Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 854: Buộc lên chiến xa! (thêm 43) (length: 8442)

Hợp đồng viết rất nhỏ.
Viễn Huy đưa ra phương án được chọn dùng, liền chứng tỏ việc trang hoàng công trình từ chỗ Đông Phong cổ phần khống chế chuyển sang nắm giữ, quyền quản lý khách sạn cũng rơi vào tay Đông Phong cổ phần khống chế, Hoắc Trầm Chu tự nhiên có thể chia 400 vạn dự toán công trình cho Viễn Huy làm.
Nếu không được chọn dùng, Đông Phong cổ phần khống chế sẽ thua một cách thảm hại, hiệp ước này liền hủy bỏ.
Hoắc Trầm Chu cũng đủ độc ác khi hợp đồng ghi chú rõ, nếu phương án không được chọn dùng, Đông Phong cổ phần khống chế ngay cả phí thiết kế cũng không cần thanh toán cho Viễn Huy... Hạ Hiểu Lan thầm nghĩ, đây là muốn triệt để trói buộc Viễn Huy lên chiến xa của Đông Phong cổ phần khống chế, hay là có ý khác, muốn Thang Hoành Ân phải dốc hết sức mà duy trì?
Con người Hoắc Trầm Chu này, ngược lại không phải là kẻ bất tài.
Hạ Hiểu Lan cẩn thận xem xét kỹ các điều khoản, bao gồm cả thời gian thanh toán.
400 vạn được chia làm năm lần, sau khi phương án được chọn thì thanh toán trước 50 vạn.
Bốn lần còn lại, thì khi công trình khởi công là 50 vạn, tháng thứ nhất 50 vạn... Thanh toán trước 200 vạn, còn lại 200 vạn phải đợi đến khi nghiệm thu công trình xong mới trả.
Hạ Hiểu Lan nhíu mày, "Giám đốc Hoắc, ép tiền cũng không ai ép nhiều đến vậy."
Hoắc Trầm Chu nhướn mày, "Hạ tiểu thư, có thể cô hiểu lầm về công ty chúng tôi rồi, cứ nghĩ chúng tôi tìm Viễn Huy hợp tác là có ý đồ khác, giống như là đang tóm lấy Viễn Huy để chủ động đưa tiền, vì gạt bỏ những băn khoăn của cô, tôi thấy việc trả tiền đợt cuối này là hợp lý. Danh tiếng của Viễn Huy tuy không tệ, nhưng khách sạn năm sao thì các cô chưa từng tiếp xúc, rốt cuộc trang hoàng thành như thế nào, chúng ta hãy chờ nghiệm thu rồi xem."
Hoắc Trầm Chu cho thấy một thủ đoạn mềm mỏng, coi như đáp lễ việc Hạ Hiểu Lan kéo dài mấy ngày nay.
Trong tình huống bình thường, Viễn Huy muốn tiếp xúc những công trình như khách sạn Nam Hải này, đừng nói là bị ép 200 vạn ở lần thanh toán cuối cùng, dù bị ép thêm mấy chục vạn nữa thì Lưu Dũng cùng Hạ Hiểu Lan cũng phải kiên trì đến cùng.
Đông Phong cổ phần khống chế chủ động tìm đến, Hạ Hiểu Lan thực sự rất cảnh giác.
Hoắc Trầm Chu nhỏ nhen như vậy, Hạ Hiểu Lan ngược lại thấy người này có chút gì đó thật hơn. Nàng đưa hợp đồng cho Lưu Dũng, Lưu Dũng thì quá tin tưởng cháu gái, cầm bút ký ngay.
"Giám đốc Hoắc, không ai tham của hỏng cả, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."
Hoắc Trầm Chu còn tưởng rằng Hạ Hiểu Lan sẽ cò kè mặc cả, ai ngờ Hạ Hiểu Lan lại rất thoải mái bảo Lưu Dũng ký hợp đồng. Hắn không đoán được ý nghĩ của Hạ Hiểu Lan, chỉ thấy cô làm việc không có nguyên tắc gì cả, mờ mịt không biết, khiến Hoắc Trầm Chu cảm thấy bực bội nóng nảy.
"Hạ tiểu thư, cô có xem kỹ điều khoản trên hợp đồng không? Ghi rõ ngày 17 tháng 5, Viễn Huy phải đưa ra phương án thiết kế sửa đổi..."
"Cái này không làm phiền giám đốc Hoắc phải bận tâm. Hợp đồng đã ký, xin hãy giao bản thiết kế gốc cho chúng tôi đi."
Một tuần.
Chỉ có Hạ Hiểu Lan và Cung Dương thì chắc chắn không đủ người.
Hạ Hiểu Lan đã tìm viện trợ bên ngoài cực kỳ hùng hậu, có Ninh Ngạn Phàm, tức là có rất nhiều sinh viên dưới trướng Ninh Ngạn Phàm.
Danh tiếng của bản thiết kế khách sạn Nam Hải, Hạ Hiểu Lan tình nguyện không cần, sẵn lòng nhường cho Ninh Ngạn Phàm, tư cách của nàng còn non nớt, không cần phải tranh giành cái danh này. Dựa theo 400 vạn với ít nhất 15% lợi nhuận để tính, nàng có thể chia được một nửa lợi nhuận, trong vài tháng sẽ có 30 vạn bỏ túi, mà lại còn dùng tiền ngân hàng để kiếm tiền, có gì mà không hài lòng!
"Giám đốc Hoắc, ta có một câu hỏi cuối cùng muốn hỏi ông, bản thiết kế khách sạn Nam Hải, công ty đã bỏ ra bao nhiêu tiền để mời lão Ninh ra tay?"
"Hai vạn."
"Ông đang nói đô la đó à?"
Ánh mắt của Hoắc Trầm Chu nhìn giống như nhìn một kẻ ngốc, "Đương nhiên là tệ Hoa."
Thật là keo kiệt.
Các kiến trúc sư nước ngoài, ra một bản thiết kế khách sạn, dù tính theo phần trăm tổng giá trị của khách sạn Nam Hải, hay là sau này phổ biến tính theo diện tích xây dựng, thì cũng tuyệt đối không chỉ có 2 vạn đô la.
Lương của các kiến trúc sư trong nước thật sự quá rẻ mạt.
2 vạn tệ, không phải là chỉ có mình Ninh Ngạn Phàm được hưởng, chia cho các trợ lý và sinh viên xong, lão Ninh sẽ còn được bao nhiêu?
Đương nhiên, Đông Phong cổ phần khống chế chỉ dùng lương của người trong nước để tính, có khi còn thấy việc trả cho Ninh Ngạn Phàm đã là rất nhiều rồi, 2 vạn tệ là lương của một người công nhân bình thường trong 20 năm!
Ra khỏi cửa Đông Phong cổ phần khống chế, Hạ Hiểu Lan liền hỏi cậu mình:
"Đông Phong cổ phần khống chế thật là bóc lột mà, nhưng lại cho chúng ta một tấm gương điển hình, mời lão Ninh ra tay bản thiết kế khách sạn, vậy mà cũng chỉ cần có 2 vạn... Bây giờ thì chúng ta không tính tới, nhưng sau này chúng ta bắt đầu đặt chân vào mảng kiến trúc này, thì nhất định phải từ từ tăng giá lên mới được."
Lưu Dũng không hiểu gì, "Cháu đang nói về việc trang hoàng công trình à?"
"Cậu à, cậu không cho rằng cháu bảo cậu đi Bằng Thành làm trang hoàng thì sau này cả đời đều làm trang hoàng chứ? Làm trang hoàng, là vì bây giờ chúng ta chưa đủ vốn, mà quốc gia thì chưa mở ra chính sách, chúng ta không thể tự xây nhà..."
Lưu Dũng nghe xong thì mắt chữ A mồm chữ O.
Hắn cứ nghĩ chỉ là mua nhà ở, Hạ Hiểu Lan lại đang nghĩ tới chuyện tự xây nhà.
Lưu Dũng cảm giác, điều Hạ Hiểu Lan nói chắc chắn không phải là chuyện xây nhà kiểu ở nông thôn, mà là kiểu nhà cao tầng ở Bằng Thành.
"Cháu học kiến trúc —— "
"Đương nhiên là để tính cho sau này."
Tim của Lưu Dũng đập thình thịch.
Tự xây nhà, bán cho ai?
Học theo Lưu Thiện Toàn xây trạch, rồi bán cho người Hương Cảng à?
Hay là bán cho người trong nước.
Lưu Dũng định nói, dân ta vẫn chưa giàu có đến thế, chợt dừng lại.
Số đông quần chúng thì chưa giàu thật, nhưng mà những người mà hiện giờ hắn quen biết, Khang Vĩ, Bạch Trân Châu, Trần Tích Lương đám người, ai mà chẳng có tài sản hàng vạn tệ?
Mấy hộ có tài sản hàng vạn tệ, đều không đếm xuể gia tài của người ta.
Ngay chính hắn cũng đã mua một căn tứ hợp viện ở Kinh Thành với giá 6 vạn tệ.
Bạch Trân Châu ở Bằng Thành mua căn nhà thấp để làm nhà trọ, cũng chưa tới 2 vạn.
Phất lên thì phải mở mang sự nghiệp, đó là truyền thống cũ của người Hoa, thời trước giải phóng những địa chủ luôn mua đất, còn hiện tại đất đai thuộc về quốc gia, quốc gia lại giao cho nông dân, không được tùy tiện mua bán, đã không mua được đất, chẳng lẽ chỉ còn cách mua nhà?
Tứ hợp viện và nhà bình thường, đâu phải ai cũng thích.
Lưu Dũng cùng Bạch Trân Châu mua nhà là vì mọi người không có lựa chọn nào khác.
Nhà lầu sau giải phóng đều do nhà nước xây cho đơn vị, tư nhân không thể mua bán. Có thể mua nhà lầu, vẫn là kiểu người tự xây như Lưu Thiện Toàn.
Lưu Dũng hứng thú:
"Hiểu Lan, cháu nói rõ cho cậu nghe một chút, đầu óc cậu không nhanh bằng người trẻ như các cháu."
Hạ Hiểu Lan lắc đầu, "Cậu cứ hiểu khái niệm đó là được rồi, bây giờ nói còn quá sớm. Chúng ta có thể vay tiền ngân hàng, nhưng nếu muốn lấy được vốn để xây nhà ở Bằng Thành, thì vẫn còn hơi phô trương."
Không thể đẩy Thang Hoành Ân lên đầu ngọn lửa được.
Lưu Thiện Toàn lúc trước xây chung cư, cũng chỉ là đi đường vòng.
Nhưng Lưu Thiện Toàn là người Hương Cảng, thuộc về diện đầu tư bên ngoài ở Bằng Thành, so với Hạ Hiểu Lan có lợi thế hơn. Hạ Hiểu Lan vẫn muốn tích lũy vốn trước, chờ tình hình thay đổi, mới tiến quân vào lĩnh vực bất động sản.
Ngày thứ hai là thứ bảy, Hạ Hiểu Lan mang theo Cung Dương, kéo theo một thùng lớn đựng bản thiết kế, còn có cả tiền mặt, đến nhà họ Ninh.
Cẳng chân của Cung Dương mềm nhũn cả ra, Hạ Hiểu Lan vỗ một chưởng vào lưng hắn:
"Ngươi run sợ cái gì, chúng ta có phải đến khiêu chiến đâu!"
Cung Dương lại càng run hơn.
Chẳng phải đến khiêu chiến sao?
Ngay trước mặt Ninh Ngạn Phàm, lại đi sửa chữa bản thiết kế của ông ấy, Cung Dương cảm thấy đây chính là khiêu chiến. Trước khi vào Viễn Huy, hắn cũng chỉ là sinh viên mỹ thuật của Thương Đại, mới chuyển qua thiết kế nội thất, lại xắn tay áo muốn chỉnh sửa bản thiết kế của đại sư... Cung Dương sợ mình vừa đặt bút là sẽ khiến người ta run cả tay lên.
Hạ Hiểu Lan không để ý đến hắn, tự mình kéo thùng vào cửa.
Chân Văn Tú nghênh diện đi ra, trong mắt giấu một con dao nhỏ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận