Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1051: Thuận tiện mang hộ ngươi trở về (length: 8568)

Chuyện của Chu Di không thể ảnh hưởng đến tâm tình của Hạ Hiểu Lan, nàng tò mò thì có tò mò, nhưng còn chưa đến mức phải chạy đến điều tra đối tượng của Chu Di.
Tính hiếu kỳ mà lan tràn đến mức ấy, có nghĩa là Hạ Hiểu Lan sẽ nhúng tay vào chuyện này.
Nếu không định nhúng tay vào thì không muốn dính vào làm gì.
Nháy mắt đã qua hai ngày, đến thứ Sáu, kỳ mới của năm hai đại học bắt đầu, thông báo bình chọn học bổng của học kỳ trước cũng đã có.
Hạ Hiểu Lan tiếp tục giành được học bổng Nhất đẳng, Dương Vĩnh Hồng theo sát phía sau.
Hai người kia, rõ ràng đã trở thành hai học bá 'máy bay chiến đấu' của phòng 307.
"Kém một chút thôi, kém một chút nữa là có người nhận thầu dọn vệ sinh phòng ngủ rồi."
Trong giọng nói của Dương Vĩnh Hồng có chút tiếc nuối, nhưng thật ra không giấu được ý cười. Mọi người đều cố hết sức muốn giành được học bổng, ngược lại không phải thật sự sợ hãi việc quét dọn vệ sinh, mà là ai cũng có sự kiêu ngạo không muốn đứng sau người khác.
Phương pháp khích lệ cạnh tranh này rất hiệu quả, học kỳ trước, bất kể là giải thưởng lớn hay nhỏ, tất cả các thành viên của phòng 307 đều có học bổng trong tay, không ai muốn một mình nhận thầu quét dọn vệ sinh phòng ngủ, Dương Vĩnh Hồng, người làm trưởng phòng rất cao hứng.
Trưởng phòng không phải là một chức quan, nhưng Dương Vĩnh Hồng với vai trò trưởng phòng, luôn có một phần trách nhiệm với mỗi người ở phòng 307, hy vọng mọi người cố gắng học tập.
Hạ Hiểu Lan thầm nghĩ, nếu chuyện phòng 307 toàn bộ nhận được học bổng này mà đặt ở trên mạng rồi xào xáo một chút của 30 năm sau, thì cũng sẽ trở thành phòng ngủ "toàn giải thưởng" nổi tiếng trên mạng thôi. Nàng nhớ mình đã từng xem trên mạng có một phòng ngủ của một trường đại học nào đó trở thành "phòng ngủ toàn nghiên cứu sinh", cả phòng ngủ đều bảo nghiên cứu sinh thành công.
Phòng 307 cũng có xu thế này.
Mọi người giữ vững phong độ như hiện tại, toàn bộ bảo nghiên chắc không thành vấn đề lớn.
Học bổng của Tô Tĩnh còn chưa kịp hết nóng hổi, thì tiền kia đã muốn chạy ra bên ngoài:
"Chúng ta tối nay liên hoan đi, không ăn một bữa lớn, sao có thể khao cái công lao vất vả của học kỳ trước!"
Hạ Hiểu Lan có ý kiến phản đối: "Đổi sang thứ hai được không, tối nay ta có việc."
Cuối tuần Hạ Hiểu Lan cũng không ở lại.
Hình như từ học kỳ trước đã bắt đầu, mỗi cuối tuần Hạ Hiểu Lan đều rất bận rộn, Tô Tĩnh cũng đã quen.
"Ta quên mất cái chuyện này, vậy thì đổi sang thứ hai vậy, còn có ai muốn phản đối không?"
Lúc này thì tự nhiên không ai phản đối rồi.
Dương Vĩnh Hồng còn tưởng rằng Hạ Hiểu Lan lại muốn chạy đến Bằng Thành, Hạ Hiểu Lan tranh thủ lúc không có ai đi đến bên cạnh Dương Vĩnh Hồng nháy mắt: "Lão đại, ngươi có muốn tiện đường về nhà một chuyến không?"
Dương Vĩnh Hồng giật mình, "Ngươi không phải đi Bằng Thành... Ngươi muốn đi Ký Bắc tỉnh xem Chu Thành!"
Dương Vĩnh Hồng đã từng cùng Chu Thành đi ăn riêng với nhau, Hạ Hiểu Lan cũng không cần phải kiêng dè gì cả, "Đúng a, ta muốn đến học viện Lục quân xem Chu Thành, ta nhớ nhà ngươi cũng không xa nơi này, lần này ta lái xe đi, có thể tiện đường chở ngươi về nhà."
Lưu Phân muốn đi Dương Thành lấy hàng, cũng là đi chuyến tàu đêm nay.
Xe để ở nhà không có ai lái, Hạ Hiểu Lan liền nghĩ lái xe đi Ký Bắc tỉnh, dù sao lần trước nàng cũng đã lái một lần, đường xá tương đối quen thuộc.
Lái xe đường dài có người trò chuyện cũng tốt, đi xe lửa thì Dương Vĩnh Hồng lại có chút tiếc tiền vé, đi xe nhờ của Hạ Hiểu Lan thì lại không phải lo chuyện đó.
Dương Vĩnh Hồng rõ ràng là rất động lòng.
Trước khi khai giảng tuy rằng nàng đã về nhà rồi, nhưng đi học xa nhà, ai mà lại ngại về nhà nhiều lần chứ?
Dương Vĩnh Hồng cũng không khách sáo mấy, "Nếu không làm phiền đến ngươi, thì tiện đường cho ta đi nhờ với!"
"Nói gì phiền toái, ta còn muốn cảm ơn ngươi chịu đi cùng ta, một mình lái xe đường dài không an toàn lắm, có hai người đi cùng thì ta sẽ không sợ nữa."
Nàng còn định tiễn Lưu Phân lên xe lửa mới xuất phát, Lưu Phân không đồng ý: "Buổi tối lái xe con nhìn có rõ đường không? Vẫn là nên đi sớm một chút, Tiểu Dương thì so với con cẩn thận, có nó đi cùng thì mẹ cũng yên tâm."
Chuyện hẹn hò của người trẻ tuổi quả thật rất khó nói.
Chu Thành cho phép cùng Hiểu Lan, Hiểu Lan lái xe đến thăm hắn, hai người qua lại như vậy, đoạn tình cảm này có lẽ sẽ kéo dài.
Lưu Phân mua vé xe chuyến tối, đến Dương Thành sẽ cùng chị dâu Lý Phượng Mai gặp mặt.
Nhưng khi đến ga Dương Thành, hơn phân nửa bà sẽ nhìn thấy Thang Hoành Ân... Hai gò má của Lưu Phân hơi nóng lên, con gái đi hẹn hò là lẽ đương nhiên, nhưng bà thì tuổi này rồi còn với Thang Hoành Ân như vậy thì tính là chuyện gì?
Nói không có hẹn hò, vậy tại sao phải đồng ý đi Hương Sơn với người ta.
Nói là không hẹn hò, vậy thì cần gì phải tìm nhiều lý do như vậy, không phản ứng chính là không phản ứng, thái độ lạnh nhạt thì Thang thị trưởng tự nhiên sẽ biết khó mà lui thôi.
Lưu Phân lập tức tự hỏi mình hai câu hỏi, trong nhất thời nhưng lại không có cách nào để tự bào chữa!
"Các con mau lên đường đi, đi ngay bây giờ, buổi tối có thể sớm đến Ký Bắc tỉnh hơn."
Lưu Phân giúp Hạ Hiểu Lan xách đồ, Dương Vĩnh Hồng nhanh chóng nhận lấy: "Cô đừng động, để con làm, con khỏe mà!"
Sức của nàng rất tốt, hai thùng đồ lớn một mình nàng có thể xách dễ dàng.
Hạ Hiểu Lan khởi động xe, Dương Vĩnh Hồng ngồi ở ghế phụ lái không dám nhúc nhích, chiếc ô tô con này quá đẹp.
"Nếu mà con lái xe chở ta về thôn, thì cả làng của chúng ta sẽ xôn xao."
Bây giờ xuất phát đến Ký Bắc tỉnh, đến nơi cũng đã là buổi tối, Hạ Hiểu Lan nhất định sẽ đưa Dương Vĩnh Hồng về tận nhà, nếu đến nhà Dương gia rồi thì dứt khoát ở nhà họ Dương một đêm luôn, sáng ngày thứ hai Hạ Hiểu Lan sẽ đi tìm Chu Thành, cho dù không tiễn Dương Vĩnh Hồng, thì nàng đến học viện Lục quân thời gian cũng sẽ rất muộn, không thể nào đi tìm Chu Thành vào đêm khuya ở học viện, không phù hợp với quy định của học viện!
Dương Vĩnh Hồng cũng có chút tâm hư vinh nhỏ nhoi, lái chiếc xe nhỏ không phải là mình, lại là bạn học, bạn thân của mình nha.
Hạ Hiểu Lan thấy nàng tò mò, liền kể cho nàng nghe về cách lái xe, Dương Vĩnh Hồng trong lòng có chút ngứa ngáy: "Ta cũng có thể học lái xe sao? Ta có bạn học không thèm học hành gì đã đi học lái xe, bọn ta mới học năm hai mà người ta đã vào đơn vị làm tài xế rồi."
Ô tô con là món đồ chơi xa xỉ, biết lái xe không chỉ là một kỹ năng thực dụng, hoàn toàn có thể dựa vào kỹ năng này để tìm việc làm.
Không đi Bằng Thành làm công kiếm tiền, Dương Vĩnh Hồng cũng đã từng nghĩ sẽ cho Dương Kiệt đi học lái xe, nhưng mấy năm nay học phí học lái xe không hề rẻ, còn phải tốn thời gian rất lâu mới có thể học được, lại còn phải nhờ người quen có mối quan hệ, ba điều kiện này Dương Vĩnh Hồng đều không có.
Đến Bằng Thành, Dương Vĩnh Hồng đã thay đổi chủ ý, cảm thấy Dương Kiệt vẫn nên học hành cho tốt.
Dương Kiệt nếu mà không học hành thì cũng chẳng giỏi gì, rõ ràng là có hy vọng Dương Vĩnh Hồng nhẫn tâm với bản thân học lại ba năm để thi vào Thanh Hoa, vẫn là hy vọng em trai mình có thể lựa chọn con đường tốt nhất.
"Có gì mà không thể, học lái xe có khó khăn gì đâu, có người chỉ dạy cho là có thể học được ngay. Ngươi đến cả kiến thức chuyên môn đều nắm vững được, lẽ nào lại sợ không học được cái này sao? Ngươi nhìn mẹ ta đi, bà ấy có trình độ bằng cấp gì đâu, vậy mà chẳng phải rất nhanh đã học lái xe được sao, bây giờ cái xe này chẳng phải là hằng ngày bà ấy đang dùng hay sao! Lão đại nếu như ngươi muốn học, thì sau khi rảnh thì đến nhà ta, chẳng mấy chốc là sẽ học được thôi. Lái xe cũng là một kỹ năng thực dụng, sau này công việc của ngươi nói không chừng sẽ phải thường xuyên chạy công trường, biết lái xe thật sự sẽ rất tiện lợi."
Lời Hạ Hiểu Lan nói đều có lý, tính cách Dương Vĩnh Hồng vốn dĩ giống như đàn ông con trai, không có cái quan niệm lái xe chỉ dành cho đàn ông con trai, dù sao đàn ông con trai làm được thì nàng cũng phải làm được. Hiểu Lan nói đúng, vậy thì học thôi.
Bây giờ là mua không nổi xe, không có nghĩa là nàng vĩnh viễn sẽ không dùng được.
Cá nhân mua không nổi thì nàng vẫn còn cơ hội được điều xe chứ!
Một kỳ nghỉ hè làm thêm, giúp cho Dương Vĩnh Hồng có cái nhìn về quy hoạch sự nghiệp tốt hơn những người khác trong phòng 307.
Sau khi tốt nghiệp đại học, thật sự sẽ phải dựa vào phân công công tác của nhà nước sao?
Nếu mà người ta phân công nàng đến một đơn vị không thích thì làm sao.
Nếu không phục tùng theo sự phân công của nhà nước, nàng có thể tự đi tìm việc làm hay không, nàng đi theo sau lưng Lý Đống Lương hai tháng, rất thích không khí hào hứng hừng hực của công trường thi công.
Vừa đi vừa trò chuyện, Dương Vĩnh Hồng giúp chỉ đường, xe lái đến một thôn nhỏ ở Ký Bắc tỉnh.
Tiếng còi xe làm ồn ào những con chó trong thôn, tiếng chó sủa vang lên không ngớt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận