Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1276: Chăn đảng (length: 8085)

Ý nghĩ của Hạ Hiểu Lan, liền giống Chu Văn Bang.
Hắn thực sự không ngờ nhà họ Viên lại nhanh chóng mua sắm chuẩn bị đồ dùng kết hôn như vậy.
Chu Di còn mạnh miệng nói đầy lý lẽ:
"Ba, Viên Hàn rất có thành ý, vì cưới con mà hắn bán cả đồ cổ gia truyền của nhà đi."
Nhà họ Viên mà cũng có đồ cổ gia truyền ư?
Chu Văn Bang cười nhạt, cho rằng hắn không điều tra rõ gia cảnh nhà họ Viên chắc.
Ba đời nhà hắn tính ra chẳng phải người có lai lịch gì, thì có đồ cổ gì đáng giá truyền xuống.
Đừng có nói mấy cái chén mẻ thời trước kia mà là đồ cổ, đồ làm công thô kệch như vậy, qua 500 năm nữa cũng chẳng có giá trị, chỉ có thể nói có giá trị nghiên cứu thôi, chứ chẳng ai chịu bỏ nhiều tiền mua cả.
Đồ cổ đáng giá thật sự phải là tinh phẩm, mà còn phải hiếm có, thậm chí có ý nghĩa đặc biệt.
Chu Văn Bang không tin nhà họ Viên có đồ cổ gia truyền, nhà này tâm thuật bất chính, còn không biết mấy năm trước thừa loạn cướp ở đâu ra được... Tựa như ngôi nhà hiện giờ của nhà họ Viên ở, lai lịch cũng chẳng ngay thẳng.
Đáng tiếc, đầu óc của Chu Di đã bị tương hồ dính rồi, nói gì về Viên Hàn cô ta cũng không chịu nghe, Chu Văn Bang lười tranh cãi với cô ta.
Hắn vốn là người nói được làm được, nhà họ Viên nếu đã mua sắm chuẩn bị xong đồ cưới theo yêu cầu của hắn, thấy Chu Di cả ngày đứng ngồi không yên muốn gả muốn phát điên rồi, liền quyết định luôn ngày cưới, là ngày 23 tháng 12, thứ hai.
Viên gia muốn tổ chức tiệc ở đâu thì Chu Văn Bang không quan tâm, hắn chỉ định mở mấy bàn ở nhà hàng thôi, để người khác biết Chu Di là gả đi.
Chu Di chẳng hề thấy gấp gáp, ngược lại còn rất vui vẻ.
Chu Văn Bang cảnh cáo cô: "Sau khi con kết hôn thì dọn ra ngoài, ba không can thiệp, nhưng con nhất định phải đi làm bình thường, người khác có thai khi nào thì con nghỉ ngơi như vậy, không được phép nghỉ sớm một ngày nào. Đừng tưởng kết hôn với Viên Hàn rồi thì vạn sự đại cát, chuyện này con không nghe thì sau này có chuyện đừng về tìm ta!"
Chu Di nghe xong ngượng ngùng.
Cô ta cũng biết, bố mẹ vẫn còn giận.
Bố cô ta luôn nhìn cô với ánh mắt soi mói, Chu Di cũng không thể không nhẫn nhịn.
Mẹ cô ta lại càng quá đáng, chỉ kêu người giúp việc chăm sóc cô ta, thái độ rất lạnh nhạt.
Dù như vậy, Chu Di cũng không dám làm ầm ĩ.
Vất vả lắm cô mới đi đến bước kết hôn với Viên Hàn này, cô mà làm ầm lên thì cô và đứa bé trong bụng biết phải làm sao?
Lời của Chu Văn Bang tuy khó nghe, nhưng đều là thật.
Kết hôn đâu phải vạn sự đại cát, bố cô ta mà buông tay mặc kệ thì vấn đề công việc của Viên Hàn làm sao giải quyết được.
Người nhà họ Viên luôn nói với Chu Di rằng Viên Hàn có tiền đồ sẽ chứng minh được cho nhà họ Chu thấy, rằng Chu Di không chọn lầm người.
Chu Di cũng nghĩ như vậy.
Cũng vì chuyện này, cô mới nghe lời một cách bất thường, mặc dù cô ta chẳng muốn đi làm chút nào.
Cô ta bỏ trốn lâu như vậy, công việc vẫn còn, cũng may cô là con gái nhà họ Chu.
Nhưng khi quay lại đơn vị thì không còn làm cái chức vụ nhàn tản cũ nữa... Theo chỉ thị của Chu Văn Bang, Chu Di bị đổi sang một vị trí khác, không đến mức làm cô ta lúng túng không biết làm thế nào, nhưng đòi hỏi cô ta phải dốc toàn lực thì mới có thể hoàn thành tốt công việc được giao.
Chu Di chẳng muốn đi làm chút nào, cô ta chỉ muốn quấn lấy Viên Hàn, nhõng nhẽo với anh.
Cô ta cũng có triệu chứng thai nghén, hơi tí là buồn nôn muốn ói, đi làm thật sự quá khổ cực!
Ấy vậy mà cô ta lại không dám không đi làm, bị Chu Văn Bang mắng, cô ta ngoan ngoãn cúi đầu, chẳng dám cãi lại một lời.
Chu Văn Bang nhìn cô mà bực.
Gạt Chu Di sang một bên, hắn ngấm ngầm bàn bạc với Tưởng Hồng.
Tưởng Hồng uể oải chẳng muốn bận tâm: "Đại khái ổn thỏa là được rồi."
Bình thường nếu là mẹ vợ, nghe tin con rể đã tìm được nhà mới, rồi mua sắm sửa soạn nội thất, đồ điện mới tinh thì chắc đã xông xáo đến xem, còn Tưởng Hồng thì chẳng có chút sức lực nào.
Đến giờ bà vẫn còn đang trốn tránh chuyện này, biểu hiện ra là chán nản.
Trước đây bà còn mâu thuẫn với Quan Tuệ Nga vì giới thiệu đối tượng cho Chu Di, giờ nghĩ lại, trước đó căn bản không cần phải phức tạp như vậy, tùy tiện chọn một người cũng tốt hơn Viên Hàn.
Ít nhất thì người khác dám giới thiệu cho Chu Di hoặc là nam đồng chí gia thế tốt; hoặc là nam đồng chí cá nhân ưu tú có tiền đồ.
Sinh viên thi từ núi lớn ra còn tốt hơn Viên Hàn, ít nhất người ta chưa từng kết hôn, mà cũng không dám dẫn Chu Di bỏ trốn, để xảy ra chuyện có thai quỳ trước cổng, cho cả kinh thành chê cười.
Điều làm Tưởng Hồng thất vọng nhất không phải Chu Di không nghe lời, mà là Chu Di không quan tâm đến sống chết của bà.
Cái gì mà yêu đương còn quan trọng hơn cả mạng sống của mẹ ruột?
Lúc bà ốm nằm liệt giường không dậy được, ngay cả người ngoài như Hạ Hiểu Lan cũng biết hỏi han vài câu, còn Chu Di là con ruột, lại chỉ lo cùng người yêu ngọt ngào bên nhau.
Chẳng lẽ đó không phải Tưởng Hồng nhặt được đứa bé mà bà mang thai 10 tháng, nuôi đến hơn hai mươi tuổi rồi sao? Vậy mà có thể không lạnh lòng được sao?
Bây giờ, Tưởng Hồng còn thà là nhặt được còn hơn, ít nhất cũng không cần phải đau lòng như vậy.
Vợ thì ủ rũ, còn chồng thì buồn bực, vì chuyện này mà nhọc lòng, ăn không ngon ngủ không yên, mắt thường có thể thấy được sự tiều tụy già đi. Tình cảm vợ chồng mấy năm nay vốn có chút nhạt, chủ yếu là Chu Văn Bang cảm thấy Tưởng Hồng không theo kịp sự tiến bộ của ông... Sau chuyện của Chu Di, hai người lại xích lại gần nhau hơn.
Kết hôn hơn 20 năm, con gái duy nhất không đáng tin, sau này hai người phải nương tựa nhau, chẳng phải sẽ thân thiết hơn sao?
Chu Văn Bang ngồi xuống bên cạnh Tưởng Hồng:
"Tất cả nghe theo bà, bề ngoài ổn thỏa là được, vàng bà dành dụm mấy năm nay đừng cho nó, cả tiền dành dụm cũng đừng cho, chỉ cần tiêu ít tiền làm đẹp hình thức thôi!"
Cho Chu Di tiền thì chẳng khác nào tiện cho nhà họ Viên.
Tiền trong nhà đều do Chu Văn Bang và Tưởng Hồng tích góp mà ra, lương của Chu Văn Bang cao, phúc lợi cũng đặc biệt tốt; từ khi có thể mua vàng tư nhân, Tưởng Hồng vẫn mua vàng về cất, là để dành của hồi môn cho Chu Di.
Tưởng Hồng gật đầu nghe Chu Văn Bang nói:
"Vàng không cho, tiền cũng không cho, tôi thấy nhà bình thường gả con gái, cũng chỉ mua chăn gối mới, thêm cái phích nước nóng với chậu rửa mặt, tôi cũng cho Chu Di mua một bộ."
Tưởng Hồng không hề cảm thấy mình quá đáng.
Tiền là của bà với Chu Văn Bang, Chu Di thế nào cũng phải gả cho người mà bọn họ không thích, bà dựa vào cái gì phải bỏ tiền?
Của hồi môn thế nào, nhà họ Chu không cần tiền thách cưới của nhà họ Viên thì cũng không cần của hồi môn dày làm gì.
Tưởng Hồng và Chu Văn Bang quyết định cho Chu Di thành "chăn đảng", đương sự Chu Di còn chưa biết, thì Hạ Hiểu Lan đã hay tin rồi.
"Bác trai của cậu lúc này độc ác lôi kéo con trên đường mua chăn, tùy tiện chọn mấy bộ chăn có chữ 'Hỷ', ngay cả ruột bông cũng mua đồ làm sẵn."
Quan Tuệ Nga kể cho Hạ Hiểu Lan nghe.
Dù là nông thôn gả con gái, người nhà đau lòng cho con mình, cũng sẽ chuẩn bị của hồi môn một cách cẩn thận, chăn thì chọn lựa kỹ lưỡng, bông cũng là tự mình mua về rồi nhờ người làm chứ đâu có ai tùy tiện qua loa như Tưởng Hồng như vậy. Kiểu coi rẻ mẹ đẻ như vậy chắc chỉ có trong mấy gia đình trọng nam khinh nữ.
Hạ Hiểu Lan cũng không hề thông cảm với Chu Di:
"Cầu được ước thấy mà, có tình yêu thì không cần tình thân, trong nhà chấp nhận tình yêu của cô ta rồi thì cũng không thể tham lam đòi hỏi tình thân không thay đổi được, sao có chuyện được cả đôi đường... Dì Quan, tiệc cưới của chị Chu Di, con và mẹ có thể dẫn thêm một người đi không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận