Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 571: Vả mặt rốt cuộc đi (length: 8270)

"Đồng chí Quý Lâm, ta thấy Hiểu Lan nói cũng đúng, có bệnh thì phải chữa nhanh thôi, nếu Quý gia không rành về chuyện này, ta có thể giúp giới thiệu cho vài bệnh viện!"
Quan Tuệ Nga vừa nãy còn chê Hạ Hiểu Lan cãi nhau nhỏ tiếng, giờ thì im lặng xem Hạ Hiểu Lan sẽ xử lý thế nào.
Thật ra cãi nhau không phải xem ai to tiếng, mà phải xem ai đánh trúng chỗ đau, không phải như mấy bà đanh chửi ầm lên, mà phải có lý lẽ khiến đối phương cãi không được.
Quan Tuệ Nga nói muốn giới thiệu bệnh viện, Quý Lâm càng không biết nói gì.
Quan Tuệ Nga trước kia vốn là bác sĩ, giờ được điều lên Bộ y tế, lời này nói ra không phải là Quan Tuệ Nga dùng thế đè người, mà là thật sự có thể giới thiệu bệnh viện tâm thần cho Quý Nhã!
Quý Lâm không muốn gây xung đột với Quan Tuệ Nga, Hạ Hiểu Lan dù khí thế bức người nhưng cũng chỉ là sinh viên trẻ tuổi, còn Quan Tuệ Nga là người đã trải qua đủ loại thử thách, khó đối phó.
"Hạ đồng học, em với Giang Nguyên dù gì cũng là bạn học một thời, sao lại dồn ép mẹ nó như thế? Dù em gái tôi có sai, em cũng không thể đòi đưa nó vào bệnh viện tâm thần chứ! Nên rộng lượng bỏ qua, Quý gia có thể làm được, thậm chí còn nhiều hơn em nghĩ… Hạ đồng học, em có thể cân nhắc lại."
Quý Lâm cho rằng mình rất có thành ý, nhưng Hạ Hiểu Lan vẫn lắc đầu:
"Người bệnh thì không cần xin lỗi, ta tha thứ cho nàng không kiểm soát được hành vi của mình. Nếu bệnh tình không đến mức phải nhập viện điều trị, ta cự tuyệt bất cứ hình thức xin lỗi nào khác. Ta thấy đồng học Quý Giang Nguyên cũng hiểu mà, chúng ta đều là học sinh thời đại mới, chuyện gì cũng nên nói thẳng, có qua có lại, phải thực tế!"
Quý Lâm muốn bồi thường, chẳng qua cũng chỉ là vài đặc quyền hay bồi thường về kinh tế thôi sao?
Hạ Hiểu Lan chẳng cần cái gì cả.
Nàng chỉ cần một lời xin lỗi, Quý Nhã hai lần tìm đến gây chuyện, mà lần hai lại còn trước mặt các bạn học, những người khác đâu phải là mấy đứa bạn cùng phòng đáng yêu có thể vô điều kiện tin tưởng nàng? Hạ Hiểu Lan đã rất cố gắng để sống tốt ở Hoa Thanh, vậy mà dựa vào đâu Quý Nhã muốn phá là phá?
Quan Tuệ Nga cũng ủng hộ, "Đồng chí Quý Lâm, chẳng lẽ con gái nhà anh là ngọc, còn người khác đều là cỏ rác à?"
Chuyện Chu Thành đánh nhầm người mà còn chưa xin lỗi, Quan Tuệ Nga đã thấy con trai mình không đủ hào hiệp rồi, Chu gia cũng đã mắng cho Chu Thành một trận, sau mới biết là do người ta khiêu khích trước, Chu gia mới không ép Chu Thành phải cúi đầu. Nhưng bất cứ ai làm sai chuyện gì đều phải trả giá, Chu gia đã bắt Chu Thành ngừng công việc kinh doanh lại, thời gian thăng chức của Chu Thành cũng bị kéo dài, đó đều là cái "Giá" mà Chu Thành phải trả.
Dựa vào đâu Quý Nhã làm sai mà đến xin lỗi cũng chỉ có người khác nói qua loa vài câu?
Quan Tuệ Nga không thích thói kiêu căng của Quý Nhã, ở Mỹ ăn mấy năm bánh mì đã cho mình cao quý hơn người à!
Rõ ràng là Hạ Hiểu Lan và Quan Tuệ Nga đều có chung một thái độ, nên không thể đạt được thỏa thuận với Quý Lâm.
Nhìn Quý Lâm quay người bỏ đi, Hạ Hiểu Lan không hề hối hận khi từ chối "Bồi thường".
Quan Tuệ Nga cũng thấy Hạ Hiểu Lan làm đúng, hôm nay đến hội ái hữu, Hạ Hiểu Lan đã làm đúng hai việc, thứ nhất là rất dứt khoát nói với nàng về ân oán với Hạ Tử Dục, không hề "Tốt khoe xấu che", nếu không lỡ Hạ Tử Dục tung chiêu, Hạ Hiểu Lan khó đối phó, Quan Tuệ Nga cũng sẽ rất bị động!
Thứ hai là đã khiến cho Quý Lâm bực tức bỏ đi.
Chu gia cũng muốn thay Hạ Hiểu Lan ra mặt, nếu Hạ Hiểu Lan dễ dàng bỏ qua cho Quý Nhã thì Quan Tuệ Nga tức giận như vậy cũng có ích gì?
"Em làm đúng đấy, bồi thường thì có gì lạ, cái cần là một lời xin lỗi."
Việc Quý Nhã không xem ai ra gì mà ở trong khoa lại có thể giải quyết đơn giản như vậy, Quan Tuệ Nga cũng thấy hả giận.
Hạ Hiểu Lan với Quan Tuệ Nga vốn chỉ đi loanh quanh trong hội trường, lại xảy ra chuyện không vui với Quý Lâm, cũng không gây chú ý với người khác.
Trong một góc khuất, Đồng mẫu kéo tay Đồng Lị Lị:
"Con có thể có chút tiền đồ không?"
Thấy Quan Tuệ Nga dẫn theo đối tượng của Chu Thành đến hội ái hữu, có gì phải trốn chứ.
Bà ta muốn gả con gái cho Chu gia nhưng Quan Tuệ Nga không đồng ý, Đồng mẫu có làm gì được!
May mà hai nhà chưa nói rõ ràng, người ngoài cũng không ai biết, cứ thoải mái chào hỏi với Quan Tuệ Nga cũng đâu có sao. Chỉ có Đồng Lị Lị là không chịu, cô ta vẫn còn nhớ những lời mình nói trong nhà hàng ở Kinh thành, còn vỗ ngực nói cô ta mới là môn đăng hộ đối với Chu Thành, rằng Chu gia nhất định không chấp nhận một con hồ ly tinh như Hạ Hiểu Lan.
Kết quả Chu gia lại thật sự chấp nhận!
Chu Di còn nói Đồng Lị Lị đang tự dối mình.
Chính mắt thấy nên Đồng Lị Lị có chối cũng không được.
Hạ Hiểu Lan và Chu Thành không những không chia tay mà ngược lại còn công khai gặp nhau. Còn Đồng Lị Lị thì yêu Chu Thành đau khổ mà không được, phải chấp nhận sắp xếp của gia đình, đi gặp mặt Thiệu Quang Vinh. Hai bên đã quen biết từ trước, gọi là gặp mặt xem mắt cũng chẳng qua là gia đình chính thức bàn chuyện "kết thông gia" thôi. Đồng Lị Lị cảm thấy Thiệu Quang Vinh không bằng Chu Thành lại còn lăng nhăng, ai mà chẳng biết anh ta từng có rất nhiều bạn gái!
Đồng Lị Lị ấm ức nghe theo gia đình qua lại với Thiệu Quang Vinh, nhưng nào ngờ cái tên công tử đào hoa Thiệu Quang Vinh lại không hề để mắt tới cô ta, còn nói dối Đồng gia rằng muốn tiếp tục học để từ chối Đồng Lị Lị.
"Sợ làm lỡ Lị Lị."
Chỉ một câu nói ấy đã đủ để từ chối Đồng Lị Lị.
Thiệu Quang Vinh không thích cô ta, Đồng Lị Lị quá thất vọng.
Trong lúc này lại gặp lại Hạ Hiểu Lan, mặt cô ta cứ thấy nóng ran.
Nếu bị Hạ Hiểu Lan thấy, có lẽ nào Hạ Hiểu Lan không cười nhạo cô ta? Đồng Lị Lị túm lấy mẹ trốn cho xa, không muốn gặp mặt Hạ Hiểu Lan!
Lần vả mặt này diễn ra thật êm thấm, Hạ Hiểu Lan chẳng hề hay biết gì.
Không còn gì để nói với Quý gia, Quan Tuệ Nga đạt được mục đích giao tế liền dẫn Hạ Hiểu Lan về ký túc xá. Hạ Hiểu Lan vừa đi, những người như Hạ Tử Dục, Vương Kiến Hoa, hay cả đám Đồng Lị Lị đều thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Hiểu Lan mà còn ở hội trường thêm, ai nấy cũng đều khó xử!
Hạ Hiểu Lan về đến nơi đã gần mười giờ tối, nghe nói thầy giáo trong khoa tìm cũng không được đành phải đợi ngày mai thôi.
...
Ở tận Mân tỉnh xa xôi, Chu Thành và các đồng đội ngủ đông chờ đợi, cuối cùng cũng nhận được chỉ thị hành động.
"Các anh phải đối mặt là một đám buôn lậu vũ khí có súng ống, chúng phần lớn là người từ các xã đoàn ở Hồng Kông cùng với ngư dân ven biển, những người tham gia buôn lậu đều là tội phạm, có một số là những kẻ đào tẩu, tội phạm đặc biệt nguy hiểm, mục tiêu của chúng ta lần này là chặn thuyền hàng lậu, ngăn chặn giao dịch buôn lậu, truy bắt những kẻ buôn lậu... Tất cả kế hoạch tác chiến, nhân viên hành động đều do học viên hệ lục quân khóa này thực hiện, hy vọng mọi người không phụ sự tin tưởng của tổ chức, đây không chỉ là một cuộc diễn tập, mà là một nhiệm vụ có thể đổ m·á·u, bị thương, mong các học viên đề cao cảnh giác!"
Chu Thành ôm súng, nghe người chỉ huy của học viện dặn dò.
Anh vì có kinh nghiệm tác chiến tiền tuyến phong phú nên được chọn làm phó đại đội trưởng hành động lần này.
Đội trưởng sẽ ở trung tâm chỉ huy, Chu Thành có trách nhiệm dẫn người thực chiến ở các vùng ven biển, lãnh đạo đội quân gồm các học viên, trong đó có người chức vụ còn cao hơn Chu Thành, nhưng anh vẫn đảm nhiệm vai trò này, thực tế là để chứng minh năng lực của mình trong trận chiến này.
Chiến đấu ở ven biển là lần đầu tiên với Chu Thành...
Bạn cần đăng nhập để bình luận