Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1063: Nghe tượng địa ngục phó bản a (length: 8027)

"Vậy nên, điều kiện của đối tượng nàng rốt cuộc kém đến mức nào?"
Các vị đại tiểu thư yêu thích những chàng trai nghèo khó, loại kịch bản này cũng là gu của nhóm biên kịch.
Xuất thân khác nhau sẽ có những trải nghiệm khác nhau, sự khác biệt này dễ khiến cho một nam một nữ giống như nam châm bị hút lẫn nhau.
Đến bây giờ mà xét, ít nhất Chu Di là đã bị hấp dẫn hoàn toàn, sau khi Chu Thành nói chuyện với nàng thì Chu Thành đã thổ lộ hết tình hình đối phương. Chu Thành hình như không vội về học viện, việc hắn lúc nghỉ ngơi có hay không đi cùng Hạ Hiểu Lan vẫn là một ẩn số.
Đến trưa, Chu Thành đến thì mang theo hai con chó lớn, còn có chuyện của Chu Di.
Hạ Hiểu Lan tuy không can thiệp, nhưng vẫn rất tò mò về chuyện này.
Vào giữa tháng 9, dưa hấu đã không còn nhiều, dưa Hami Thổ Lỗ Phồn rất ngọt, Hạ Hiểu Lan biết Chu Thành thích ăn đồ ngọt nên đã cắt dưa Hami thành miếng nhỏ, trộn chung với táo đỏ, nho khô và quả óc chó, làm cho Chu Thành món salad hoa quả kiểu giản dị.
Để trong tủ lạnh ướp một lát, cho vào bát thủy tinh, đặt lên bàn trông cũng rất bắt mắt.
Món này không cần chú trọng tay nghề, ăn là thưởng thức vị trái cây, Hạ Hiểu Lan không thể thất bại.
Ăn trái cây mà còn phải cắt miếng, với Chu Thành mà nói thật quá là không đàn ông.
Nhưng trái cây là do vợ hắn tự tay chuẩn bị, rửa sạch, ý nghĩa lại càng thêm khác biệt?
Hạ Hiểu Lan đưa cho hắn một chiếc dĩa ăn, Chu Thành trước tiên đút một miếng dưa cho nàng:
"Thật ra là như vậy, nhà trai ở chỗ khác người ta đồn là trong nhà có một bà quả phụ, còn có hai cô chị gái. Nhà trai và nàng cùng một hệ thống nhưng vị trí công việc khác nhau. Vị trí của Chu Di thoải mái và oách hơn, vị trí của nhà trai thì vất vả một chút...Chỉ là không được oai phong thôi, ta không thấy điều kiện của người đó kém."
Chu Thành là đàn ông, lại mang tư tưởng của một người đàn ông thẳng thắn những năm 80.
Thời nay gia thế không còn là yếu tố tuyệt đối, không ít gia đình công nhân và cán bộ cao cấp vẫn kết hôn với nhau.
Bao gồm cả Chu Thành cũng nghĩ như vậy, công việc không phân sang hèn, có một công việc tử tế là không gọi là điều kiện kém.
Điều kiện kém thật sự là những thanh niên lêu lổng không làm việc, Chu Thành còn nghĩ đường tỷ của mình đã nhắm trúng phải lưu manh.
Hạ Hiểu Lan vừa ăn dưa Hami, vừa liếc mắt nhìn Chu Thành:
"Quan điểm của các anh không giống nhau, Chu Di vừa thích đối tượng hiện tại, nhưng vừa không nhịn được so sánh hắn với những người bạn khác đã tìm được đối tượng, em xem những bạn thân của Chu Di đều là các cô gái lớn lên trong khu đại viện, cho dù Đồng Lị Lị bị người nhà ép đi xem mặt, có ai được giới thiệu người điều kiện kém đâu?"
Góa phụ thêm hai cô chị gái, Hạ Hiểu Lan chịu ảnh hưởng sâu sắc từ quan điểm của thế hệ sau, những điều kiện này quả thực như ở địa ngục.
Không phải là vấn đề gia đình có thế lực hay không, mà Chu Di sau này còn phải đối mặt với ba "bà mẹ chồng"... Hạ Hiểu Lan nghĩ tới thôi cũng thấy kinh hãi.
Chu Thành thì cảm thấy điều kiện không kém, vì quan điểm của anh ta là đàn ông thì có thể tự mình phấn đấu.
Nhưng chính Chu Di còn không dám dẫn về nhà, có thể thấy được trong lòng Chu Di biết rõ điều kiện của nhà trai ra sao, ít nhất là theo Chu Di đánh giá là kém.
"Anh định ủng hộ Chu Di?"
Miệng của Hạ Hiểu Lan lại bị cho ăn một quả táo đỏ, vị ngọt ngào lan tỏa trong khoang miệng, bây giờ ăn trái cây thật yên tâm, chuyện thuốc trừ sâu tồn dư quá mức tiêu chuẩn là không thể có, thuốc trừ sâu không phải tốn tiền hay sao, muốn vượt tiêu chuẩn cũng không dễ.
"Anh ủng hộ cô ấy làm gì, anh còn chưa nhìn thấy người đó, Chu Di nói muốn dẫn người nhà trai ra ngoài ăn cơm, em có muốn đi cùng không?"
Chu Thành không muốn để Hạ Hiểu Lan bị phiền phức, nếu cùng nhau đi ăn thì anh và Hiểu Lan có thể ở bên nhau thêm một lát.
Hạ Hiểu Lan thở dài: "Nếu nhìn qua không phát hiện ra vấn đề gì lớn thì lúc đó anh mới được giúp. Em muốn đi xem qua chú thím, xem có gặp đại bá mẫu dẫn Chu Di ở nhà không, em thấy dì Quan không vui cho lắm, có vẻ như đại bá mẫu đang có chuyện cần dì Quan giúp...Nếu là chuyện xem mắt của Chu Di, anh mà nhúng tay vào thì đại bá mẫu tuyệt đối sẽ hiểu lầm."
"Hiểu Lan, dù sao Chu Di cũng là đường tỷ của anh mà--"
Hạ Hiểu Lan phản khách thành chủ, nhét dưa Hami vào miệng Chu Thành:
"Em biết, anh không thể mặc kệ cô ấy được, nên em mới nói cho anh nghe chuyện này."
Nên sau khi Chu Di chủ động bắt chuyện vài lần, Hạ Hiểu Lan mới bỏ qua vẻ bướng bỉnh không tha trước kia, tạo cho Chu Di một cái bậc thang xuống.
Người nhà thì vẫn là người nhà, Chu Di dù sao cũng là đường tỷ của Chu Thành!
Dù cho Chu gia nhị lão có ghét bỏ chuyện Chu Di đi làm kiếm sống, nhưng họ vẫn quan tâm đến Chu Di.
"Hiểu lầm thì cứ hiểu lầm vậy đi, đối tượng của Chu Di muốn mời cái cậu em vợ tương lai là anh đi ăn ở đâu?"
"Ăn ở Toàn Tụ Đức."
Hạ Hiểu Lan gật đầu, nếu nói gia đình điều kiện không được thì mời ăn cơm ở Toàn Tụ Đức vẫn là rất thành ý.
Bốn người không thể chỉ ăn một con vịt, tiện tay gọi thêm mấy món nữa thì một tháng lương cũng phải bay ít nhất một phần tư, đây là lương của Chu Di ở đơn vị đã không thấp rồi, còn thấp hơn chút nữa, một phần ba số lương người ta đi làm một tháng cũng không có mà ăn một bữa.
Cho dù là người kinh thành, thì cũng không thường xuyên mời khách ở Toàn Tụ Đức.
Nói người nhà Chu gia phóng khoáng một chút đi, Chu gia dù nói thế nào đi nữa thì cũng được tính là "nhà giàu có thế", chuyện này đúng là hết sức vớ vẩn, Chu Di là chị, Chu Thành là em, việc Chu Di tìm đối tượng cũng phải nhờ Chu Thành ra mặt nói giúp, thật không buồn cười sao?
Bất quá Chu Di thà cầu xin Chu Thành giúp còn hơn nghĩ đến những lời "Người phải tự có bản lĩnh" mà Hạ Hiểu Lan từng nói, Hạ Hiểu Lan cũng bó tay.
Dù sao Hạ Hiểu Lan cũng đang vào cuối tuần, lại muốn ở bên Chu Thành, lại còn có người mời ăn vịt quay, tự nhiên sẽ không từ chối lời mời ăn bữa tối này.
Đến buổi chiều, có người đưa chiếc Chevrolet của Hạ Hiểu Lan về.
Người lái xe chỉ nói với Chu Thành mấy câu, Chu Thành hình như thở phào nhẹ nhõm:
"Xe không có vấn đề gì, chúng ta đã nghĩ nhiều rồi."
Khương Võ còn chưa bị thương tâm đến mức điên cuồng mà động tay động chân đến xe của Hạ Hiểu Lan.
Còn về chuyện Khương Võ làm sao biết hắn và Hiểu Lan sẽ đến sơn trang ăn cá, Chu Thành cũng có suy đoán của riêng mình. Chu Thành cũng không phải là người Ký Bắc, làm sao biết ở đó có đập nước, làm sao có thể biết sơn trang đó làm cá đặc biệt ngon?
Chẳng phải là do nghe người khác nhắc tới sao.
Còn người nhắc tới đó... có lẽ là do Khương Võ nhờ người sắp xếp, nhà Khương gia vẫn có chút quan hệ trong lục quân học viện, cho nên Khương Võ có thể biết được hành tung của anh?
Chu Thành không nói sự nghi ngờ này cho Hạ Hiểu Lan, việc Khương Võ chú ý đến anh ta còn tốt hơn là chú ý đến Hạ Hiểu Lan.
Buổi tối, hai người cùng đi Toàn Tụ Đức, Hạ Hiểu Lan và Chu Thành cố tình đỗ xe rất xa, hai người lại chậm rãi đi bộ tới.
Nhìn thấy đối tượng của Chu Di, Hạ Hiểu Lan chợt hiểu ra, trách sao cô ấy lại chấp nhận hoàn cảnh địa ngục, nhất định là Chu Di đã bị vẻ ngoài của anh chàng này mê hoặc rồi.
Người này trông rất chính trực.
Khác với Chu Thành có vẻ bất cần lại đẹp trai, đối tượng của Chu Di là kiểu mặt của nam chính phim điện ảnh những năm 80.
Gương mặt vuông chữ điền góc cạnh rõ ràng, lông mày rậm mắt to, dáng người cao ráo, nếu đi làm diễn viên chắc chắn sẽ là nam chính, hình tượng cực kỳ ngay chính!
Không phù hợp với thẩm mỹ của Hạ Hiểu Lan, Hạ Hiểu Lan thích kiểu người như Chu Thành nhà mình.
Nhưng rõ ràng là phù hợp với thẩm mỹ của một bộ phận người những năm 85, phụ nữ thời đó không thích mấy chàng trai trẻ tuổi mà thích đàn ông rắn rỏi có chất nam tính... Điều kiện kém hơn chút nữa thì đã sao, lớn lên đẹp trai như vậy, nếu không quen với Chu Di tiểu thư, thì sớm muộn cũng sẽ được mấy bà lãnh đạo có con gái, có cháu gái trong đơn vị nhắm trúng mà thôi.
"Viên Hàn, đây là em trai của tôi Chu Thành, còn đây là đối tượng của cậu ấy Hạ Hiểu Lan."
Viên Hàn mang trên mặt nụ cười nhã nhặn, khi nhìn thấy Hạ Hiểu Lan trong mắt có sự kinh diễm không giấu được...
Bạn cần đăng nhập để bình luận