Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1120: Thang lãnh đạo gọi ta đây tới (length: 8146)

"Tìm đến Chu Di tỷ sao?"
Hạ Hiểu Lan ngồi trên ghế sô pha không khỏi nghiêng người về phía trước một chút, quả nhiên Chu gia nếu đã dụng tâm tìm, Chu Di và Viên Hàn cũng không phải người được huấn luyện đặc công, vẫn sẽ để lại dấu vết.
Quan Tuệ Nga vừa nhắc tới chuyện này liền có tâm tình không tốt.
"Đại bá của ngươi tức giận, phái người đi điều tra mọi chuyện của Viên gia, vẫn luôn giám sát nhất cử nhất động của người Viên gia, ngày hôm qua có tin tức truyền về, thì ra Chu Di trốn đến nhà một người họ hàng xa của Viên gia, chỗ đó là thôn quê hẻo lánh, điện thoại cũng không có, khó trách trước đây tìm không ra người."
Một chút khổ cũng chưa từng ăn, Chu Di lại có thể ở thôn quê nghèo khó ở lâu như vậy, Quan Tuệ Nga không khỏi thấy kinh ngạc.
Chu Văn Bang vốn quyết định muốn gả Chu Di thật linh đình, lại ép Viên Hàn xuống, xem Chu Di sau này có thể tỉnh táo lại hay không, nghe nói Chu Di và Viên Hàn trốn ở thôn quê, lấy danh nghĩa vợ chồng mới cưới, buổi tối còn ngủ chung, đại tiểu thư Chu gia không làm, lại làm thôn phụ sống cuộc đời nghèo khó, Chu Văn Bang tức giận tím mặt.
"Vậy ý của Đại bá phụ, là trước không tìm Chu Di tỷ về sao?"
Chu Di đúng là đi một bước sai rồi.
Gạo đã nấu thành cơm thì không sao, sợ nhất là người được tìm về rồi, lòng còn lưu luyến Viên Hàn.
Hạ Hiểu Lan hoàn toàn không biết nói gì.
Chu Di cho dù thích sắc đẹp, chẳng lẽ không tìm được người gia thế tốt, đẹp trai sao?
Quan Tuệ Nga gật đầu, "Ta thấy ông ấy không muốn tìm, chỉ cần biết Chu Di ở đâu, người còn an toàn là được, người phái đi cũng không kinh động Chu Di, lúc này Viên Hàn và Chu Di muốn đổi chỗ, Chu gia sẽ lập tức nhận được tin."
Hạ Hiểu Lan nghĩ nghĩ, "Nếu Chu gia vội vã tìm Chu Di tỷ về, Viên Hàn sẽ không kiêng dè gì Chu gia; còn nếu Chu gia không có động tĩnh, Viên Hàn tự mình sẽ nóng ruột. Ta đoán, đợi Chu Di tỷ có thai, Viên Hàn sẽ tự mình dẫn Chu Di tỷ trở về kinh thành… Chỉ là Đại bá và Đại bá mẫu thật sự bỏ được đi đến bước này sao?"
Đương nhiên là không nỡ.
Chu Văn Bang biết hai người có thực chất phu thê, lập tức muốn gán cho Viên Hàn tội lưu manh, Viên Hàn có cả trăm miệng cũng không nói rõ được, chắc chắn sẽ phải vào tù.
Tưởng Hồng lại chết sống không chịu, nếu chuyện Chu Di bị người ta "cưỡng", truyền ra ngoài thì cả nhà mất hết mặt mũi, vốn còn hận Viên Hàn đến chết đi được, lúc này lại cật lực ngăn Chu Văn Bang lại.
Quan Tuệ Nga thấy mợ quá coi trọng thể diện, không biết nên đánh giá thế nào, nói một cách mập mờ:
"Ngươi ở trước mặt lão gia tử cứ nói ý nghĩ của mình, nên tìm cách giúp Chu Di thì cứ nghĩ, chúng ta quản nhiều quá, đại bá và đại bá mẫu của ngươi chưa chắc đã cao hứng."
Tưởng Hồng đối với nhà mình vẫn luôn rất bài xích, cứ cho rằng bà sẽ xem trò cười, cho rằng Quốc Bân sẽ cùng anh trai đoạt tài nguyên, trước khi sự việc ầm ĩ của Chu Di nổ ra, Tưởng Hồng còn tìm bà giúp đỡ.
Bà không đồng ý, Tưởng Hồng rất không vui.
Quan Tuệ Nga đối với Tưởng Hồng vừa đồng tình, lại có lúc bất lực.
Hạ Hiểu Lan cũng không có kế sách nào hay, mặc kệ làm chuyện gì, sợ nhất là lập trường không thống nhất.
Có người muốn đao nhanh chém loạn, có người lại trước lo sau nghĩ, làm sao mà không tổn hại thể diện mà lại có thể chăm lo vẹn toàn mọi thứ được?
Mềm mỏng không có hiệu quả, cứng rắn thì tiếc, chỉ có thể để cho Viên Hàn như miếng kẹo mè xửng dính vào đó thôi, Hạ Hiểu Lan có dự cảm chuyện của Chu Di còn kéo dài.
Quan Tuệ Nga từ miệng Hạ Hiểu Lan xác nhận chuyện Lưu Phân và Thang Hoành Ân kết giao, cũng kể cho bà nghe những chuyện tiếp theo: "Hôn lễ của Quý Nhã lúc ấy Thang thị trưởng vừa rời đi, khách khứa cũng giải tán hết hơn nửa. Ta thấy Quý Nhã cũng là kẻ bắt nạt kẻ yếu, không chắc dám trả thù Thang thị trưởng, nhà cô ta cũng không chiếm lý… Không đối phó được Thang thị trưởng, khoản nợ này lại sẽ tính lên đầu hai mẹ con ngươi, ngươi vẫn nên cẩn thận một chút."
Hạ Hiểu Lan sớm có chuẩn bị tâm lý:
"Cho dù không có chuyện này, Quý Nhã cũng sẽ không bỏ qua việc tìm ta gây phiền phức, bây giờ phải cẩn thận chuyện cô ta đối phó mẹ ta."
Chu Thành vẫn luôn dặn dò Hạ Hiểu Lan chú ý an toàn, Hạ Hiểu Lan thường ngày ở trường rất an toàn không lo chuyện của mình, lại rất lo lắng cho mẹ nàng. Nhân viên bán hàng ở cửa hàng quần áo thì có thể thông báo tuyển dụng, còn người vừa hiểu biết vừa có thân thủ tốt thì nàng thật sự không biết, nói đến đây, Hạ Hiểu Lan dứt khoát cầu Quan Tuệ Nga giúp đỡ: "Có loại nữ quân nhân đã xuất ngũ nào không, đi theo mẹ con bên người, vừa có thể giúp đỡ chuyện kinh doanh, vừa bảo vệ an toàn cho bà ấy một cách kín đáo?"
Vệ sĩ nam thì dễ tìm, quá dễ để Bạch Trân Châu giới thiệu cho vài sư huynh đệ đến.
Vệ sĩ nữ phù hợp lại không dễ tìm, nhưng vệ sĩ nữ có thể ăn ở chung, dễ dàng hơn nhiều!
"Ta hỏi thăm cho ngươi xem sao, hai ngày nữa sẽ báo cho ngươi biết tin tức."
Quan Tuệ Nga hào sảng đáp ứng, cuối cùng lại không dùng đến sự giúp đỡ của bà.
Bởi vì Thang Hoành Ân tiến cử một nữ đồng chí đến, sắp ba mươi tuổi, họ Mẫn, tên là Mẫn Tiểu Cúc, nói là Thang thị trưởng thấy cô ta còn trẻ đã mất chồng rất đáng thương, thay cô ta tìm một công việc, đến giúp đỡ Lưu Phân.
"Tôi nghe theo Thang thị trưởng."
Mẫn Tiểu Cúc nói giọng Lỗ tỉnh, người cũng đen mập quê mùa.
Lưu Phân không biết ý của cô ta là gì, Thang Hoành Ân và Lưu Phân gọi điện thoại, thường nói vài câu lấy lệ, Lưu Phân mơ hồ đồng ý, lúc này hỏi lại Mẫn Tiểu Cúc sẽ làm gì, Mẫn Tiểu Cúc xoa xoa tay:
"Tôi không cho ai bắt nạt Đại tỷ."
Mẫn Tiểu Cúc không phải bảo mẫu, căn bản sẽ không nấu cơm.
Ngược lại thì ăn rất nhiều, cánh tay to bằng chân của Hạ Hiểu Lan, một bữa có thể ăn hai cân thịt —— lẽ nào người nhà bình thường không nuôi nổi được sao?
Hạ Hiểu Lan kéo mẹ nàng ra một bên, "Mẹ cứ giữ cô ta đi, đây cũng là Thang thúc thúc sắp xếp bảo tiêu cho mẹ đấy."
Lưu Phân chần chừ, "Mẹ thì cần gì bảo tiêu?"
Hạ Hiểu Lan xòe tay, "Con biết mẹ và Mã sở trưởng nói rõ rồi, Thang thúc có lẽ là không yên tâm mẹ mỗi ngày giao dịch với tiền mặt thôi."
Có lẽ còn lo Quý Nhã gây sự, những lời này tạm thời sẽ không cần nói để hù dọa mẹ nàng.
Cái này cũng đúng.
Vốn Mã sở trưởng rất nhiệt tình, hiện tại muốn người ta nhiệt tình giúp đỡ, lại không muốn có quan hệ với người ta, đó chính là lợi dụng Mã sở trưởng.
Chuyện này Lưu Phân không làm được.
Thang Hoành Ân tính toán rất cẩn thận, Lưu Phân đỏ mặt, vẫn là giữ Mẫn Tiểu Cúc lại.
Mẫn Tiểu Cúc còn chưa bộc lộ bản lĩnh, Hạ Hiểu Lan cũng không lo lắng, người do Thang Hoành Ân tiến cử đến Khải Hàng điền sản làm là Ứng Kim Xuyên thì nhìn rất phật hệ, mà cũng là phật hệ rất lợi hại.
Có Mẫn Tiểu Cúc đi bên cạnh mẹ nàng, Hạ Hiểu Lan yên tâm không ít.
Nàng cứ chờ xem có ngưu quỷ xà thần gì muốn nhảy ra không.
Bất quá trước đó, nàng dựa theo phương án trang trí của khách sạn Nam Hải để viết luận văn, chính thức đăng trên tập san, để nàng kiểm tra bản in thử.
Ninh Tuyết là người đầu tiên đăng bài luận văn, Hạ Hiểu Lan là người thứ hai từ khóa 84 vào Khoa Kiến trúc.
Chủ nhiệm khoa đọc xong luận văn, cuối cùng hiểu vì sao Hạ Hiểu Lan có thể tham gia Hội thảo Nghiên cứu Sáng tác Kiến trúc Giang Thành, cũng cuối cùng hiểu vì sao Mao Khang Sơn lại muốn thu Hạ Hiểu Lan làm đồ đệ.
"Nhất định phải liên hệ cho cô ấy một trường tốt, mầm tốt thế này không thể để lãng phí thời gian."
Chuyện Hạ Hiểu Lan đăng luận văn lan truyền ra từ phòng ngủ 307, Ninh Tuyết cũng ngẩn người —— trong hôn lễ đã xảy ra sự cố đột ngột, Hạ Hiểu Lan đi theo Thang thị trưởng, cô ta hoàn toàn không nhìn được tình hình cụ thể dự án Kim Sa Trì của Hạ Hiểu Lan.
Khu du lịch Hồ Hương Mật nằm gần Kim Sa Trì, khu du lịch vì đảm bảo sự riêng tư, trồng rất nhiều cây, còn công trường lại có tường bao che chắn, Ninh Tuyết đứng trên lầu của khu du lịch, không nhìn ra được gì cả.
"Cô ta cố ý sao?"
Ninh Tuyết không nhịn được lẩm bẩm.
Giống như ông cô ta nói Hạ Hiểu Lan coi cô ta thành đối tượng để tưởng tượng, trở thành đối thủ cạnh tranh sao?..
Bạn cần đăng nhập để bình luận