Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 996: Nhất cử lưỡng tiện sự (length: 7808)

Hắn, ngoan tôn, mỗi ngày chính là uống rượu, cùng mấy cái bạn bè lêu lổng khắp nơi đi dạo.
Như vậy cũng rất tốt, La lão nhân lúc trẻ cũng như vậy, La Diệu Tông hành động bị hắn quy cho là không hiểu chuyện.
Ít nhất La Diệu Tông chưa từng đi chọc những kẻ không thể trêu vào, trừ tháng trước ở Hương mật hồ giở trò với phụ nữ, người ta gọi mười mấy tên cao lớn vạm vỡ đến giúp, đánh cho Diệu Tông một trận.
Trận đòn này, khiến La lão nhân ở nhà mắng nhi tử La Đức Quý mấy ngày.
La Đức Quý làm thôn trưởng, nào có lợi hại uy phong bằng lúc ông làm thôn trưởng, lại nhìn Diệu Tông bị người đánh, đối phương thậm chí còn chẳng hề hấn gì.
Bất quá trận đòn này cũng làm La Diệu Tông ở nhà ngoan ngoãn một tháng, hôm qua mới lần đầu ra ngoài uống rượu, sao tối về lại hỏi han về cái đầm thối vậy?
Đôi mắt đục ngầu của La lão nhân thoáng hiện vẻ sắc bén:
"Ngoan tôn, cháu nói cho ông, ai bảo cháu về hỏi cái đám đất đó? Có phải lại tụ tập uống rượu với lũ nhóc lóc chóc không?"
Vẻ mặt La Diệu Tông có chút vặn vẹo.
Tối hôm qua hắn bị nữ sát tinh làm cho khiếp sợ, co vòi về nhà hỏi thăm về cái đầm thối.
Bây giờ hắn lại có chút cảm kích nữ sát tinh, nếu không vì nguyên nhân này, hắn còn chẳng biết đầm thối nhà La đáng giá nhiều tiền như vậy... La Diệu Tông vỗ đùi, hôm nay hắn chẳng phải đã thấy người mua bán bên ngoài sao? Lúc đó đáng lẽ phải hỏi xem mấy người nước ngoài kia, có mua đầm thối không. Người nước ngoài mà nói mua, thì dù ông già nhà hắn với ba hắn có nói không bán cũng không xong.
Ba hắn làm thôn trưởng, đầm thối là bị ba hắn cố tình "giấu" đi, người nước ngoài mà biết thì không giấu được nữa!
La Diệu Tông liên tục tự tát mấy cái.
Thật là quá ngu ngốc, lại không nắm lấy cơ hội.
Ngay từ đầu hắn không hề biết người nước ngoài nói chuyện với nữ sát tinh kia là những người mua bán bên ngoài.
Biểu tình trên mặt La Diệu Tông thoáng cái biến đổi.
"Ông ơi, không thể nào, cháu thông minh thế, ai lừa được cháu?"
La lão nhân căn bản không tin, nhưng La Diệu Tông cũng chẳng nói gì thêm, chỉ giở trò chuồn chân bôi mỡ ra ngoài sân chạy: "Bà nội thương cháu nhất, cháu đi tìm bà, bà nội chắc chắn sẽ cho cháu!"
La lão nhân nhặt con cá khô trên bàn ném hắn: "Thằng nhóc thối tha, bà mày có thương mày mấy đi nữa, thì cái nhà này vẫn là do ông mày quyết định!"
Rốt cuộc là ai để ý đến đất của nhà La chứ?
La Diệu Tông nhanh chân chạy trốn, La lão nhân cũng đuổi không kịp.
Bất quá lão già cũng không hoảng, không có ông ta gật đầu thì mảnh đất kia cho dù con trai La Đức Quý cũng không dám lén lút bán đi.
...
Hạ Hiểu Lan không biết sau khi nàng đi, Harold đã bảo vệ của hắn đi tìm được điểm yếu mà tóm được.
Trong mắt Harold không hề có những nhân vật nhỏ nhặt như La Diệu Tông.
La Diệu Tông cũng quá mơ mộng, muốn tìm thương nhân nước ngoài để bán bằng con đường bình thường thì hắn căn bản không có tư cách đối thoại với Harold. Một đứa con của thôn trưởng, muốn gặp trợ lý bên cạnh Harold cũng là điều không thể.
Ba hắn là La Đức Quý cũng vậy.
Cán bộ của tổ dân phố Phúc Điền muốn gặp trợ lý còn tạm được.
Lãnh đạo cấp khu Thượng Bộ, may ra có thể thấy quản gia Ellen của Harold.
Cùng lắm cũng phải là cấp bậc của thị chính phủ, như là vị bí thư Bành được Thang Hoành Ân tin tưởng kia, thì mới có thể đối thoại trực tiếp với Harold.
La Diệu Tông cứ suy nghĩ viển vông, muốn hớt tay trên của Hạ Hiểu Lan một mình.
Sau khi rời khỏi Hương Mật hồ, Hạ Hiểu Lan trực tiếp đi gặp bí thư Bành.
"Bí thư Bành, tôi đã chọn được rồi."
Hạ Hiểu Lan chọn được, ngay cả đánh dấu trên bản đồ cũng lười.
Một cái đầm nước thối, người làm việc cho Harold, cũng không ngờ sẽ có kẻ lừa trên gạt dưới đem hơn 20 mẫu đất này giấu đi.
Dù sao thì Harold mua tổng cộng hơn 2500 mẫu, mấy ngày nay còn đang xác định ranh giới, muốn tra ra chỗ sơ hở này, cũng không biết là bao lâu nữa.
Bí thư Bành nhìn bản phác thảo tỷ lệ phóng đại Hạ Hiểu Lan đưa, vẻ mặt hoang mang:
"Ở giữa chỗ Harold đã nhắm và khu du lịch Hương Mật Hồ, để lại cho cô một mảnh đất thế này?"
Không ai thèm?
Harold chẳng phải đã mua hết toàn bộ chỗ đó sao?
Lớn nhỏ đều hợp, hơn 20 mẫu, có lẽ đúng là diện tích mà Hạ Hiểu Lan có thể kham nổi.
Bí thư Bành cũng không hiểu, lẽ nào trên đời này thật sự có chuyện tài vận, Hạ Hiểu Lan chính là người có tài vận định sẵn nên sẽ phát tài!
"Cô nói rõ cho tôi nghe về mảnh đất này xem, nhỡ đâu là đất mồ của thôn nào, thì không dễ động, đụng vào là gây xung đột đổ máu đó."
Hạ Hiểu Lan bị hoảng sợ, lần đầu nàng sao lại đi tìm đất mồ chứ.
Đừng nhìn mấy năm trước lúc phá bỏ tứ cựu thì hoành tráng lắm, như thể chỉ trong chốc lát mà cả nước đã không tin vào cái bộ phong kiến mê tín kia, người Hoa chú trọng nhiều vào phong thủy lắm, Hạ Hiểu Lan biết rất rõ điều đó.
Mà xây nhà lên mộ rồi bán, một khi có chút tin tức lọt ra, thì cái khu chung cư đầu tiên của nàng sẽ đợi mà ế hết đi!
"Không phải mộ đâu ạ, tôi và Cát Kiếm xem kỹ rồi, không thấy cái nấm mồ nào. Chỗ đó là một cái ao nước bẩn, nơi đổ rác của người dân quanh vùng, xung quanh có nhiều cây trúc."
Nàng giải thích thế này, bí thư Bành lại càng không hiểu:
"Ao nước thối, người khác còn tránh không kịp, cô mua làm gì?"
"Ngài xem, chỗ đất bằng phẳng như thế ai mà không muốn? Nhưng như vậy thì cố tình đắt quá, chủ yếu là tôi nhìn trúng vị trí của nó, bên trái là sân gôn tương lai của Harold, bên phải là khu du lịch Hương Mật Hồ, có phải là ao nước thối hay không không quan trọng, lúc san nền thì đều phải xử lý. Tôi tăng thêm chút chi phí, cái này cũng là chỗ tôi xin chính phủ nể mặt, một bãi rác thối om nồng nặc, lại ở kẽ hở giữa Hương Mật Hồ và sân gôn, sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc đầu tư của người nước ngoài lắm, để chính phủ xử lý còn phải tốn tiền, bán lại cho tôi thì vừa có thêm một khoản thu, lại giảm đi chi phí quản lý... Một công đôi việc, ngài thấy tôi nói đúng không?"
Lời Hạ Hiểu Lan nói cũng có mấy phần đạo lý.
Cạnh một sân gôn cao cấp như thế, mà lại để cái đầm nước thối kia thì còn ra gì nữa.
Bí thư Bành nhịn không được mà gật đầu.
Hạ Hiểu Lan nói một tràng rất nhanh, không để bí thư Bành có thời gian suy nghĩ phản ứng.
Ông gật đầu rồi mới nhớ ra, Hạ Hiểu Lan là người thông minh lanh lợi như vậy, sao có thể vô cớ chịu thiệt.
"Tôi suýt bị cô hù, cái mảnh đất này chắc chắn có vấn đề, cô đều đưa ra chi phí xử lý rồi, chẳng lẽ Harold không bỏ nổi tiền? Chắc chắn là có nguyên nhân gì, Harold không mua được mảnh đất này, cô nói như vậy, có phải là đang định ép giá không?"
Hạ Hiểu Lan lộ ra nụ cười ngại ngùng:
"Chuyện này đương nhiên là không qua được mắt bí thư Bành ngài, tôi cũng không có ý định giấu diếm. Bất quá thị chính phủ và Harold cũng đã ký hợp đồng rồi, bây giờ ngài có đi nhắc Harold rằng ông ấy còn quên một cái đầm thối cũng chẳng có ý nghĩa gì, cái đầm thối kia với ông ta có cũng được không có cũng chẳng sao, nhưng với tôi lại có tính quyết định. Hơn nữa, sao đi nữa thì mối quan hệ của tôi với ngài có phải là thân mật hơn chút không?"
Đúng là rất hợp lý.
Ai cũng có sự thân sơ.
Bí thư Bành dù mỗi ngày điên cuồng thổ tào về Hạ Hiểu Lan mấy trăm lần, ông cũng biết rõ, vì có thị trưởng Thang nên ông và Hạ Hiểu Lan mới là người cùng một thuyền.
Ông mà không giúp Hạ Hiểu Lan, mà lại chạy đến báo tin cho Harold thì chẳng phải là quá điên rồi sao!
"Thôi được, cô đừng có nịnh hót, để tôi xem chuyện này thế nào đã. Cho dù là ao nước thối đi nữa, thì cô cũng phải chính quy thông qua thị chính phủ đồng ý thì mới lấy được, chuyện cô muốn thành lập công ty có manh mối chưa, chẳng lẽ dùng danh nghĩa của Viễn Huy để lấy đất?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận