Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1078: Ta tổng mạnh hơn Triệu Huy (length: 8173)

"Uống canh đậu xanh đi!"
Nếu muốn thời tiết ở Bằng Thành mát mẻ hơn, thì ít nhất phải qua hơn nửa tháng 10, hiện tại trời vẫn còn nóng kinh khủng. Nhà ăn công trường thường xuyên nấu canh đậu xanh hoặc những đồ uống tương tự cho công nhân. Mấy thứ này không tốn mấy đồng, nhưng lại khiến công nhân thoải mái trong lòng.
La Diệu Tông mặc quần áo bảo an, đầu đội nón bảo hộ, mồ hôi nhễ nhại.
Kế hoạch của ông nội hắn thì tốt đấy, nhưng mà khi thực hiện thì lại có chút vấn đề.
Hạ Hiểu Lan, ông chủ của công ty này, một tuần may ra đến công trường được hai ngày, tuần trước thì dứt khoát không đến.
Cho dù đến, cô cũng chỉ nói chuyện với đám Mao Khang Sơn, hỏi han ông Vương, hỏi han ông Cát. Đến đội trưởng đội cảnh sát cũng chưa chắc có lượt nói chuyện với Hạ Hiểu Lan, chứ đừng nói đến La Diệu Tông?
Nếu muốn tạo cơ hội tiếp cận Hạ Hiểu Lan cũng không dễ dàng, đi đâu cũng không thể tách đoàn. La Diệu Tông làm bảo an mà cảm thấy vô vị vô cùng.
Hắn kiếm sống đến hơn hai mươi tuổi, nào đã trải qua mấy ngày sống nghiêm túc như vậy, ở nhà luôn được cưng chiều. Bây giờ thì mỗi ngày đều phải đúng giờ đến công trường báo danh, La Diệu Tông đau khổ không tả xiết.
Cũng chẳng phải không được, ông nội hắn nói muốn tạo ấn tượng tốt cho Hạ Hiểu Lan, khiến hắn vứt bỏ bộ dạng lười biếng ăn chơi. Cũng phải đóng kịch một thời gian, trước tiên lừa Hạ Hiểu Lan về tay đã, sau này thì cứ theo hắn… Một nữ sát tinh như Hạ Hiểu Lan, đâu dễ mà lừa được?
La Diệu Tông ở trên công trường, chỉ toàn nghe người khác ca ngợi Hạ Hiểu Lan.
Một người phụ nữ mà có thể lấy được đất đai, La Diệu Tông cũng đang nghi ngờ.
Hạ Hiểu Lan xinh đẹp như vậy, có phải là dựa vào nhan sắc mà lên không?
Hay là gia đình cô vốn rất lợi hại?
La Diệu Tông trong lòng đau khổ a, uống canh đậu xanh mà cứ như uống hoàng liên.
Cầm bát, vụng trộm nhìn cái lều ở đằng xa, nếu không thì lại chịu đựng một trận, để hắn nói với ông nội là việc này thực sự không xong được? Dù sao đất Thúi Trúc Câu bị chính phủ thu hồi, tiền bồi thường cuối cùng sẽ về tay nhà họ La một khoản lớn như vậy, La Diệu Tông đâu cần phải ở công trường làm bảo an!
Đang nghĩ như vậy thì có một cái tát mạnh rơi lên mũ bảo hộ của hắn, lại là đội trưởng đội cảnh sát, cấp trên trực tiếp của La Diệu Tông.
"Còn uống cái gì nữa, mau bỏ bát xuống, hình như có phiền phức đến rồi."
Có phiền phức đến rồi, trước hết phải bảo đảm an toàn cho Hạ tổng, sau đó là bảo đảm an toàn cho tài sản của công trường. Đừng động đến thép xi măng hay là công nhân, tất cả đều thuộc về "Tài sản" của công trường, không ai được đụng vào!
Ở cổng công trường có chút rối loạn, đội trưởng đội cảnh sát mang theo mấy bảo an xông lên, thấy sắc mặt Hạ Hiểu Lan quả nhiên không tốt lắm, La Diệu Tông thầm vui vẻ.
Hắn không thèm xông lên tranh thể hiện, vạn nhất bị đánh thì sao.
Tốt nhất là có ai đó khiến cho nữ sát tinh phải nếm chút đau khổ mới được.
Hắn ló đầu ra nhìn ngó, lại thấy bên ngoài đỗ một chiếc xe chạy, vừa nhìn liền biết là xe sang.
Nơi nào là tìm đến gây sự, hóa ra là có một thanh niên từ trong xe bước ra, trong tay còn ôm một bó hoa – đây là người theo đuổi nữ sát tinh? La Diệu Tông càng cúi thấp người hơn. Người phụ nữ này, lúc thì đi cùng người nước ngoài, lúc thì có người đàn ông lái xe thể thao đến đưa hoa, hắn La Diệu Tông tuyệt đối không muốn đội nón xanh đâu!
Hạ Hiểu Lan nào có rảnh quản ý nghĩ của một tên bảo an yếu đuối. Sắc mặt nàng không tốt, là vì Đường Nguyên Việt đến.
Hành vi tặng hoa của Đường Nguyên Việt khiến nàng bực bội, cho dù nàng đã về đến trường học, thì mỗi ngày cũng có người mang hoa đến.
Hoa là những đóa hồng được lựa chọn kỹ càng, diễm lệ tươi tắn, chỉ vẻn vẹn có hai ba cành, được gửi đến trong một chiếc hộp dài kín, ngày nào cũng được đưa xuống dưới lầu phòng ngủ của nàng.
Cao điệu lại không quá phô trương, chỉ là khiến các dì quản lý ký túc xá nhìn Hạ Hiểu Lan với ánh mắt kỳ lạ hơn một chút, với cả ba người phòng 307 thì biết mỗi ngày Hạ Hiểu Lan đều nhận được hoa – các nàng còn tưởng là Chu Thành tặng, đúng là quá lãng mạn nhưng mà cũng tốn kém!
Hạ Hiểu Lan rất không muốn nhận, nhưng nàng không nhận một ngày thì chiếc hộp đó sẽ chồng chất ở phòng thường trực.
Nàng không muốn cả tòa nhà đều có tin đồn, chỉ có thể mỗi ngày đem hoa về làm đẹp môi trường phòng ngủ.
Việc Đường Nguyên Việt theo đuổi thực sự khiến Hạ Hiểu Lan rất bực bội.
Cái sự theo đuổi này quả thật không hiểu nổi, Chu Thành gần đây bận rộn như vậy, nàng vẫn không thể vì chuyện này mà làm phiền hắn, mang Chu Thành về trường học để thể hiện thái độ, cho Chu Thành danh phận, tuyên bố mối quan hệ ổn định của nàng và Chu Thành. Có khi người Đường Nguyên Việt phái đi đưa hoa cũng nghe được chút tin gió rồi, Hạ Hiểu Lan muốn cho Đường đại công tử biết khó mà lui.
Xem ra hiện tại là không có mấy tác dụng.
Đám công tử nhà giàu Hồng Kông này, từng đám từng đám, xem thường nàng quá rồi.
"Đường tổng, tôi cho là mình đã nói rõ ràng rồi."
Hạ Hiểu Lan bước ra phía trước, Đường Nguyên Việt nhún vai: "Người của tôi nói với tôi rằng Hạ tiểu thư đã mang bạn trai của mình đến đại học Hoa Thanh, vị Chu tiên sinh kia tuấn tú phi thường, những chuyện này tôi đều biết."
Dung mạo của phụ nữ là một ưu thế, đàn ông cũng vậy.
Ở Hồng Kông hay trên toàn thế giới, không hiếm những người đàn ông dùng mặt để kiếm cơm.
Đường Nguyên Việt cho rằng Hạ Hiểu Lan tìm Chu Thành làm bạn trai, không phải là vì thấy Chu Thành đẹp trai.
Hạ Hiểu Lan thông minh như vậy, không thể chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài.
Chắc hẳn là vì gia thế của Chu Thành.
Nhà họ Chu đúng là rất lợi hại, Hạ Hiểu Lan làm buôn bán, không biết có phải nhà họ Chu ra tay giúp đỡ hay không?
Có lẽ, Hạ Hiểu Lan quen biết Thị trưởng Thang, là do Chu gia dẫn đường?
Nếu chỉ như vậy, Chu Thành có thể giúp Hạ Hiểu Lan thì Đường Nguyên Việt tự nhận mình cũng có thể.
Thấy mặt Hạ Hiểu Lan lạnh tanh, Đường Nguyên Việt đặt hoa lên nóc xe: "Hạ tiểu thư, cô có thể đưa tôi đi tham quan xung quanh một chút được không, tôi nói thật với Hạ tiểu thư, tôi có ý định đầu tư vào Bằng Thành, muốn xem xét một số bất động sản phù hợp, nếu mua được một căn thì cũng không tệ."
Mặt Hạ Hiểu Lan càng đen hơn.
Nếu Đường Nguyên Việt có hứng thú, thì cứ tự đi mua một miếng đất mà phát triển. Khu của cô cũng đâu phải là để cho phú hào che chở, việc Đường đại công tử mua nhà ở đây chắc hẳn rất thiệt thòi.
Cho nên tên họ Đường kia đang muốn dùng việc mua nhà để ngụy trang, chỉ muốn cô đi dạo công trường cùng hắn?
Ở công trường có gì mà hay chứ, Harold đi dạo với cô một lần thì cô đã biết sơ qua về bố cục sân gôn của Harold rồi.
Nếu để Đường Nguyên Việt đi vào nhìn ngó cẩn thận, ai mà biết Đường Nguyên Việt đang có ý đồ gì.
Hạ Hiểu Lan hờ hững đáp: "Chờ sau khi chúng tôi làm xong phần khung của tòa nhà, có mô hình căn hộ và sa bàn khu dân cư, lúc đó Đường tổng đến chọn phòng, tôi chắc chắn sẽ đích thân tiếp đãi. Bây giờ thì thôi, công trường đang bừa bộn, còn đang làm móng nữa, giẫm phải đinh hay vấp phải gạch thì tôi sẽ thấy thật ngại."
Đường Nguyên Việt cũng không miễn cưỡng, hắn vốn dĩ chỉ là đến để tìm sự chú ý mà thôi. Chuyện gì cũng cần phải từ từ suy tính, hiện tại hắn thấy Hạ Hiểu Lan thú vị, ngay cả việc được nói chuyện vài câu cũng thấy có ý vị.
Phong lưu chứ không hề hạ lưu, việc tận hưởng cũng là một quá trình để theo đuổi phụ nữ.
Nếu Hạ Hiểu Lan dễ dàng chấp nhận hắn thì Đường Nguyên Việt lại cảm thấy không có ý nghĩa.
Huống hồ đàn ông cũng phải so sánh với nhau, Đường Nguyên Việt có thể đưa hoa cho Hạ Hiểu Lan, có thể nói chuyện với Hạ Hiểu Lan, liệu đổi sang Đỗ Triệu Huy có được đãi ngộ này không?
Đường Nguyên Việt nhìn công trường đang thi công, "Hạ tiểu thư về sau muốn dồn hết tâm sức phát triển bất động sản sao? Bằng Thành cũng giống như hàng xóm với Hồng Kông vậy. Đảo Hồng Kông diện tích không lớn, nhưng hầu như tất cả những phú hào có tiếng đều đặt chân vào bất động sản, ngay cả nhà họ Đường chúng tôi cũng thế. Tôi biết Hạ tiểu thư không ưa gì người như Đỗ Triệu Huy, dù sao công việc kinh doanh của nhà họ Đỗ cũng không quá trong sạch. Nhưng trừ Đỗ Triệu Huy, chẳng lẽ Hạ Hiểu Lan không nghĩ đến việc tìm một đối tác khác sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận