Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1229: La Diệu Tông tỉnh (length: 7869)

La Diệu Tông tỉnh lại rồi!
Đây là một tin tức tốt.
Bạch Trân Châu sau khi suýt chút nữa bị thuộc hạ của Kha Nhất Hùng chém chết thì làm việc càng thêm tỉ mỉ cẩn thận, biết trước gọi Hạ Hiểu Lan đi qua.
Việc không thông báo cho người của đồn c·ô·ng an có phải là vì sợ La Diệu Tông nói những lời bất lợi cho Hạ Hiểu Lan hay không?
"Ta đến trước đây, đồn c·ô·ng an thì ngươi cũng gọi điện thoại, khoảng mười phút nữa thì đến!"
Kim Sa Trì bên này không thiếu nhân thủ, ngày đầu tiên doanh số cao điểm cũng đã qua, buổi chiều và buổi tối phỏng chừng sẽ có rải rác khách đến, không cần Hạ Hiểu Lan tự mình ở lại đây trấn giữ.
Hạ Hiểu Lan từ Cát Kiếm cùng vội vàng đuổi đến bệnh viện, trên hành lang liền gặp người nhà họ La.
Người nhà họ La muốn vào thăm La Diệu Tông, bị Bạch Trân Châu cho người ngăn lại, lúc này đang tranh cãi trên hành lang, các bác sĩ và y tá qua lại đều không biết nói gì với họ.
Lão nhân họ La nhìn thấy Hạ Hiểu Lan đến liền muốn mắng người, Hạ Hiểu Lan có ánh mắt lạnh lùng, lão nhân họ La nhớ tới lời cảnh cáo của Hạ Hiểu Lan nên nuốt lời mắng vào trong.
"Diệu Tông tỉnh rồi vì sao không cho chúng ta gặp hắn, người của cô có ý gì!"
"Lão gia, đã chờ cả một đêm rồi, cũng đừng nôn nóng trong chút thời gian này, chúng ta cùng nhau chờ đã, c·ô·ng an sắp đến rồi, có chuyện gì thì cứ nói trước mặt c·ô·ng an!"
Hạ Hiểu Lan không muốn để lại nhược điểm cho nhà họ La lừa bịp tống tiền, La Diệu Tông vừa mới tỉnh lại, không cho người nhà họ La gặp mặt là không muốn cho bọn họ cơ hội thông cung để thống nhất lời khai!
Cũng không phải Hạ Hiểu Lan tìm người ném La Diệu Tông xuống lầu nên nàng không chột dạ, tình nguyện chờ c·ô·ng an đến rồi cùng nhau gặp La Diệu Tông.
Cha con nhà họ La hiển nhiên cũng hiểu ý của Hạ Hiểu Lan, vẻ mặt của hai người rất khó coi, đây là đề phòng họ quá rõ ràng rồi.
Hạ Hiểu Lan cười như không cười, "Mọi người không nên quên, hiện tại quan trọng nhất là phải tìm ra ai đã hại La Diệu Tông."
Thấy La Diệu Tông tỉnh lại còn có tâm trạng nghĩ đến những chuyện ngổn ngang khác sao?
May mà tốc độ của c·ô·ng an rất nhanh, không để song phương phải chờ quá lâu.
Đến không chỉ có c·ô·ng an mà còn có cả Chu Thành cùng nhau.
Chu Thành vừa xuất hiện liền mang đến một sự áp bách đặc biệt, hắn đi đầu, c·ô·ng an đi phía sau, ai cũng nhìn ra thân phận của Chu Thành càng cao hơn.
Tuổi trẻ anh tuấn chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là khí thế đó, ánh mắt liếc qua, lão nhân họ La lúc nãy còn định cãi cọ với Hạ Hiểu Lan liền không hiểu sao chột dạ và căng thẳng.
Trong mắt Hạ Hiểu Lan có vẻ nghi ngờ, Chu Thành gật đầu với nàng:
"Chuyện này hiện tại cần ta phối hợp c·ô·ng an Bằng Thành điều tra xử lý."
Quân đội và c·ô·ng an địa phương là hai hệ thống khác nhau, nhưng có một số thời điểm hai bên cũng có thể hợp tác.
Việc Chu Thành có cơ hội tham gia là vì trên tàu hỏa vụ buôn người là do hắn bắt được, sau đó giao cho đồn c·ô·ng an, và cũng là do hắn luôn siêng năng tìm hiểu sâu manh mối, hiện tại đã moi ra được việc có liên quan đến Kha Nhất Hùng ở Dương Thành, trước đây Kha Nhất Hùng cũng từng gây sự ở Bằng Thành, chỉ là có người đứng ra nhận tội thay, c·ô·ng an Bằng Thành cũng rất tức giận chuyện này.
Buôn người, h·à·n·h h·u·n·g gây thương tích và cả vụ của La Diệu Tông hiện tại, mấy việc cùng xảy ra, Chu Thành có thể cùng c·ô·ng an Bằng Thành hợp tác!
Hạ Hiểu Lan cũng không hỏi nhiều, hiện tại hiển nhiên là Chu Thành đang chủ đạo, nàng nên yên tâm giao cho Chu Thành xử lý.
C·ô·ng an nhìn sắc mặt Chu Thành, vẻ mặt nghiêm túc:
"Nếu La Diệu Tông đã tỉnh, chúng tôi sẽ đến hỏi cung theo thường lệ, tình trạng của anh ta như thế nào, có thể tiếp nhận hỏi cung được không?"
Bị nhiều ánh mắt nhìn như vậy, bác sĩ vẫn giữ vững lập trường của mình: "Tình trạng bệnh nhân tương đối nghiêm trọng, tuy tạm thời đã tỉnh táo nhưng không thích hợp nói chuyện quá lâu, cũng không muốn gặp quá nhiều người."
Vậy là có thể hỏi cung.
Những người tiến vào phòng bệnh của La Diệu Tông có Hạ Hiểu Lan và Chu Thành, một c·ô·ng an, cùng cha con La lão nhân và La Đức Quý.
Năm người vào phòng bệnh, La Diệu Tông nằm bất động toàn thân bị nhiều chỗ gãy xương, đoạn xương đâm vào tạng, còn bị xuất huyết nhiều, tối hôm qua để cứu được anh ta thì cả bệnh viện đã huy động các bác sĩ giỏi... Vậy mà hôm nay đã có thể tỉnh táo, thật là họa di ngàn năm, đúng là mạng lớn như con gián a!
Toàn thân đều cắm ống, mặt sưng phù như đầu heo, tay chân đều không thể cử động, trông thật là thảm thương.
La Đức Quý vừa vào liền rơi lệ, La Diệu Tông hiện tại đã hết thuốc tê toàn thân đau nhức, lại bị bố hắn khóc làm ồn.
"La Diệu Tông, con còn nhớ tối hôm qua mình đã ngã như thế nào không?"
Yết hầu La Diệu Tông khàn khàn vang lên tiếng nói, "Ta nhớ, nhớ, Trương... đẩy ta..."
La Diệu Tông nói chuyện quá khó khăn nhưng c·ô·ng an lại tinh thần chấn động, chuyện này thật sự không phải một vụ t·r·ộ·m cắp đơn giản, La Diệu Tông là bị người đẩy xuống lầu!
"Trương Binh đẩy con?"
Trong bốn người này, chỉ có một người họ Trương!
La Diệu Tông cố sức gật đầu.
Lão nhân họ La giận đến tím mặt, đúng là có người muốn h·ạ·i cháu trai của ông, con một của nhà họ La lại bị người ta đẩy xuống lầu, thiếu chút nữa thì tuyệt tự!
Vừa tức Hạ Hiểu Lan quá cẩn thận, nhất quyết phải có c·ô·ng an cùng đi, La Diệu Tông vừa trả lời như vậy hoàn toàn không liên lụy đến công ty Khải Hàng, nhà họ La còn có thể đòi bồi thường cái gì nữa?
"Diệu Tông à, tối qua con ——"
"Lão đồng chí, tôi đang lấy lời khai, ông đợi một lát!"
C·ô·ng an không hề nể mặt ngắt lời La lão nhân, vẫn tiếp tục theo nhịp điệu của mình: "La Diệu Tông, vì sao Trương Binh muốn đẩy con xuống lầu, không phải tối qua hai con hẹn nhau đi t·r·ộ·m vật liệu thép sao, chẳng lẽ là chia chác không đều?"
Vì sao muốn đẩy mình xuống lầu?
La Diệu Tông còn hồ đồ hơn cả c·ô·ng an.
Mấy người bạn tụ tập ăn nhậu, hắn lại chưa hề đắc tội Trương Binh và bọn họ.
Say khướt thì làm sao lại bị đưa đến công trường Kim Sa Trì thì hắn không nhớ rõ, chỉ là lúc bị đẩy xuống lầu thì La Diệu Tông mới biết mình đã bị đẩy.
Vẫn là c·ô·ng an hỏi, hắn mới biết mình bị đẩy từ nóc của khu nhà 2 của Kim Sa Trì.
T·r·ộ·m vật liệu thép thì càng không có vì căn bản La Diệu Tông không biết có chuyện đó.
Đầu óc hắn mơ hồ nôn nóng muốn giơ tay, đau khiến cả khuôn mặt sưng phù của hắn đều nhăn nhúm.
Lúc này mới nhìn thấy Hạ Hiểu Lan cũng đang đứng trong phòng bệnh, La Diệu Tông khàn cả giọng cố sức nói: "Không, không t·r·ộ·m... uống... r·ư·ợ·u..."
"Con say nên không biết gì, đến khi tỉnh thì p·h·át hiện mình ở trên mái nhà, rồi Trương Binh đẩy con xuống đúng không? Rớt xuống rồi có nhớ gì nữa không?"
Hạ Hiểu Lan nói vài câu đã tổng kết xong những ý mà hắn muốn biểu đạt, La Diệu Tông xúc động đến mức nước mắt sắp rơi xuống.
Làm chuyện xấu thì chính là làm chuyện xấu, hắn thừa nh·ậ·n.
Nhưng chuyện không làm thì La Diệu Tông sẽ không thừa nh·ậ·n:
"... Đúng!"
Nói xong chữ này, La Diệu Tông dường như dùng hết cả sức lực, hắn không nhớ gì sau khi mình ngã xuống lầu nữa.
Chu Thành gật đầu, "Được rồi, chúng ta ra ngoài thôi."
C·ô·ng an cũng cảm thấy được rồi, một người bị thương nặng mà còn có thể trả lời được những điều đó thì đã cung cấp một manh mối quan trọng.
Hả?
Nói xong rồi à?
Cha con nhà họ La còn chưa tìm được cơ hội nói gì thì La Đức Quý nhanh chóng kêu lên:
"Con hãy ngoan ngoãn chữa bệnh, tốn bao nhiêu tiền nhà mình cũng cứu con, kẻ đã đẩy con xuống lầu thì chúng ta không tha cho hắn!"
La Diệu Tông đáp một tiếng, không biết là vì người vừa đi qua bờ sinh tử thì không có vô liêm sỉ như vậy, hay là cả người đau nhức nên lúc này nước mắt rưng rưng.
Rời khỏi phòng bệnh, La lão nhân hướng về phía c·ô·ng an ồn ào:
"Đồng chí, cháu trai tôi là bị người h·ạ·i, Trương Binh là hung thủ g·i·ế·t người, phải b·ắ·n c·h·ế·t hắn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận