Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1139: Hi sinh rất lớn! (length: 8236)

Ta ngã nhào xuống bồn, Đỗ Triệu Huy liền tỉnh táo lại.
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Đỗ đại thiếu ướt sũng quật cường không cần người cứu, còn ra vẻ trấn định:
"Nói nhiều như vậy, không bằng tự mình thử một lần."
Hắn cười cợt đi men theo rìa, dòng nước không cần sức quả thật có lực đẩy, đưa hắn về phía bên trong.
Đường Nguyên Việt nhìn Đỗ Triệu Huy với thân hàng hiệu trên người, giày là da hoàn toàn không thấm nước, còn có chiếc đồng hồ nghe nói chống nước, sao có người mang đồng hồ bơi lội thế kia: "...Triệu Huy chính là tùy hứng vậy đó, vì chuyện làm ăn của ta mà hy sinh lớn quá."
Hạ Hiểu Lan liếc hai mắt rồi thu ánh mắt về, mặc kệ Đỗ Triệu Huy ở trong nước vùng vẫy, người này đúng là kẻ có bệnh thần kinh, người bình thường không cần đi đoán ý nghĩ của kẻ bệnh thần kinh.
Đỗ Triệu Huy cứng rắn bơi vài vòng mới lên bờ, đến cả giày da bên trong đều đang chảy nước, kiểu tóc tỉ mỉ tạo kiểu cũng bị nước ngâm cho sụp xuống, người vốn đã gầy, quần áo dính sát vào người trông có vài phần buồn cười.
Hắn hiển nhiên cũng chẳng còn hứng tiếp tục ở lại, vốn đang là buổi chiều, gió thổi qua khiến hắn hắt hơi liên tục.
"Đường huynh, ta đi trước."
Đỗ Triệu Huy tự mình làm càn, khiến Đường Nguyên Việt cảm thấy thật ngại ngùng: "Mọi người, để ta tiễn Triệu Huy."
Hai người vừa đi, Lưu Dũng mới hỏi Hoắc Trầm Chu: "Hoắc giám đốc, hạng mục mà Viễn Huy chúng tôi thầu, lần này nghiệm thu có đạt không?"
Hoắc Trầm Chu cũng chẳng có gì để chọn ra vấn đề, chuyên viên nghiệm thu gật đầu, Hoắc Trầm Chu cũng rất thoải mái: "Lưu lão bản, lần này chúng ta hợp tác rất vui vẻ, nghiệm thu đạt chuẩn, khoản thanh toán cuối cùng rất nhanh sẽ chuyển vào tài khoản Viễn Huy."
Công trình trang hoàng trên đường Lưu Dũng không ít lần bắt làm lại.
Chỉ cần phát hiện chỗ nào không đạt chuẩn, hắn cũng không ngại phiền phức, lập tức cho người phá đi làm lại. Lúc này nghe được Hoắc Trầm Chu nói nguyện ý thanh toán nốt, hắn mới chính thức yên tâm.
Trên mặt Hạ Hiểu Lan cũng tràn đầy vẻ vui mừng.
Khách sạn Nam Hải chỉ sợ sẽ mang đến cho nàng mấy chục vạn tiền lời, việc này không giống với đầu cơ đất, đầu cơ đất là giá trên trời, dù sao nàng cũng không thể thực sự sang nhượng đất.
Còn tiền trang hoàng khách sạn Nam Hải kiếm được sẽ là vàng thật bạc thật rơi vào túi của nàng, đây là khoản tiền lớn nhất Hạ Hiểu Lan kiếm được từ trước đến giờ, sao có thể mất hứng!
Hoắc Trầm Chu quay đầu lại nói với người phụ trách bên Hoa Kiến: "Viễn Huy nghiệm thu xong rồi, bên Hoa Kiến phụ trách chắc vẫn phải sửa chữa thêm."
Người phụ trách bên Hoa Kiến không được cao hứng cho lắm.
Nhưng không còn cách nào, sự thật rành rành trước mắt, Viễn Huy từ đầu đến cuối đều làm khẩn trương, còn Hoa Kiến thì trước lơi lỏng sau chặt, dựa theo thời gian ban đầu thì không có vấn đề gì, nhưng Hoắc Trầm Chu nghiệm thu sớm, nên có nhiều chỗ bên Hoa Kiến vì đẩy nhanh tiến độ làm không được cẩn thận cho lắm.
"Hoắc giám đốc..."
Hoắc Trầm Chu bị người phụ trách bên Hoa Kiến chặn lại, Hạ Hiểu Lan cùng Lưu Dũng đi xuống lầu trước.
Không có người ngoài, hai cậu cháu có thể thoải mái nói chuyện.
Lưu Dũng nói về Đỗ Triệu Huy trước, "Người này chạy đến đây làm gì, ta thấy hắn cứ ngắt lời ngươi."
Hạ Hiểu Lan nghĩ rồi không giấu giếm, "Hắn nói cho ta biết, hắn đã đuổi Hạ Đại Quân. Người này chắc là nghe được tin tức, cảm thấy giữ Hạ Đại Quân bên cạnh Thang thúc thúc thì thấy ngứa mắt, nên ngược lại tới chỗ ta xin xỏ nhân tình!"
Một chuyện muốn bán hai lần nhân tình, Đỗ Triệu Huy đúng là không biết xấu hổ mà.
Không phải nói Hạ Đại Quân là ân nhân cứu mạng của hắn sao, hóa ra ân nhân cứu mạng trong mắt Đỗ Triệu Huy cũng không đáng bao nhiêu tiền, Hạ Hiểu Lan càng thêm cảnh giác với loại người này, Đỗ Triệu Huy làm việc hoàn toàn không có ranh giới cuối cùng, chỉ xem có giá trị lợi dụng hay không mà thôi.
Lưu Dũng cười trên nỗi đau của người khác:
"Đuổi thì đáng, ta đều nghe mợ ngươi nói cả nhà họ Hạ đều kiếm ăn ở Bằng Thành, không có Đỗ Triệu Huy nâng đỡ, ta xem Hạ Đại Quân có thể sống ra sao!"
Lưu Dũng ghét nhà họ Hạ đã ăn sâu vào xương tủy rồi.
Hạ Hiểu Lan ghét nhà họ Hạ là chuyện sau này, Lưu Dũng thì cùng nhà họ Hạ có quan hệ thông gia nhiều năm, Lưu Phân ngày trước đã chịu bao nhiêu tức giận, nhà họ Hạ đã ức hiếp mẹ con hắn như thế nào, Lưu Dũng muốn quên cũng không thể quên được.
Hắn chỉ hận trước kia mình không bản lĩnh, ăn chơi trác táng là tên vô lại, nhà họ Hạ bắt nạt mẹ con Lưu Phân quả thực không chút kiêng kỵ gì.
Sai lầm như vậy Lưu Dũng đã phạm một lần rồi thì sẽ không cho phép bản thân phạm lần thứ hai.
Thang Hoành Ân và Hạ Đại Quân vẫn không giống nhau, bây giờ đối xử tốt với A Phân; lỡ như tương lai có chuyện gì thì hắn lấy cái gì ra mặt cho A Phân đây? Lưu Dũng chỉ có thể làm tốt chuyện làm ăn, không quyền thì ít nhất cũng còn tiền!
"Cái đám con rệp nhà họ Hạ đó, ta cũng không muốn mất công quan tâm đến bọn họ làm gì, không nói thiện ác có báo, chỉ riêng chuyện cả đám người một ổ mà tính toán lẫn nhau tranh đoạt đức hạnh cũng đã thấy không sống khá hơn được bao lâu đâu, cậu ơi, căn bản không cần chúng ta ra tay, bọn họ sẽ càng ngày càng suy bại. Đỗ Triệu Huy nói với ta cái gì không quan trọng, mà là Hoắc Trầm Chu vừa nãy nói với ta là hắn muốn xây cao ốc thương mại ở Bằng Thành, chính là kiểu nhà văn phòng cải tiến rồi cho đơn vị và công ty thuê làm địa điểm làm việc ấy, cậu có hứng thú không?"
Lưu Dũng xoa xoa tay, "Cái này có thể kiếm tiền à?"
Hạ Hiểu Lan gật đầu, "Đây là việc lâu dài, dựa vào tiền thuê mà kiếm tiền, sau này cao ốc chỉ biết càng ngày càng có giá trị. Khác với nhà ở, nhà ở thì phải sửa sang tốt rồi bán đi để nhanh thu hồi vốn. Hoắc Trầm Chu muốn xây cao ốc thương mại, chắc chỉ cho thuê không bán."
Văn phòng và trung tâm thương mại vẫn có khác nhau, không biết Hoắc Trầm Chu muốn xây loại nào.
Hạ Hiểu Lan rất hâm mộ việc tập đoàn Đông Phong nắm giữ vốn đầu tư hùng hậu, nàng cũng cực kỳ muốn nắm giữ lâu dài loại bất động sản tuyên bố sẽ tăng giá như văn phòng, điều kiện bây giờ lại chưa cho phép.
Hạ Hiểu Lan nói có thể kiếm tiền, Lưu Dũng rất là động tâm.
Nhưng Lưu Dũng cũng không có vốn liếng gì.
Hai cậu cháu thì thầm thương lượng hồi lâu, Hạ Hiểu Lan muốn nắm bắt cơ hội, Lưu Dũng thì muốn có công trình trang trí cao ốc.
"Thì cũng chưa biết, có công ty thích tự mình trang trí sau khi thuê, cậu chỉ có thể suy nghĩ một chút về trang trí cơ bản thôi, Đường Nguyên Việt chẳng phải nhờ Viễn Huy trang hoàng văn phòng đó sao, cậu cứ đi xem thử trang hoàng ở văn phòng người ta xem sao. Mỹ Hoa là công ty Hồng Kông, văn phòng trang hoàng vẫn khá chú trọng."
Vậy hóa ra cũng có thể nhận được danh sách của Đường Nguyên Việt à?
Ý không nằm trong lời, dù sao cũng đừng mong dễ dàng tiếp cận Hiểu Lan, Lưu Dũng nhịn cười.
"Người Hồng Kông có tiền, không kiếm tiền của bọn họ, trong lòng ta cứ bứt rứt."
"Hắt xì!"
Cả người ướt sũng Đỗ Triệu Huy lên xe, A Hoa vội bảo tài xế mở điều hòa hết cỡ.
Lạnh nóng một hồi, Đỗ Triệu Huy hắt xì càng to hơn.
Trong xe toàn là đàn ông, hắn liền cởi bộ đồ ướt nhẹp ra, may sao trong xe còn quần áo dự bị, Đỗ Triệu Huy tùy tiện lau người rồi thay đồ khô, lành lặn thế kia lại còn bị ngã xuống bể bơi, đúng là quá tà môn!
Không sai, cứ gặp Hạ Hiểu Lan là hắn lại bất thường, mọi chuyện đều không thuận.
Đường Nguyên Việt tiễn hắn xuống lầu mà nhìn bằng ánh mắt kia, Đỗ Triệu Huy nhớ tới là bực.
A Hoa cũng không biết vì sao Đại thiếu gia lại rơi xuống nước, lúc đó A Hoa cũng không đi theo phía sau, tóm lại chuyện của ông chủ thì nên bớt hỏi thì hơn!
Đỗ Triệu Huy lúc nóng lúc lạnh trở về nơi ở, đến tối thì bắt đầu phát sốt, người nóng đến mơ màng bắt đầu nói sảng, A Hoa nhanh chóng gọi bác sĩ đến. Vật vã đến hơn nửa đêm thì hạ sốt, Đỗ Triệu Huy cả người rệu rã đứng lên uống nước.
A Hoa né tránh không dám nhìn thẳng vào Đỗ Triệu Huy, Đỗ Triệu Huy gọi hắn lại: "Ngươi chạy cái gì, ta có thể ăn được ngươi chắc?"
A Hoa im lặng kéo giãn khoảng cách vài mét, "Đại thiếu gia, ngài bị sốt nói sảng, gọi tên cô Hạ Hiểu Lan đến 17 lần."
Bạn cần đăng nhập để bình luận