Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 179: Hạ Đại Quân nhẫn nhục chịu đựng (length: 10095)

Hạ Đại Quân cũng nhận ra tiểu tử trước mắt này, chẳng phải là ngày đó đã thay hắn và Lưu Phân viết giấy ly hôn sao?
Hạ Đại Quân thiếu chút nữa là không nhịn được mà đánh người, hắn nắm chặt tay, muốn cho Trần Khánh phải nhận chút giáo huấn. Nơi này đâu phải Thất Tỉnh thôn, còn có thể có một đám người xông đến giúp Trần Khánh đánh hắn hay sao?
… Nhưng đây lại là huyện Nhất Trung.
Hiệu trưởng Tôn vẫn đang ngồi trên bàn, nếu bị ông ta nhìn thấy hắn đánh người, chắc chắn sẽ không giúp hắn khuyên Lưu Phân.
Tử Dục nói cái này gọi là “nhẫn nhục chịu đựng”, hắn phải nhịn nhất thời cơn giận, mới có thể khiến Lưu Phân tái hợp cùng hắn. Hạ Tử Dục đã giải thích cặn kẽ cho hắn lý do vì sao gọi là “nhẫn nhục chịu đựng”, Hạ Đại Quân cảm thấy bản thân chính là đang nhẫn nhục chịu đựng. Hắn còn rộng lượng không chấp nhặt với hai mẹ con, còn làm theo lời cháu gái, muốn cho hai người họ đủ mặt mũi, để bọn họ có đường xuống, như vậy mà còn chưa đủ thành ý sao.
Đã mấy tháng qua, không ai giặt quần áo nấu cơm cho hắn, đi làm bên ngoài mấy tháng về nhà, quần áo dơ trên người cởi ra, lục tung cũng chẳng tìm ra được một bộ nào sạch sẽ, tắm rửa thì cũng chẳng ai kỳ lưng cho, đừng nói chi đến việc quan tâm hắn ở ngoài có no bụng hay không. Bà Hạ chỉ để ý tiền bạc, Trương Thúy và Vương Kim Quế thì là chị dâu và em dâu, ai sẽ đứng ra quan tâm hắn?
Hạ Đại Quân cảm thấy người ta vẫn nên có một người vợ, chưa nói đến việc có con, có người giặt quần áo nấu cơm cho hắn, buổi tối có thể cùng nhau ngủ cũng đã là được rồi.
Huống chi Lưu Phân trước đây sinh cho hắn một “con gà đẻ trứng vàng”, lại rất có tiền đồ. Hạ Đại Quân là một người sĩ diện, trước đây hắn sợ người khác nói hắn không chăm sóc cha lúc lâm chung, nếu Hạ Hiểu Lan thi đậu đại học, một đứa con gái sinh viên, ai trong thôn còn dám chê cười hắn không có con trai?
Có con trai mà thi không đậu đại học, còn chẳng bằng con gái của hắn.
Hắn bằng lòng một lần nữa chấp nhận Lưu Phân và con gái, cũng đã quyết tâm sau này phải đối tốt với hai mẹ con. Nếu Hạ Hiểu Lan có thể thi đậu đại học, dù có phải đập nồi bán nhà hắn cũng sẽ lo liệu, cháu gái có thể đến trường, con gái của hắn đương nhiên cũng có thể đến trường. Tử Dục nói đúng, vợ không phải là để đánh, Lưu Phân không giống với những người phụ nữ khác trong thôn, nàng đã từng bỏ đi một lần… Những lời này cứ xoay vòng trong lòng, Hạ Đại Quân cũng ráng nhịn được cái thôi thúc muốn đánh người.
“Lão tử là cha ruột của Hạ Hiểu Lan, lão tử dựa vào cái gì mà không được đến đây?” Trần Khánh muốn gọi mấy bạn học đến giúp, tống Hạ Đại Quân đi cho khuất mắt, Hiểu Lan ở nhà họ Hạ thế nào thì không thấy ai nói đối xử tốt với cô, bây giờ lại dám nhận mình là cha! Hắn cho rằng Hạ Đại Quân đến đây là để quấy rối, người nhà họ Hạ đều rất xấu, người tự xưng là em họ của Hiểu Lan thì đến trước mặt hắn nói xấu Hiểu Lan, chị họ của Hiểu Lan thì lại đi khoe khoang việc cướp bạn trai từ chỗ Hiểu Lan, bà nội của Hiểu Lan thì khỏi phải nói, lúc Trần Vượng Đạt đến sông Lớn thôn chuyển hộ khẩu về cho hai mẹ con, ông ấy đã nói từ trước đến giờ chưa từng thấy người đàn bà nào keo kiệt như thế!
“Hiểu Lan không cho phép ông tới, ông không được ở đây!” Trần Khánh còn chưa kịp đẩy Hạ Đại Quân đi, lãnh đạo nhà trường trên bục giảng đã “Uy uy” hai tiếng:
“Các vị phụ huynh, nhanh chóng tìm đến lớp học của con mình, ngồi vào đúng vị trí, chúng ta sắp bắt đầu rồi, thời gian của mọi người đều rất quý giá, thời gian của các thí sinh lại càng quý giá…” “Trần Khánh, em nhanh sắp xếp cho vị phụ huynh này ngồi đi.” Cô Tề là người phụ trách duy trì trật tự của lớp 3, thấy lãnh đạo bảo bắt đầu, mà vẫn còn có người đứng.
Toàn bộ lễ đường đều có người, các bậc phụ huynh và thầy cô đều đang nhìn, không thể đem chuyện nhà của Hạ Hiểu Lan ra làm trò cười được, Trần Khánh đành miễn cưỡng đẩy Hạ Đại Quân đến ngồi ở hàng ghế sau. Cậu sợ Hạ Đại Quân sẽ đánh người, liền cố tình cho Hạ Đại Quân ngồi càng xa Lưu Phân càng tốt.
Hạ Đại Quân vừa ngồi xuống đã cất giọng oang oang gọi “A Phân”, Lưu Phân thật sự rất sợ, nhưng nàng không thể để cho Hạ Đại Quân nhìn ra.
Ở nông thôn chó thả rông rất nhiều, nếu không cẩn thận mà bị chó đuổi, lúc này không được chạy, hễ mà chạy có nghĩa là nói cho chó thấy bạn đang sợ nó, nó sẽ càng hung dữ. Cần phải ngồi xuống nhặt cục đá đánh nó, hoặc ném đồ về phía nó, dậm chân la lớn làm ra vẻ hù dọa nó!
Chẳng phải Hạ Đại Quân cũng là một con chó ác hay sao?
Lưu Phân bây giờ cũng không còn nói với Hạ Hiểu Lan những lời dối trá kiểu “Đó là ba của con”, “Ba vẫn còn thương con” nữa, nàng phát hiện ra rằng Hạ Hiểu Lan không cần sự “yêu thương” của Hạ Đại Quân, rời khỏi nhà họ Hạ, mặc kệ là Hạ Hiểu Lan hay là nàng đều sống càng ngày càng tốt hơn, vui vẻ hơn.
Mỗi dịp cuối năm, cả nhà lại quây quần bên nhau vui vẻ hòa thuận, tán gẫu, cười đùa, nặn sủi cảo, sau khi ăn xong thì lại cùng nhau dọn dẹp, Hạ Hiểu Lan lại đem những món hàng tết mà Chu Thành gửi đến bày ra, những hình ảnh này, Lưu Phân sống ở nhà họ Hạ hai mươi năm cũng chưa từng được trải qua.
Bà bà thì luôn luôn thấy nàng không vừa mắt, luôn mắng nàng phí phạm đồ đạc.
Thì lại luôn nghĩ cách chiếm tiện nghi, chiếm được rồi lại còn muốn chèn ép những cô con dâu khác.
Còn nữa, thì luôn kiếm tiền cho cháu gái tiêu xài, để con gái mình sắp chết cũng không có tiền đến bệnh viện, lại còn là người chồng chỉ biết giơ nắm đấm lớn.
Lưu Phân chìm vào trầm tư, nhà họ Hạ đối với nàng mà nói quả thật như một cơn ác mộng!
“A Phân!” Hạ Đại Quân lại đang gọi, người bên cạnh khẽ đẩy cánh tay Lưu Phân.
“Người nam đồng chí ở phía sau có phải đang gọi cô không?” Lưu Phân lại vẫn sợ, nhưng nhiều hơn là chán ghét, “Ừ, là đang gọi tôi đó, hắn là chồng cũ của tôi… tôi không muốn để ý đến hắn.” Chồng cũ?
Vào năm 84, chồng cũ hay vợ cũ gì đó đều là những từ ngữ thời thượng cả. Góa phụ thì thường thấy, còn ly hôn thì thật sự là hiếm gặp, hai người phải ồn ào đến mức nào mới có thể ly hôn chứ? Đời sống chắc hẳn gập ghềnh, cãi nhau đánh nhau, ném ghế, động đến cả dao, cuối cùng cũng vẫn phải làm lành với nhau thôi!
Có biết bao nhiêu đôi vợ chồng cả đời sống không hòa thuận.
Những cặp đôi như Lưu Phân kết hôn từ những năm 60, nào là tình yêu không yêu tình, người khác mai mối sắp xếp cho đôi bên gặp mặt, không đến mức tàn tật gãy tay thì cũng sẽ gật đầu. Kết hôn rồi mới biết tính tình hai người không hợp, giường cũng ngủ chung rồi, thậm chí con cũng đã sinh, không hợp cũng chẳng có cách nào, đành phải tiếp tục sống tiếp… Ly hôn? Sao có thể ly hôn được.
Người ngoài sẽ nói thế nào, con cái ở nhà sẽ nghĩ sao, cha mẹ hai bên có đồng ý không?
Chỉ cần ba cô sáu bà kia lên tiếng, chẳng mấy ai có thể chống chọi nổi.
Vị phụ huynh này cẩn thận đánh giá Lưu Phân, thấy nàng chất phác thật thà, đoán chừng là bị chồng bỏ, cũng thật là đáng thương.
Mà Hạ Hiểu Lan lại còn theo mẹ ly hôn, mà vẫn giữ được thành tích tốt như vậy, thì lại càng không dễ dàng gì. Ở nhà tự học? Không kiếm được tiền học phí thì sao mà học được.
“Vậy thì đừng để ý đến hắn, ta thấy chồng cũ của cô không phải người dễ chọc đâu, chờ lát nữa tan họp ta gọi thêm vài phụ huynh đi cùng cô.” Lưu Phân kinh ngạc.
Nàng cứ nghĩ rằng, chỉ cần nói ra thân phận ly hôn, thì người phụ nữ vừa nãy còn nhiệt tình khen ngợi con gái nàng, chắc hẳn sẽ thay đổi thái độ. Nào ngờ người ta còn an ủi nàng, Lưu Phân đầu óc hơi chậm, nhưng nàng không hề ngu ngốc.
Vậy ra, ly hôn không có mất mặt như trong tưởng tượng của nàng?
“Ngày mà có thể sống tiếp thì ai mà đi ly hôn chứ?” Đều là phụ nữ với nhau, ai lại không hiểu được tâm tư của phụ nữ. Cũng bởi Lưu Phân trông giản dị thành thật, không giống như những người đàn bà son phấn lả lơi, kiểu phụ nữ như vậy ly hôn, bình thường sẽ không bị ai nghi ngờ về phẩm hạnh.
Hạ Đại Quân gọi Lưu Phân mấy tiếng mà nàng đều không trả lời, Lưu Phân không những làm bộ không nghe thấy, mà còn trò chuyện cùng người ngồi bên cạnh, hoàn toàn không để hắn Hạ Đại Quân vào mắt. Đàn bà không đánh vài bữa thì sẽ không thật thà, không nghe lời, Hạ Đại Quân nắm chặt tay lại.
Hắn đang nhẫn nhục gánh vác mà!
Trước là hiệu trưởng Tôn nói chuyện, rồi đến thầy Uông, người phụ trách khối lớp nói chuyện, huyện Nhất Trung còn lập cả học bổng, dựa vào kết quả thi cuối học kỳ để xét duyệt. Hạ Hiểu Lan xếp thứ hai toàn khối, mười người đứng đầu đều sẽ có thưởng, hai người đứng đầu là “Học bổng hạng nhất”, vị trí thứ 3 và 4 là hạng nhất, từ 5-7 là hạng nhì, từ 8-10 là hạng ba. Nhìn vào số lượng người được học bổng có thể thấy được sự bất thường; vốn dĩ “Hạng nhất” chỉ dành cho người đứng đầu, các giải thưởng khác mỗi lớp chỉ có ba học sinh.
Đây là do trường cố tình ưu ái cho Hạ Hiểu Lan, chia hai người đứng đầu đều là “Học bổng hạng nhất”.
“Học bổng hạng nhất” có 200 tệ tiền thưởng, tiền trợ cấp của trường Hạ Hiểu Lan không cần, còn học bổng này là do cô tự dựa vào thành tích đạt được mà có, chẳng lẽ lại không nhận sao?
Thầy Uông vừa đọc đến tên Hạ Hiểu Lan, yêu cầu học sinh Hạ Hiểu Lan lên sân khấu nhận thưởng, cả hội trường đều vỗ tay.
Lưu Phân đứng dậy, Hạ Đại Quân cũng muốn đứng dậy, lại bị mợ Trần ở bên cạnh giữ chặt: “Ông kia, sao mặt ông lại dày như thế? Đó có phải lượt ông lên nhận thưởng đâu?” Trần Khánh cho Hạ Đại Quân ngồi hàng ghế cuối cùng là có mục đích cả đấy, mẹ của cậu đang ở hàng cuối cùng. Mợ Trần muốn đến họp phụ huynh cho Trần Khánh, quá phấn khích nên đã đến nhà khách của huyện từ tối qua rồi, nên mới không cùng đi với Lưu Phân. Khi Lưu Phân bước vào lễ đường, thấy con trai cưng đi theo làm chân sai vặt, lại có nhiều phụ huynh vây quanh Lưu Phân hỏi chuyện lung tung, bà mới không xông vào đáp lời.
Hạ Đại Quân khi nãy gọi hồn ai kiểu “A Phân, A Phân”, mợ Trần chỉ muốn xông vào đánh người.
Hai người đã ly hôn rồi, người ta có nguyện ý có quan hệ với ông nữa hay không, trong lòng ông không có chút ý thức gì à?
Hạ Đại Quân không biết mợ Trần, nhưng mợ Trần lại nhận ra hắn, ngày hôm đó ly hôn hắn bị người Thất Tỉnh thôn đè ra đất, mợ Trần là một trong số người đứng xem náo nhiệt. Hạ Đại Quân về nhà vợ ít lần, nên không biết người đàn bà trung niên đắc ý nhất Thất Tỉnh thôn… Cả đời này, lúc này vẻ mặt của hắn rất là ngơ ngác.
Đánh cho nữ nhân này một trận à?
Không được, Tử Dục bảo là phải nhẫn nhục chịu đựng mà…
Bạn cần đăng nhập để bình luận