Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 857: Ta xem lên đến rất ngu? (length: 8083)

Hạ Hiểu Lan đem ý nghĩ của mình vừa nói với Lưu Dũng, Lưu Dũng cảm thấy quá điên cuồng.
"Giám đốc Hoắc có thể đồng ý sao?"
Có phương án tiện nghi không chọn, Hoắc Trầm Chu đầu óc có vấn đề, mới chọn phương án đắt đỏ.
Dù sao kinh nghiệm hơn một năm nay của Lưu Dũng nói cho hắn biết, yêu cầu đầu tiên của tất cả khách hàng là "Tiết kiệm tiền", sau đó mới đến "Đẹp mắt". Bọn họ hy vọng vừa tiết kiệm tiền lại vừa đẹp mắt, Lưu Dũng hiện tại làm dự toán cho người ta, đều phải nâng lên một chút, bởi vì khách hàng sẽ trả giá!
Khách hàng không trả giá, chỉ có khi quen biết trang hoàng mới có.
"Ta đều đưa hợp đồng cho giám đốc Ngũ xem rồi, anh ấy nói dùng 80 vạn không có vấn đề gì."
4 triệu tiền cược đã rất lớn.
Lưu Dũng còn rất hài lòng, hợp đồng cũng đã ký xong mà Hạ Hiểu Lan lại có ý tưởng mới, Lưu Dũng nhất định phải chần chừ.
"Ngài xem, theo cách Hoắc Trầm Chu nói trả tiền, phương án được thông qua, trước thanh toán 50 vạn, khởi công lại thanh toán 50 vạn, tức là nói ngay từ đầu công trình, chúng ta đã có thể lấy được 100 vạn. 100 vạn này đã có thể dùng ứng trước không ít vật liệu xây dựng, ngài tìm giám đốc Ngũ ứng trước 80 vạn, ta lại góp nhiều như vậy, 160 vạn tiền vốn chúng ta từ ngân hàng lấy ra lẽ nào lại để đó không dùng? 160 vạn này còn chưa dùng hết, cổ phần Đông Phong đã muốn đưa bút tiền thứ ba rồi… Cậu, chúng ta đi vay, có thể xoay được công trình lớn hơn."
Từ lúc không phải lo lắng chuyện ăn mặc ở sau, Hạ Hiểu Lan đã không gấp gáp như vậy, cho nên nàng có thể yên ổn đọc sách ở Hoa Thanh.
Có cơ hội tới, Hạ Hiểu Lan không ngại làm lợi nhuận lớn hơn!
Có thể k·i·ế·m tiền, nàng tại sao không k·i·ế·m?
Lưu Dũng vẫn đang chần chừ, Hạ Hiểu Lan đổi một câu trả lời hợp lý hơn, "16 triệu là rất nhiều, đó là đối với người thường như chúng ta. 16 triệu dùng để trang hoàng tửu điếm cấp năm sao, không đủ xa hoa… Tác phong gian khổ giản dị không thể quên, nhưng đặc khu muốn gì chứ không phải gian khổ giản dị? Ta còn nghi ngờ, cổ đông Hồng Kông phủ định phương án trang hoàng ban đầu của Ninh lão, có thể không chỉ là đối nghịch với cổ phần Đông Phong."
Tranh quyền đoạt lợi chắc chắn là nguyên nhân chủ yếu.
Nhưng Mỹ Hoa Hồng Kông muốn tranh quyền quản lý, cục Chiêu Thương và ngân hàng Hối Phong xem náo nhiệt cái gì?
Ba cổ đông Hồng Kông đều phản đối, có thể là bọn họ đang liên kết với nhau muốn cùng cổ phần Đông Phong tranh chấp! Hay có một khả năng khác, là bọn họ thật sự không hài lòng với phương án trang hoàng của Ninh lão?
Không phải chê phương án trang hoàng thiết kế không tốt, với con mắt của Hạ Hiểu Lan thì thấy, đều là một khối hoàn chỉnh.
Nhưng nàng cũng muốn sờ lương tâm mà nói một câu, đẹp thì có đẹp, nhưng nói về sự xa hoa thì thật sự chỉ là phù hợp tiêu chuẩn nội địa mà thôi.
Có lẽ yêu cầu của các ông chủ Hồng Kông không phải tiết kiệm tiền, mà là sự ảnh hưởng của một công trình kiến trúc tiêu biểu như vậy? Người ở khách sạn Nam Hải một đêm, đều sẽ không thể quên nơi này, so với những khách sạn cùng loại hình ở Hoa Quốc, khách sạn Nam Hải phải trở thành dẫn đầu mới được!
"Cô cảm thấy sẽ là như vậy?"
"Có phải hay không thì chúng ta thử một lần chẳng phải tốt sao. Phương án ban đầu vẫn cứ sửa, ta sẽ tìm Hoắc Trầm Chu nói chuyện, cho anh ta xem một phần dự toán phương án 30 triệu! Đem hai phương án cho cổ đông Hồng Kông xem, để cho bọn họ tự chọn. Cậu à, cổ phần Đông Phong muốn làm chủ, công ty Hồng Kông cũng không bỏ, cậu còn nhớ lời đội cảnh sát đã nói không, có nhà thiết kế Hồng Kông đến công trường thăm dò thực địa đấy... Đến lúc đó, có thể sẽ có đối thủ mạnh đang chờ tách tay với Viễn Huy."
Rèn sắt còn cần tự thân cứng rắn, Hạ Hiểu Lan không thể trông cậy vào Thang Hoành Ân đến lúc đó đi vi phạm nguyên tắc mà giúp đỡ, phương án của "Viễn Huy" không thể thua công ty thiết kế bên Hồng Kông, đây là điều kiện tiên quyết.
Dự toán phương án 30 triệu, một phần tư là 7,5 triệu, dựa theo 15% lợi nhuận, sẽ có khoảng 1,1 triệu lợi nhuận, tổng dự toán tăng gấp đôi thì tiền Hạ Hiểu Lan và cậu có thể k·i·ế·m được đương nhiên cũng sẽ gấp đôi.
Hai người góp 160 vạn, dựa theo phương thức thanh toán của Hoắc Trầm Chu, Hạ Hiểu Lan cảm thấy công trình này có thể gánh nổi.
Hạ Hiểu Lan nói thử một lần, cuối cùng Lưu Dũng cũng đồng ý.
Đây là cơ hội đầu tư lớn nhất từ khi nàng trọng sinh đến nay, Hạ Hiểu Lan sẽ không dễ dàng từ bỏ. Nàng dứt khoát để Cung Dương ở phòng làm việc của Ninh Ngạn Phàm tiếp tục vẽ, còn mình thì đi tìm Hoắc Trầm Chu.
… "Giám đốc Hoắc, cô Hạ bên Viễn Huy muốn gặp ngài."
"Hả? Cho cô ấy vào đi!"
Mới qua hai ngày, Hạ Hiểu Lan đã đến kêu khổ rồi sao?
Bây giờ Hạ Hiểu Lan có nói phương án không thành, Hoắc Trầm Chu cũng sẽ không mềm lòng, hợp đồng đã ký thì không có đường đổi ý, cổ phần Đông Phong cần Thang Hoành Ân ủng hộ.
Đương nhiên, nếu Hạ Hiểu Lan xin Hoắc Trầm Chu giúp đỡ thì phải xem thái độ của nàng như thế nào rồi mới quyết định có giúp hay không.
Hoắc Trầm Chu nghe tiếng bước chân của Hạ Hiểu Lan, thấy bóng dáng nàng xuất hiện ở cửa phòng làm việc.
"Cô Hạ, tôi tưởng lúc này cô phải ngày đêm đẩy nhanh tiến độ mới đúng. Cô uống gì, Coca Cola?"
Coca Cola thật ra đã xuất hiện ở Thượng Hải từ năm 1927, nhưng sau khi Kiến Quốc đã rút khỏi thị trường Hoa Quốc, đến năm 1979 khi cải cách mở cửa thì Coca Cola mới quay lại Hoa Quốc, thành lập xí nghiệp liên doanh đóng chai ở Kinh Thành, Kim Lăng và nhiều nơi khác.
Vào năm 1985, uống Coca Cola dường như là thời thượng hơn một chút so với uống nước có ga Bắc Băng Dương.
Hạ Hiểu Lan chưa bao giờ uống đồ uống có ga, không phải vì sợ béo, mà vì uống vào dễ bị nấc cục — trong đàm phán, điều này thật sự quá bất lợi, khi hai bên đ·a o c·a·n k·i·ế·m ảnh, bỗng dưng nàng lại không nhịn được mà nấc một cái thì làm sao còn đàm phán tiếp, khí thế sẽ mất hết!
Cũng vì đạo lý tương tự, nàng không thích ăn những loại rau có vị nồng như rau hẹ, tỏi…, những thứ này đều là bài học xương máu của Hạ Hiểu Lan ở kiếp trước.
Có thể xấu một chút, nhưng ít nhất phải làm mình sạch sẽ gọn gàng, không khiến người khác phản cảm thì mới có khả năng đẩy mạnh thành c·ô·ng.
"Cảm ơn giám đốc Hoắc, tôi xin một ly nước sôi là được rồi."
Bây giờ, Hạ Hiểu Lan coi Hoắc Trầm Chu là mục tiêu để đẩy mạnh tiêu thụ, nàng muốn thuyết phục Hoắc Trầm Chu, nâng dự toán trang hoàng của khách sạn Nam Hải từ khoảng 16 triệu lên gấp đôi.
Giữa tháng 5, Kinh Thành đã bắt đầu nóng, Hoắc Trầm Chu người trẻ tuổi khỏe mạnh nên đã đổi sang mặc áo ngắn tay. Nhiệt độ trong văn phòng vừa phải, sau khi Hạ Hiểu Lan ngồi đối diện hắn, Hoắc Trầm Chu đột nhiên cảm thấy cổ hơi lạnh… Với bản năng biết trước nguy hiểm của động vật, giám đốc Hoắc cảm giác mình như đã trở thành con mồi.
"Cô Hạ, nếu cô có gì cần giúp thì chúng ta có thể trao đổi thêm, có phải phương án bên kia có vấn đề, không sao cả, tôi có thể liên lạc với người hỗ trợ giải quyết."
Hoắc Trầm Chu tỏ vẻ thành ý.
Hạ Hiểu Lan bưng chén nước lên uống một ngụm.
"Giám đốc Hoắc, ngài lầm rồi, tôi đột nhiên nhớ ra là mình có thể giúp giám đốc Hoắc một chuyện, giám đốc Hoắc chiếu cố Viễn Huy nhiều như vậy, tôi cũng không nên giấu giếm mà phải chủ động nói cho ngài."
Nói cho cái gì?
Thị trưởng Thang có lời gì, cần Hạ Hiểu Lan chuyển đạt sao?
Nếu là điểm này, Hoắc Trầm Chu rất mong chờ.
"Cô Hạ mời nói."
"Tôi có chút nghi ngờ về hợp đồng ban đầu, muốn ký lại một phần hợp đồng khác với giám đốc Hoắc, không biết có được không?"
Hoắc Trầm Chu nheo mắt lại, "Cô Hạ, quy mô của Viễn Huy chỉ có bấy nhiêu, một phần tư công trình trong dự toán đó, các cô muốn ăn đã rất miễn cưỡng, không nên quá tham!"
Hạ Hiểu Lan lắc đầu, "Vẫn là một phần tư, nhưng tổng dự toán nâng lên 30 triệu..."
"Không thể nào!"
30 triệu, Hoắc Trầm Chu rất muốn hỏi, hắn trông giống đồ ngốc lắm sao?
--- ta vẫn chưa bị lạc, khu bình luận nói có thuyền tới cứu ta không cần tặng vé tháng, tự ta bơi được mà!.
Bạn cần đăng nhập để bình luận