Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 948: Tự nguyện luyện nhẫn thuật (length: 8035)

Lãng mạn được như vậy, Hạ Hiểu Lan cũng không biết nên nói gì.
"Chúng ta thật sự muốn đi Thượng Hải sao?"
"Kế hoạch là như vậy, nếu ngươi không thích, chúng ta cũng có thể dừng chân ở đâu đó trên đường đi."
"Không, ta thích, nhưng mà có hơi đột ngột... Ý ta là, hành lý của ta còn ở nhà khách, chuyện của Nhiếp Vệ Quốc ta cũng chưa biết cuối cùng giải quyết như thế nào..."
"Hành lý của ngươi không còn ở nhà khách, tối qua ta đã nhờ dì giúp ngươi thu xếp xong rồi và sáng nay sớm đưa lên thuyền. Chuyện của Nhiếp Vệ Quốc ngươi càng không cần lo lắng, loại sâu mọt này trước kia không ai quản, lần này kinh động đến tổ điều tra rồi, Nhiếp Vệ Quốc đừng hòng trốn thoát nữa. Chúng ta ở trên thuyền, cũng có thể tránh cho Nhiếp Vệ Quốc chó cùng rứt giậu phản công, ngươi còn có vấn đề nào khác không?"
Hạ Hiểu Lan lắc đầu.
Vì sao mà việc điều tra Nhiếp Vệ Quốc nhanh như vậy, chuyện phát tờ rơi khắp thành phố, còn cần thời gian để phát tán, Hạ Hiểu Lan nghĩ rằng điều tra Nhiếp Vệ Quốc ít nhất cũng phải đợi mấy ngày... Chu Thành nói chắc chắn như vậy, vậy thì nhất định là Chu Thành đã giúp một tay, làm cho việc điều tra Nhiếp Vệ Quốc vừa nhanh vừa quyết liệt.
Chu Thành mọi chuyện đều sắp xếp rất chu đáo, nàng dường như chỉ cần hưởng thụ là được rồi.
Đến chạng vạng, bên phòng bếp mang tới một chiếc bánh kem bơ.
Chu Thành còn chuẩn bị cho Hạ Hiểu Lan một bó hoa tươi, đây không phải tiêu chuẩn năm 85, mà phải là tiêu chuẩn 30 năm sau, tuy nhiên về cơ bản đối với phụ nữ vẫn có lực sát thương rất lớn.
Hạ Hiểu Lan đối với những thứ hình thức này, từ trước là cười nhạt cho rằng không có thật.
Nhưng khi nó thật sự rơi xuống đầu nàng và lại do người nàng thích làm... Ngay cả khi Chu Thành có thật sự bắt chước những cảnh trong phim, Hạ Hiểu Lan vẫn không khống chế được niềm vui.
Cuộc sống cần một chút nghi thức.
Ở cùng với người mình thích, tục khí một chút cũng không sao.
Hạ Hiểu Lan hiện tại chính là nghĩ như vậy.
"Ngươi thổi nến đi?"
Hạ Hiểu Lan nhắm mắt thổi nến, mở mắt ra liền cảm thán: "Cái này không chỉ giống như là mừng sinh nhật, mà còn giống tuần trăng mật của các cặp tân hôn."
Hạ Hiểu Lan chỉ là thuận miệng cảm thán, Chu Thành lại mừng rỡ ra mặt.
"Hiểu Lan, hôm nay là ngày em tròn 20 tuổi; trước đây tâm nguyện lớn nhất của ta là chờ em 20 tuổi liền cùng em đi đăng ký kết hôn, hôm nay vốn nên là ngày chúng ta trở thành vợ chồng hợp pháp, em muốn xem nó như là tuần trăng mật cũng không sai."
Ngay khi vừa nhìn thấy Hiểu Lan, hắn đã biết nàng là vợ hắn.
Năm đó, Chu Thành 20 tuổi, Hiểu Lan vừa tròn 18 tuổi.
Kết quả hai năm trước «Luật hôn nhân» sửa đổi, hy vọng mau chóng kết hôn của Chu Thành tan thành mây khói.
Chu Thành lại nghĩ, đó chỉ là nhịn thêm hai năm thôi mà.
Mong sao mong trăng, cuối cùng hai năm cũng qua, năm nay hắn 22 tuổi, Hiểu Lan vừa tròn 20 tuổi, đủ tuổi kết hôn theo pháp luật... Nhưng vợ hắn còn có chuyện học hành và sự nghiệp theo đuổi, nên chưa có kế hoạch kết hôn nhanh như vậy!
Nếu theo như Hiểu Lan nói, ít nhất phải tốt nghiệp hệ chính quy, còn trường học cũng chẳng quan tâm đến việc nghiên cứu sinh kết hôn khi nào.
Tính tới tính lui, nếu như không có gì bất trắc xảy ra trên đường, thì cũng còn 4 năm nữa!
4 năm á, Khang Vĩ và Thiệu Quang Vinh bọn họ nếu bây giờ nghĩ thông suốt muốn kết hôn, 4 năm sau hai đứa con cũng có thể mặc quần yếm đi ngang qua hắn, còn hắn thì có thể vừa mới có được tờ giấy chứng nhận hợp pháp.
Chu Thành chỉ có thể tự an ủi, tự nhủ rằng, mặc dù bây giờ không thể kết hôn, nhưng vào ngày sinh nhật 20 tuổi của Hiểu Lan, hai người đã sớm đi tuần trăng mật rồi!
Hạ Hiểu Lan nghe ra sự xót xa trong lời nói của Chu Thành.
Cái tên ngốc này, có lẽ chưa từng nghĩ rằng, đối với nàng mà nói, hôn nhân và chuyện ái ân là hai chuyện khác nhau, không nhất định cứ phải đêm tân hôn mới có thể làm chuyện mà trẻ con không thích hợp.
Sự khác biệt của thời đại dẫn đến sự khác biệt trong quan niệm, Hạ Hiểu Lan biết Chu Thành đang cố gắng kìm nén.
Nàng đặt tay lên lồng ngực của Chu Thành.
"Nếu như ngươi muốn..."
Chu Thành nắm lấy tay nàng đang nghịch ngợm, "Em đừng có thử thách ý chí của ta, ta sắp điên rồi! Nhưng không phải bây giờ, ta nên cho em những điều tốt đẹp hơn!"
Hắn không hề có ý đồ chuẩn bị kỹ lưỡng sắp xếp một chuyến du lịch trên nước để lừa gạt Hiểu Lan thỏa hiệp.
Thanh niên trai tráng hừng hực khí huyết, Chu Thành cũng đang muốn điên đảo chuyện nam nữ.
Dục vọng cũng không có gì đáng xấu hổ, người nên nhìn thẳng vào dục vọng của mình, hắn mà không có dục vọng với vợ mình thì mới kỳ quái chứ.
Nhưng người và động vật có sự khác biệt, người không chỉ cần nhìn thẳng vào dục vọng của mình, mà còn phải khống chế dục vọng... Ít nhất cũng không nên ở nơi này, qua loa như thế, lại là ở cái giường không biết bao nhiêu người đã từng ngủ.
Chu Thành xem lần đầu tiên của hai người rất thiêng liêng, Hiểu Lan xứng đáng nhận được những đối đãi tốt hơn.
Hiểu Lan trước kia còn bị Vương Kiến Hoa lừa tình cảm, áp lực lời đồn đại lớn biết bao nhiêu, ép Hiểu Lan đến mức va vào tường.
Cũng chính vì thế, mà Chu Thành dù khát khao đến điên cuồng cũng phải nhẫn nại đến cái ngày danh chính ngôn thuận, sẽ không để cho người ngoài có cơ hội khinh thị vợ hắn!
Chu Thành kiên trì muốn "Cầm giấy chứng nhận rồi lên giường" Hạ Hiểu Lan nghe lý do của hắn, nhất thời kinh ngạc không nói lên lời.
Nàng thật sự không biết nên nói gì.
Nàng muốn nói những chuyện kia vốn không liên quan gì đến nàng, không phải do nàng gây ra.
Ngay cả khi nàng có thật sự làm như vậy thì cũng tuyệt đối không phải người sẽ bị lời đồn đại ép đến thay đổi tính cách.
Đến khi mở miệng thì Hạ Hiểu Lan lại không nói nên lời.
Nàng và Chu Thành đã "bình tĩnh" một thời gian khá lâu, trong khoảng thời gian đó nàng đã nghĩ tới tình huống xấu nhất là chia tay, cũng đã lén lút sắp xếp mọi thứ liên quan đến kinh tế.
Chu Thành có biết những suy nghĩ đó của nàng không?
Nếu biết, tại sao lại thành thật đưa cả trái tim ra cho nàng xem như vậy?
"Chu Thành, anh sẽ chiều hư em!"
Hạ Hiểu Lan nắm lấy vạt áo của hắn, "Đây là âm mưu của anh, anh chiều hư em sau này em sẽ không thèm để mắt đến người khác."
Con người khi còn sống sẽ gặp được rất nhiều người.
Hạ Hiểu Lan có thể sẽ gặp được những người đàn ông so với Chu Thành đẹp trai hơn, giàu có hơn, cũng quyền lực hơn.
Người như vậy không phải là không có, thế giới này rộng lớn, Chu Thành cũng không phải là người mạnh nhất thiên hạ.
Nhưng với Chu Thành nàng chính là vô song.
Nàng đã từng có một tình cảm chân thành, nhiệt liệt không hề bị pha tạp chút lợi ích, trong mắt như thế nào có thể còn thấy được người khác?
Người khác thế nào, liên quan gì đến nàng chứ.
Bọn họ có tiền có quyền, nhưng cũng không phải Chu Thành.
Sẽ không có ai bẻ ngón tay tính toán ngày, mong cho nàng đến độ tuổi được phép kết hôn.
Sẽ không có ai từ chối chủ động của nàng, chỉ vì muốn giữ lần đầu tiên đến thời điểm tốt nhất.
"Đây không phải là âm mưu, đây là dương mưu. Âm mưu cấu trúc nhỏ, làm sao có thể sử dụng với em? Dương mưu quang minh lỗi lạc, em có thể nhìn thấy rõ, vẫn cam tâm tình nguyện nhảy xuống, bởi vì ta vĩnh viễn ở bên dưới đỡ lấy em."
Chu Thành tặng Hạ Hiểu Lan một nụ hôn sâu nghẹt thở.
Nàng không thể thở nổi, nghẹt thở mơ màng, làm nàng như một con cá thiếu dưỡng khí, muốn vẫy vùng lên mặt nước nhưng lại không có sức lực nhúc nhích.
Lúc đầu nàng còn có thể nắm lấy vạt áo của Chu Thành, về sau cả người đều mềm oặt trong lồng ngực của Chu Thành.
Đêm đó, nàng trải qua trong mơ màng, ký ức đều không quá rõ ràng.
Nàng biết Chu Thành ôm nàng trở về khoang thuyền, đặt nàng lên giường.
Sau đó Chu Thành ôm nàng, thật sự là không làm gì cả.
Ngược lại, Hạ Hiểu Lan ngủ rất ngon, Chu Thành ôm mỹ nhân vào lòng, ngửi mùi hương của nàng, hoàn toàn không thể nào ngủ được.
—— Bây giờ hắn đổi ý còn kịp không? Lúc nãy ở trên boong tàu, có phải là hắn đã nói quá lời rồi không. Vợ hắn lại quá tin tưởng hắn, cho dù hắn có cam đoan thì những lời cam đoan của đàn ông trong trường hợp này thì có đáng tin không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận