Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 788: Trang hoàng phụ gia trị (length: 8727)

Bạn cùng phòng dùng để làm gì?
Buổi sáng lười biếng không muốn nhúc nhích trên giường, có thể giúp bận bịu mang điểm tâm.
Khi lên lớp trốn học, lúc lão sư điểm danh có thể giúp bận bịu trả lời.
Việc Hạ Hiểu Lan mở cửa hàng quần áo, lại đúng vào cuối tuần, đám bạn phòng 307 chạy tới hỗ trợ cũng không có gì kỳ lạ. Suốt cả một học kỳ, các bạn cùng phòng 307 đã ăn không ít đồ Hạ Hiểu Lan mang vào ký túc xá.
Trứng trà, bánh bao, cá khô, tôm khô cùng kẹo ngoại nhập, Hạ Hiểu Lan tự mình ăn thấy ngon, đều không ăn một mình.
Mọi người trong lòng đều biết rõ, điều kiện kinh tế nhà Hạ Hiểu Lan tốt; bình thường đối xử với bạn bè rất hào phóng, tiền sinh hoạt của các nàng không nhiều bằng Hạ Hiểu Lan, giúp Hạ Hiểu Lan một chút thì sao?
Giúp đỡ hộ cá thể, không làm mất mặt sinh viên Hoa Thanh. Vong ân bội nghĩa mới là mất mặt, Hạ Hiểu Lan cũng là sinh viên Hoa Thanh, nàng không hề che giấu việc gia đình mình là hộ cá thể.
Mấy khuôn mặt trẻ tuổi cùng nhau nhìn nàng, Hạ Hiểu Lan có thể nói không ra lời sao?
Nàng cũng không kiêu căng, "Giúp đỡ thì không có vấn đề, mọi người ăn sáng chưa? Hay muốn ăn gì không? Nếu không ta đi ăn qua. Có điều cửa hàng Tây Đan không cần nhiều người như vậy, chúng ta chia nhau ra hai tốp thì được chứ?"
Đương nhiên là được, Tô Tĩnh chủ động bày tỏ muốn cùng Lưu Phân đi phố Tú Thủy.
Những người thích ồn ào đều theo Tô Tĩnh chạy đi, Hạ Hiểu Lan chỉ giữ lại Dương Vĩnh Hồng, Trần Y Nhất và Lữ Yến.
Nếu tờ rơi phát huy tác dụng, hôm nay khai trương sẽ rất bận rộn, Hạ Hiểu Lan để đám bạn cùng phòng ăn nhiều một bữa sáng: "Có khi bận rộn không kịp ăn trưa, mọi người cứ ăn bao nhiêu tùy thích, tuyệt đối đừng khách sáo."
Ha ha, ai khách sáo với nàng, Dương Vĩnh Hồng muốn ăn cho đã, một cân thịt kho tàu cũng ăn hết đáy, ăn thêm bữa sáng thứ hai cũng không hề ngại.
Hạ Hiểu Lan mang theo Dương Vĩnh Hồng ba người lái xe đến Tây Đan, hai nhân viên cửa hàng đã đợi sẵn ở đó.
Lúc này cũng mới 8 giờ sáng.
"Tiền Anh, các cô đợi lâu chưa? Ba người này là bạn học của tôi, hôm nay đến giúp."
Tiểu Hạ luôn có tiếng là sinh viên, các nhân viên cửa hàng đều biết. Vì sao lời Hạ Hiểu Lan nói, các nàng đều nghe rất nghiêm túc, thân phận sinh viên cũng là một nguyên nhân. Các cô này đều là những người không đậu đại học mà có trình độ cao trung, gặp Hạ Hiểu Lan vừa là học bá Hoa Thanh vừa là chủ, không chú ý nghe Tiểu Hạ tổng giảng mới là lạ.
Bạn học của Hạ Hiểu Lan, cũng là học bá Hoa Thanh đấy!
Chỉ với thân phận này thôi, Dương Vĩnh Hồng dù ăn mặc có quê mùa, hai nhân viên cửa hàng cũng không dám xem thường.
Hạ Hiểu Lan cũng ngại bạn cùng phòng mình quê mùa, rất nghiêm túc nói cho ba người Dương Vĩnh Hồng, nếu có chuyện gì cần giúp, thì các nàng phải làm những gì.
"Chắc là sẽ có nhiều người thử đồ, khi lấy xuống từ trên tường, không được ảnh hưởng khách hàng chọn lựa đợt sau, phải nhanh chóng treo trở về. Quần áo màu sáng phải kiểm tra xem có bị bẩn không..."
Dương Vĩnh Hồng đứng ở cửa tiệm, đèn vừa bật lên, nàng liền sững sờ.
Trong đầu nàng chỉ có hai chữ: Xa hoa!
Là cô gái thẳng thắn, giản dị, mộc mạc, trông mong nàng nói ra được những tính từ tỉ mỉ, tinh tế cũng không thực tế.
Trần Y Nhất và Lữ Yến là người khoa Kiến trúc.
Trần Y Nhất quan sát một vòng, "Đẹp thật, Hiểu Lan, trang trí như vậy là do có thiết kế đúng không, ai thiết kế thế?"
Nó khác hoàn toàn với các cao ốc bách hóa, những quán nhỏ ở đầu đường cuối ngõ.
"Cậu của tôi là chủ công ty trang trí, một kiến trúc sư của công ty ông ấy là sinh viên xuất sắc khoa Mỹ thuật Thương Đại, thế nào, hiệu quả được chứ?"
Hạ Hiểu Lan không khoe khoang mình, công lao đều để cho Cung Dương.
Mọi người đều làm cùng một chuyên ngành, nàng khoe khoang về phương diện này không có ý nghĩa gì.
Hạ Hiểu Lan có thể tạm bợ giành được chính quyền, đều dựa vào kiến thức rộng rãi của đời trước, cũng không có nghĩa là nàng có nhiều tài năng về lĩnh vực kiến trúc, nàng không muốn các bạn cùng phòng có ấn tượng như vậy. Huống hồ việc Dương Vĩnh Hồng mấy người kinh doanh trang trí là việc riêng, hư danh vô dụng, Hạ Hiểu Lan không muốn nói nhiều.
Ba người nắm tay dạo một vòng, trong lòng ngược lại không nghĩ phải trang trí hết bao nhiêu tiền, mà nghĩ xem phong cách và kỹ thuật trang trí.
Gia đình bình thường, ai sẽ dùng những vật liệu như vậy.
Nơi này không phải là đến để hỗ trợ, mà quả thực là được học một khóa thực hành, kết quả cuối cùng của công trình kiến trúc, bên trong và bên ngoài trang trí đều liên quan tới nhau.
Những bản vẽ khô khan, không thể cho được thị giác mạnh mẽ bằng việc sửa chữa lại một ngôi nhà như vậy.
Khi Lưu Dũng trang trí cho cửa tiệm Tây Đan này đã dựa theo yêu cầu của Hạ Hiểu Lan, tu sửa luôn cả mặt tiền, tốn nhiều thì sao, quét sơn sạch sẽ đi, đạt được tổng thể hài hòa!
Hạ Hiểu Lan còn đang muốn trồng một ít hoa hồng leo trên mái, cho dây leo rủ xuống, rất Âu, rất tiểu tư.
Gắn tên "Lam Phượng Hoàng" nghe có chút mùi vị địa phương, Hạ Hiểu Lan cảm thấy có chút tương phản thú vị… Tại sao ý nghĩ của nàng không được thực hiện, kinh thành mùa đông thật là lạnh, muốn trồng hoa thì phải chờ đến mùa xuân.
Bây giờ chính là mùa xuân.
Đến cửa hàng quần áo giúp bạn cùng phòng, sẵn nghiên cứu luôn việc trang trí tiệm.
Ngày hôm nay Hạ Hiểu Lan khai trương, người đầu tiên tới không phải khách hàng, mà là Khang Vĩ, được Thiệu Quang Vinh đưa đến.
Hai người này là tới để đưa lẵng hoa và đốt pháo cho Hạ Hiểu Lan.
"Cậu ra ngoài được sao?"
Khang Vĩ cẩn thận sờ sờ đầu, "Mẹ tớ một lát nữa cũng sẽ tới, tớ đưa hoa xong vẫn không dám đi, muốn cùng bà về."
Được thôi, vẫn còn là đối tượng bị giám thị chặt chẽ.
Thiệu Quang Vinh cười ha ha trải pháo xuống đất, "Chị dâu, chúng tôi đến từ phố Tú Thủy, tới đó thả pháo trước."
Việc khai trương có lẵng hoa là theo phong cách bên Hồng Kông.
Năm 1985 trong nước nào có mấy cửa hàng hoa tươi, để có mấy lẵng hoa này, Thiệu Quang Vinh đã tốn không ít công sức, đặc biệt là đặt làm. Anh ta đưa một đôi, Khang Vĩ đưa một đôi, còn phải giúp Quan Tuệ Nga đặt, Tạ Vân cũng tặng một đôi, ngay cả Khang Liêm Minh nghe nói Hạ Hiểu Lan mở cửa hàng quần áo ở kinh thành cũng đưa một đôi.
Đây đều là bạn bè ở Chu Thành, không biết việc Hạ Hiểu Lan mở tiệm.
Bởi vì có Đồng Lị Lị ở bên trong, Hạ Hiểu Lan và những người của Chu Di cơ bản không đi lại với nhau, trừ Khang Vĩ và Thiệu Quang Vinh, những người khác đều không quen biết.
"Được! Hôm nay làm phiền hai người rồi, nếu Khang Vĩ thấy không thoải mái thì cứ nghỉ trong xe, đừng cố quá."
Khi nói chuyện, đã có người cầm tờ rơi đến cửa, hai người đàn ông là Thiệu Quang Vinh và Khang Vĩ đứng ở đó không tiện, Thiệu Quang Vinh liền kéo Khang Vĩ lên xe.
"Mấy tờ rơi này là của cửa tiệm các người đang phát đó hả? Giảm giá khai trương có được giảm 90% không? Quần áo trên hình trong tiệm có không?"
Áp phích giảm giá khai trương được dán ngay trên tường, không đợi Hạ Hiểu Lan lên tiếng, hai nhân viên cửa hàng đã tiếp đãi vị khách nữ này. Sáng sớm đã đến mua đồ, nhắm ngay những bộ trên tờ rơi hỏi. Đây chính là “Thành ý” mà Hạ tổng nói, khách hàng tiềm năng, chỉ cần quần áo làm đối phương hài lòng thì sẽ mở hàng thành công.
Hạ Hiểu Lan cũng không chen vào nói, để cho hai nhân viên cửa hàng được rèn luyện thêm.
Quần áo trên tờ rơi đương nhiên không phải tùy tiện chọn lấy, Hạ Hiểu Lan chọn ra những bộ ưng ý nhất, bị tờ rơi hấp dẫn cũng không có gì lạ.
Khi khách quen tiêu dùng thì mới phát hiện, được giảm 90%, tính ra cũng tiết kiệm được một khoản. Món đồ tiện nghi nhất trong tiệm là tất da, Hạ Hiểu Lan không chỉ trông chờ vào cái này để kiếm tiền, nhưng nó cũng không rẻ, niêm yết giá 8 tệ.
Dù là giảm giá 10%, thì cũng là 7.2 tệ một đôi, loại tất không giữ ấm này mà có thể bán hơn 7 tệ?
"Có ai mua loại này không?!"
Dương Vĩnh Hồng không tin.
Nhưng hiện thực là huyền ảo như vậy, vị khách hàng đầu tiên bước vào cửa, đã chỉ vào tờ rơi, muốn phối một bộ y hệt. Cô ta chỉ vào đồ, người mẫu đang mang tất chân… Từ áo sơ mi trong đến áo khoác và váy ngắn, tính tổng cộng đã hơn trăm tệ, giảm giá 10% thì có thể tiết kiệm hơn 10 tệ, vị khách hàng đó còn bảo Tiền Anh gói thêm cho một đôi tất da.
Dương Vĩnh Hồng cảm thấy, có người đúng là điên, không hề chớp mắt khi tiêu hết hơn 100 tệ trong một cửa hàng quần áo?
Trần Y Nhất khẽ nói: “Việc trang trí cửa hàng của Hiểu Lan cũng không lãng phí, cô xem, khách hàng vào đây, chắc chắn cảm thấy rất đáng đồng tiền.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận