Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 537: Đỗ Triệu Huy tâm phúc? (length: 8175)

Đỗ Triệu Huy năm đó 24 tuổi, đã có thể đại diện cho tập đoàn Tranh Vinh đến Bằng thành hiệp đàm công việc đầu tư.
Tuyệt bút tài chính tuy có Đỗ Tranh Vinh phái người đi theo giám thị, bản thân Đỗ Triệu Huy cũng có thể làm một nửa chủ. Bất kỳ thương nhân nào đều tham lam, Đỗ gia như vậy bạch hắc không rõ thì lại càng tham hơn một ít, những ngành công nghiệp màu xám có thể kiếm món lãi kếch sù, chính sách đặc khu đã rất tốt, Đỗ gia còn muốn tốt hơn chút nữa.
Lưu Thiên Toàn đi đường vòng, muốn làm tốt mối quan hệ với Thang Hoành Ân.
Dựa vào việc tặng quà? Dựa vào mỹ nhân kế? Dựa vào việc nắm thóp Thang Hoành Ân?
Theo Đỗ Triệu Huy thì những thứ này đều là tiểu xảo, là do Lưu Thiên Toàn thực lực không đủ!
Đương nhiên Lưu Thiên Toàn thực lực không đủ, ở tập đoàn Tranh Vinh, Lưu Thiên Toàn chỉ là người ngoài, có thể thay tập đoàn đến làm quân tiên phong, chứ trong tập đoàn thì Lưu Thiên Toàn có thể làm chủ được sao? Ngoài người họ Đỗ là Đỗ Tranh Vinh thì không ai đáng tin, ông ta ngay cả người bên gối cũng không tin, ba bà vợ lẽ ngoài mặt được sủng ái khác nhau, đến thời khắc mấu chốt, Đỗ Tranh Vinh đều đối xử như nhau cả.
Chỉ có huyết mạch của Đỗ Tranh Vinh, chỉ có con cái mang họ Đỗ mới là người một nhà.
Đừng tranh giành gia sản xem ai thắng ai thua, cuối cùng người thắng vẫn đều là người họ Đỗ.
Người họ khác cũng có thể làm việc ở tập đoàn Tranh Vinh, nhưng không có khả năng thắng được Đỗ Triệu Huy.
Thang Hoành Ân đã tiếp xúc với Đỗ Triệu Huy hai lần, người trẻ tuổi này không thuộc kiểu người vạm vỡ, cũng không phải kiểu con nhà giàu tinh anh Hồng Kông, thân hình khá gầy yếu, nhưng khí chất lại không hề kém.
Thang Hoành Ân cảm thấy Đỗ Triệu Huy hơi lỗ mãng.
Nhưng không biết có phải do không có ai ở sau lưng lên kế hoạch giúp Đỗ Triệu Huy hay không, chỉ mới tiếp xúc hai lần, vẻ lỗ mãng của Đỗ Triệu Huy đã ẩn chứa sự nhạy bén khiến Thang Hoành Ân kinh hãi.
Vị Đỗ đại thiếu gia này trình độ cũng chỉ có vậy, còn bị tạp chí bát quái Hồng Kông gọi là công tử ăn chơi.
Hình tượng không phù hợp với ấn tượng về người tinh anh, nào là kiểu trang phục cao cấp được may đo riêng, trên người Đỗ Triệu Huy căn bản không thấy được... Hắn chính là cậu ấm con nhà giàu được bao bọc trong thế giới hàng hiệu, giày da cá sấu bóng loáng, sơ mi có khuy cài áo bằng vàng, đồng hồ kim cương trên cổ tay, ngón út còn đeo nhẫn.
Đỗ đại thiếu gia vừa xuất hiện ở thành phố Bằng, đã khiến một nhóm người kinh ngạc.
Đàn ông đeo nhẫn ở nội địa năm 84 đúng là không có nhiều. Kể cả nhẫn cưới cũng là về sau mới bắt đầu lưu hành, bây giờ người mới kết hôn cũng chỉ đi đăng ký kết hôn, hai người chụp một tấm ảnh chứng nhận đen trắng rồi dán vào giấy kết hôn, có điều kiện thì bày vài mâm cỗ rồi sắm đủ "Tứ đại kiện" là xong việc.
Thấy Đỗ Triệu Huy như vậy lại không giống mấy ông chủ Hồng Kông, bí thư Bành gặp Đỗ đại thiếu gia vài lần, vẫn không nhịn được vụng trộm đánh giá đối phương.
"Đỗ tiên sinh, lãnh đạo mời ngài vào."
Đỗ Triệu Huy lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi, "Nếu thị trưởng Thang bận rộn, tôi có thể chờ thêm lát nữa."
Bí thư Bành cười nói, "Lãnh đạo dù đang bận, nghe nói Đỗ tiên sinh đến cũng sẽ dành thời gian cho Đỗ tiên sinh."
Đỗ Triệu Huy mang cả vàng bạc thật đến Bằng thành, nghe nói khoản đầu tư ban đầu là mấy chục triệu đô la Hongkong, Thang Hoành Ân phụ trách kinh tế, cũng không thể đẩy một vị tài thần lớn như vậy ra ngoài được. Cho dù tài thần bề ngoài thì bóng bẩy, nhưng bên trong toàn một màu đen, Thang Hoành Ân vẫn muốn gặp Đỗ Triệu Huy... Tiền tài không phải là tội lỗi, "tiền" bản thân nó không có sự phân biệt tốt xấu, mà do người ta trao cho nó những ý nghĩa khác nhau trong quá trình lưu thông.
Đầu tư thì có thể, nhưng việc tập đoàn Tranh Vinh muốn nhân cơ hội giẫm lên giới hạn cuối cùng của Thang Hoành Ân thì không được.
Người nội địa càng quen với việc gọi nhau bằng "đồng chí...", người Hồng Kông lại không quen, bí thư Bành đều gọi là Đỗ tiên sinh.
Thang Hoành Ân cũng gọi như vậy, Đỗ Triệu Huy trên mặt có vẻ kinh hãi hơi khoa trương:
"Thị trưởng Thang, ngài cứ gọi ta một tiếng Tiểu Đỗ là được, tiên sinh thì ta không dám nhận, không phải vai vế, nếu ba ta biết được nhất định sẽ đánh chết ta."
Biểu hiện của hắn rất phù phiếm, nhưng phù phiếm không đến mức khiến người ta ghét, đó mới chính là chỗ công phu của hắn.
Thang Hoành Ân mời Đỗ Triệu Huy ngồi xuống, hai người nói chuyện trong văn phòng mất hơn một tiếng.
Đỗ Triệu Huy suy nghĩ rất rõ ràng, sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, Thang Hoành Ân tiễn hắn ra ngoài:
"Tiểu Đỗ tiên sinh, ý của ngài ta đã biết, Bằng thành đương nhiên hoan nghênh tập đoàn của quý vị đến đầu tư, nhưng về dự án mà ngài nói, chính quyền thành phố chúng tôi còn muốn họp bàn, thế này đi, chính quyền thành phố sẽ có cuộc họp công tác thường kỳ vào cuối tuần, tôi mời tiểu Đỗ tiên sinh tham gia."
Đỗ Triệu Huy thể hiện sự phô trương rất lớn, nhưng hắn không mang sự phô trương đó ra trước mặt Thang Hoành Ân.
Vừa ra khỏi trụ sở chính quyền thành phố, mấy người phụ tá đã vây lại.
"Đại thiếu..."
Dưới lầu đỗ mấy chiếc xe, Lưu Thiên Toàn từ trên một chiếc xe bước xuống.
"Triệu Huy, đàm phán thế nào rồi? Ai, thị trưởng Thang không biết vì sao có ý kiến với tập đoàn chúng ta, nếu không đàm phán thành công được thì cũng đừng nóng vội."
Từ khi đến Bằng thành, ngày nào Lưu Thiên Toàn cũng gọi Triệu Huy trưởng Triệu Huy ngắn, giống như cữu cữu ruột của Đỗ Triệu Huy vậy. Đến cả cữu cữu ruột cũng không dính người đến thế, ở bên ngoài Đỗ gia, Đỗ Triệu Huy luôn không để Lưu Thiên Toàn vào mắt, may mà Lưu Thiên Toàn da mặt dày, có thể tự quyết định.
Đỗ Triệu Huy vốn dĩ luôn không để ý đến Lưu Thiên Toàn, nhưng lúc này lại nở một nụ cười hiếm thấy:
"Thị trưởng Thang có ý kiến với tập đoàn Tranh Vinh? Cơm có thể ăn bậy, nhưng không thể nói lung tung. Kế hoạch đầu tư của chúng ta, chính phủ Bằng thành rất có hứng thú, bản thân thị trưởng Thang cũng hết sức coi trọng, đã quyết định cuối tuần muốn thảo luận chính thức trong cuộc họp công tác của chính phủ, còn mời ta tham gia cuộc họp."
Mấy trợ lý đều nhanh chóng nịnh bợ, lời khen ngợi như muốn nhấn chìm Đỗ Triệu Huy.
Lưu Thiên Toàn thật sự ngây người!
Sao có thể như vậy, Đỗ Triệu Huy đến Bằng thành được bao lâu, vậy mà đã khiến Thang Hoành Ân chịu buông lời, chẳng phải chứng tỏ hắn quá vô dụng hay sao?
Đỗ Triệu Huy cũng không thèm nói mấy lời dối trá sẽ nhanh bị lật tẩy như vậy, Đỗ Triệu Huy chẳng để ý gì đến đám trợ lý nịnh bợ, đi đến trước xe, một người đàn ông vóc dáng vạm vỡ đứng ở đó, Đỗ Triệu Huy ném cặp tài liệu trong tay cho hắn:
"Mẹ nó, ngươi có phải là ngốc không? Học bao lâu rồi mà đến cả chút ánh mắt đó cũng không có!"
Bị mắng, người đàn ông mới sực tỉnh, muốn mở cửa xe cho đại thiếu gia.
Đỗ Triệu Huy vừa mắng người vừa lên xe.
Mấy trợ lý hai mặt nhìn nhau, cũng nhanh chóng nhảy lên xe khác đuổi theo.
Lưu Thiên Toàn tức giận đá một phát vào cửa xe.
Thằng nhãi ranh Đỗ Triệu Huy chính là như vậy, khi ở trong đại trạch nhà họ Đỗ thì nói năng ngọt ngào lại dễ chịu, nhưng ra khỏi đại trạch nhà họ Đỗ thì hắn lại là bộ dạng ngạo mạn không coi ai ra gì này.
Hơn nữa còn không tin bất kỳ ai, dù là người do Đỗ Tranh Vinh phái cho hắn, Đỗ Triệu Huy đều xa cách.
Không, không đúng, người đàn ông bên cạnh Đỗ Triệu Huy kia, nghe nói là người Đỗ Triệu Huy đi đâu cũng muốn mang theo, đến bên cạnh Đỗ Triệu Huy không bao lâu, mà đã đẩy hết đám thân tín trước đó ra ngoài. Trong lòng Lưu Thiên Toàn khẽ động, hay là có thể bắt đầu từ người tâm phúc của Đỗ Triệu Huy được không?
Yêu tiền tài hay là sắc đẹp, hoặc cả hai? Đỗ Triệu Huy có thể cho thì Lưu Thiên Toàn cũng có thể lấy ra.
Nếu như có thể giúp được chút gì, Lưu Thiên Toàn có thể cho nhiều hơn cả Đỗ Triệu Huy.
Lưu Thiên Toàn chỉ biết là người đàn ông kia đã cứu Đỗ Triệu Huy, là một ông lão đến từ đại lục, một đường cõng Đỗ Triệu Huy về Hồng Kông. Còn người đại lục kia có lai lịch gì thì Lưu Thiên Toàn thật sự không biết. Đỗ Triệu Huy thường xuyên mắng người đàn ông này như tát nước vào mặt, những trợ lý kia thì khỏi nói có bao nhiêu ngưỡng mộ việc Hạ Đại Quân có thể bị mắng —— đúng vậy, tên là Hạ Đại Quân.
Vừa nhắc đến họ "Hạ" này, Lưu Thiên Toàn theo bản năng đã không mấy thoải mái...
Bạn cần đăng nhập để bình luận