Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 565: Các ngươi hẹn xong đến khoe con dâu? (length: 8472)

"Tử Dục, sao vậy?"
Vương Kiến Hoa phát hiện Hạ Tử Dục dừng bước chân không nhúc nhích, quay đầu phát hiện môi Hạ Tử Dục hơi run run, theo ánh mắt của Hạ Tử Dục nhìn sang, vừa lúc thấy Hạ Hiểu Lan đang cười với hắn.
Nụ cười này khó hiểu, đầu óc Vương Kiến Hoa trong nháy mắt cũng trống rỗng.
Hắn cũng có nghi vấn giống Hạ Tử Dục, sao Hạ Hiểu Lan lại vào ái hữu hội!
Vương Kiến Hoa theo bản năng tìm bóng dáng Quý Giang Nguyên, không thấy, Hạ Hiểu Lan cũng đứng giữa một đám nữ đồng chí trung niên, Vương Kiến Hoa thấy Quan Tuệ Nga quen quen, nhưng không liên hệ Hạ Hiểu Lan với Quan Tuệ Nga làm một.
Phản ứng thứ hai của hắn là đi hỏi Hạ Hiểu Lan, nghĩ mấy lần ở trước mặt Hạ Hiểu Lan không giữ được mặt mũi, cuối cùng bước chân chần chừ.
"Sao hai người đều không đi?"
Nhiễm Thục Ngọc vẫn chờ đi cùng đám bạn cũ hàn huyên, nàng thấy Quan Tuệ Nga và vài người tụm lại một chỗ, Nhiễm Thục Ngọc cũng kỳ quái, vừa ghen ngầm Quan Tuệ Nga số tốt, khó chịu Chu gia bây giờ phát triển tốt như vậy; vừa thấy Quan Tuệ Nga lại muốn xáp tới.
Hạ Tử Dục và Vương Kiến Hoa đều thần sắc hơi hoảng hốt, ánh mắt Nhiễm Thục Ngọc nhìn khắp nơi, trong giọng mang theo cao hứng:
"Kiến Hoa, con còn nhớ dì Quan không? Là mẹ của Chu Thành, hồi đó ở chung đại viện các con chẳng phải hay chơi với nhau sao?"
"Dì Quan? Chu Thành?"
Vương Kiến Hoa đã bảy tám năm không gặp Quan Tuệ Nga, phải nhờ Nhiễm Thục Ngọc chỉ vào mới đối chiếu được với người thật, là người phụ nữ vừa nãy hắn thấy quen quen.
Nhưng Vương Kiến Hoa ấn tượng về Chu Thành thật sâu sắc.
Ở chung đại viện, hắn và Chu Thành không thân lắm, thằng nhóc đó rất ngông nghênh, tuổi nhỏ hơn hắn nhưng có thể tự lập thành nhóm chơi. Vương Kiến Hoa lúc đó rất ghét Chu Thành, lần trước ra ngoài cùng đám huynh đệ cũ, ai nấy đều nhắc đến Chu Thành là người thành công nhất, hai mươi tuổi đã làm đến doanh trưởng, quân hàm thiếu tá.
Vương Kiến Hoa ở nông thôn lỡ dở mấy năm, nghe những lời này càng thêm khó chịu.
Nhiễm Thục Ngọc không hiểu trong lòng Vương Kiến Hoa vướng mắc, hưng phấn muốn xáp tới trước, nhưng Vương Kiến Hoa và Hạ Tử Dục như chân mọc rễ, không nhúc nhích.
Đặc biệt là Hạ Tử Dục, sắc mặt rất khó coi, Nhiễm Thục Ngọc trong lòng thầm mắng là sao chổi, không biết Hạ Tử Dục lại định làm trò quỷ gì.
...
Nhìn thấy Hạ Tử Dục, thứ hai là Vương Kiến Hoa, thứ ba là Nhiễm Thục Ngọc, cả ba người chỉnh tề đều đến, Hạ Hiểu Lan nhớ lần trước Nhiễm Thục Ngọc tới nhà Chu làm khách, nếu lát nữa Nhiễm Thục Ngọc không lên chào hỏi thì hơi lạ.
Hạ Hiểu Lan cũng đề phòng Hạ Tử Dục, Hạ Tử Dục này trước đám đông hay thích nói lăng nhăng không đâu, cố ý để người ta đoán sai ý.
Tuy Hạ Hiểu Lan có thể vạch trần cô ta, nhưng cảm thấy Quan Tuệ Nga có lòng tốt mang cô đến ái hữu hội, làm ầm ĩ lên mọi người bàn tán thì đều là chuyện của Chu gia, thế nào cũng phải để Quan Tuệ Nga chuẩn bị tâm lý.
"Dì Quan, cháu có chuyện muốn nói với dì."
Quan Tuệ Nga liếc mắt nhìn cô, những người khác trêu chọc:
"Muốn nói chuyện gì bí mật với bà sui tương lai, còn không cho chúng ta nghe?"
"Đừng trêu người ta cô nương, mặt mỏng, tưởng ai cũng trơ trẽn như cô chắc!"
Hạ Hiểu Lan rất phối hợp bọn họ, ra vẻ thẹn thùng, mọi người lại cười lớn hơn.
Quan Tuệ Nga đi vài bước, chỗ này có hai cái ghế dựa, Quan Tuệ Nga bảo cô ngồi xuống: "Có phải con lo chuyện người nhà họ Quý không? Người nhà họ Quý có xuất hiện hay không, cũng không ảnh hưởng..."
"Không phải, dì Quan, cháu muốn nói với dì một chuyện, lần trước dì Nhiễm đến nhà dì đó, thật ra cháu quen con trai dì ấy, Vương Kiến Hoa là thanh niên trí thức ở thôn nhà cháu, giờ hắn đang qua lại với chị họ của cháu... Lúc nãy cháu thấy bọn họ, nói sao đây, mối quan hệ giữa cháu với toàn bộ người thân bên cha cháu rất tệ, chị họ đó lại là người có mâu thuẫn lớn nhất với cháu."
Hạ Hiểu Lan nói rất ngắn gọn, vì Nhiễm Thục Ngọc đã đi đến chỗ này, cô không kịp nói nhiều hơn.
Muốn nói chi tiết ân oán của cô với Hạ Tử Dục và Vương Kiến Hoa, sẽ mất không ít thời gian, Hạ Hiểu Lan cũng không biết Quan Tuệ Nga có chịu nghe không, cô đành cho "Hạ Hiểu Lan" mang tiếng, không biện pháp bỏ qua, Vương Kiến Hoa không tính là bạn trai cũ, nhưng cũng là đối tượng mập mờ.
Hạ Tử Dục khó xử cô đủ kiểu, cũng là vì lo Hạ Hiểu Lan quay lại cướp Vương Kiến Hoa, Hạ Tử Dục xem đàn ông như bảo bối, Hạ Hiểu Lan nói mình không thèm, cũng phải để Hạ Tử Dục tin cơ!
Quan Tuệ Nga vừa nghe đã cảm thấy có ẩn tình.
Thế giới nhỏ bé vậy sao?
Nơi con trai Nhiễm Thục Ngọc làm thanh niên trí thức, lại là quê Hạ Hiểu Lan, Hạ Hiểu Lan đã biết thân phận của Nhiễm Thục Ngọc từ lần trước, sao không nói ra?
Quan Tuệ Nga cũng biết đây không phải lúc thích hợp để hỏi rõ, nàng hiểu ý Hạ Hiểu Lan muốn nói: Hạ Hiểu Lan và con dâu của Nhiễm Thục Ngọc là chị em họ, hai người lại không hợp!
"Được rồi, con sợ gì, lẽ nào dì lại đi tin người khác?"
Quan Tuệ Nga không hề ngốc, có mâu thuẫn gì đều phải về nhà giải quyết, ở bên ngoài để người khác chê cười Chu gia sao.
Hạ Hiểu Lan nhanh chóng nịnh bợ: "Cháu sợ có người nói lung tung, làm dì tức thôi."
Không tiêm một mũi tiêm phòng ngừa, Hạ Hiểu Lan cũng không đoán được Hạ Tử Dục có thể làm ra chuyện gì. Ban đầu cô thấy Vương Kiến Hoa chỉ là tên phụ bạc, đầu óc vẫn bình thường, nhưng từ chuyện lần trước ở cửa Hoa Thanh, Hạ Hiểu Lan đã hiểu, một người đàn ông có thể dây dưa với Hạ Tử Dục lâu như vậy, sao có thể bình thường được?
Hai kẻ không bình thường mà ở gần nhau, lực phá hoại có thể tăng lên gấp bội!
Hạ Hiểu Lan vừa nói xong lời với Quan Tuệ Nga, Nhiễm Thục Ngọc liền chen vào, nghe mấy người đang khen Chu Thành chọn được đối tượng tốt, trong lòng Nhiễm Thục Ngọc chua lè. Sớm biết sẽ gặp Quan Tuệ Nga, còn phải dẫn theo bạn gái Chu Thành đến, Nhiễm Thục Ngọc chết cũng không đồng ý cho Hạ Tử Dục theo đến.
Hàng nọ so với hàng kia là vứt đi, Hạ Tử Dục so với bạn gái Chu Thành kiểu gì?
"Đồng chí Thục Ngọc, hai ta đây là mấy năm không gặp, đồng chí Quảng Bình cũng coi như khổ tận cam lai, sau này cuộc sống gia đình các con sẽ dễ thở."
"Đúng vậy, kia là con trai con đúng không, tôi nhớ tên là Kiến Hoa?"
Trong lòng nghĩ thế nào không quan trọng, ngoài mặt phải nhiệt tình mới không bị chê. Tuy gia cảnh Vương gia không tốt lắm, nhưng Vương Quảng Bình cũng là Phó ty, còn cố tình cùng dì Chiêm làm ở cơ quan giáo dục bậc cao, dì Chiêm muốn ngó lơ Nhiễm Thục Ngọc cũng không được, đó là tự cô lập gia đình đồng nghiệp!
Vương Quảng Bình được phục chức, quốc gia có cấp lại lương bổng đó, nói sao cũng được hai ba vạn đồng tiền, sao mà cả nhà Vương vẫn ủ rũ vậy.
Nhiễm Thục Ngọc hướng Vương Kiến Hoa gọi lớn:
"Kiến Hoa, lại đây gặp mặt các bác các dì đi con."
Vương Kiến Hoa nhúc nhích, Hạ Tử Dục cũng bước lên. Có Hạ Hiểu Lan ở đây sợ cái gì, buổi gặp này chính là ước hẹn đính hôn mà Hạ Tử Dục tha thiết mong chờ, đã tham gia ái hữu hội này, Vương gia muốn phủ nhận thân phận của cô đâu phải chuyện dễ.
Vương Kiến Hoa chào hỏi, Hạ Tử Dục cũng gọi người, mù quáng ai cũng thấy được quan hệ của hai người.
Dì Chiêm cười nói: "Hôm nay hai người cùng Tuệ Nga hẹn trước à, đều mang con dâu tương lai ra ngoài giao lưu?"
Nhiễm Thục Ngọc không muốn ai nhắc đến chuyện này, bị dì Chiêm cười một tiếng, Nhiễm Thục Ngọc vẫn cố giới thiệu: "Đây là đối tượng của Kiến Hoa, Hạ Tử Dục, cùng Kiến Hoa học chung trường."
Dì Chiêm chỉ Hạ Hiểu Lan và Quan Tuệ Nga cười lớn: "Trùng hợp thật, đối tượng của con trai bà Chu Thành, cũng họ Hạ."
Ai là đối tượng của Chu Thành?
Chỉ có Hạ Hiểu Lan và Quan Tuệ Nga đứng ở góc khuất, Vương Kiến Hoa dù muốn tự lừa mình dối người cũng không được...
Bạn cần đăng nhập để bình luận