệ mua được sâm rừng thật so với năm 2017 thì ít nhất cũng gấp trăm lần! Ngoài việc ra sức mua nhà, loại dược liệu quý hiếm ngày càng khó kiếm này có vẻ cũng nên tích trữ chút ít.
Hạ Hiểu Lan ghi nhớ chuyện này trong lòng.
Lưu Dũng sờ hai củ nhân sâm, định bàn với Lý Phượng Mai xem có thể hầm một củ, một củ còn lại thì ngâm rượu.
Hạ Hiểu Lan lại chia đồ trang điểm, đây không phải mấy món hàng bình thường cô mua, mà là đồ trang điểm nhập khẩu chỉ mua được ở các cửa hàng hữu nghị. Lý Phượng Mai và Lưu Phân đều không nhận, Hạ Hiểu Lan chỉ đành tự thu vào.
Người lớn đều có quà, Lưu Tử Đào thì nhồi đầy bánh ngọt, không biết là nhét nhiều quá hay là đang giận, mà phồng cả má lên.
Nhưng đến khi Hạ Hiểu Lan đưa cho hắn khẩu súng ngắn làm từ vỏ đạn, Lưu Tử Đào nuốt vội bánh ngọt, suýt nữa thì nghẹn. Lý Phượng Mai nhanh chóng cho hắn uống cốc nước, Lưu Tử Đào mặt đỏ bừng, nói chuyện cũng thở mạnh:
"Đây là, là súng đồ chơi?"
Được Hạ Hiểu Lan khẳng định, Lưu Tử Đào cầm khẩu súng lục làm từ vỏ đạn nắm chặt, nhảy cẫng lên:
"Cám ơn anh rể, anh rể tốt quá!"
Bây giờ mọi người rất sùng bái quân nhân, khẩu súng vỏ đạn của Lưu Tử Đào đừng nói là vô địch ở nông thôn, mà mang đến khoe ở lớp tiểu học tại Thương Đô cũng đủ khiến mấy đứa nhỏ bằng tuổi phải quỳ xuống gọi Đào ca. Dù sao chỉ cần được sờ một chút súng vỏ đạn thôi, chắc chắn sẽ có đứa nguyện ý gọi bố luôn cũng nên.
Có khẩu súng này, với Lưu Tử Đào lúc này thì có khi còn giá trị hơn bao nhiêu tiền lì xì.
Trẻ con chưa hoàn toàn hiểu được sức hút của tinh thần đoàn kết, nhưng nó rất thích khẩu súng vỏ đạn này, có cho bao nhiêu tiền nó cũng không đổi đồ cho người khác, cái gì Trần Khánh ca, anh rể thì hắn cũng chỉ có một người là anh rể Chu Thành thôi!
Ai nấy đều vui vẻ.
Hạ Hiểu Lan thấy mọi người cao hứng, cô sao có thể mất hứng được?
Chu Thành thật sự rất biết tặng quà, món nào cũng đầy tâm ý, cho dù không phải người đã cứu Lưu Dũng, thì cứ đến mấy lần thế này, người nhà bên cô làm gì có ai mà không bị anh ta "công lược" chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận