Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1136: Xây dựng xong nghiệm thu (length: 8328)

Trần Tích Lương sợ hãi giật mình.
Hạ Hiểu Lan từ trước đến giờ chưa từng quan tâm đến cuộc sống riêng của hắn.
"Cô ơi, có phải lại có ai tìm cô gây sự không?"
Khoản tiền hắn đưa cho vợ trước, mới được bao lâu, liền bị thằng em vợ cờ bạc nướng sạch.
Vợ trước lại muốn quay lại với hắn, Trần Tích Lương sao có thể đồng ý, nhưng Hạ cô nàng ở tận kinh thành, cũng để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này sao?
"Không ai gây sự với ta cả, ta chỉ cảm thấy chuyện làm ăn của chúng ta ngày càng lớn mạnh, ngươi nên nghĩ đến chuyện tình cảm cá nhân, tìm một cô bạn gái chăm sóc cuộc sống cũng tốt, ngươi có thể yên tâm mà dốc sức làm ăn."
Trần Tích Lương một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, mà tìm một người giống y chang vợ cũ của hắn, thì hắn có thể từ trên lầu nhảy xuống.
Nhưng lời Hạ Hiểu Lan nói lại khiến lòng hắn hơi động.
Có một người biết quan tâm, hỏi han cũng không sai, hắn nếu tái hôn có thể tránh cho vợ trước tiếp tục dây dưa.
"Cô nói đúng, ta phải nghiêm túc nghĩ về chuyện này."
Nên nghĩ cho kỹ mới phải, từ từ tìm đợi tình yêu đích thực xuất hiện? Không thể qua loa, vạn nhất lại lặp lại bi kịch đời trước thì sao, mạng sống quan trọng hơn tình yêu, có mạng thì cái gì cũng có thể nói, người chết như đèn tắt, còn nói gì thích hay không đều là vô nghĩa.
Nếu Trần Tích Lương không để tâm, Hạ Hiểu Lan liền sẽ nói hết lần này đến lần khác, cứ muốn lải nhải nhắc nhở Trần Tích Lương đến hoài nghi nhân sinh, khuất phục dưới uy lực khẩn cô chú của Hạ thị!
Khang Vĩ đến Bằng thành trước Hạ Hiểu Lan hai ngày, hắn hình như đã tìm được địa điểm thích hợp để làm xưởng rồi, hai ngày nay đang lo thủ tục.
Chuyện này cũng không cần Hạ Hiểu Lan lo lắng, chút năng lực làm việc này Khang Vĩ vẫn có, dù sao cũng là việc làm ăn của chính hắn, Hạ Hiểu Lan không có ý định nhúng tay vào. Lúc này nàng đến Bằng thành không phải trực tiếp đến Kim Sa Trì, mà là muốn đi gặp cậu Lưu Dũng.
Lưu Dũng vừa thấy nàng liền oán trách:
"Ngươi con bé này, còn bận hơn cả ta, bây giờ muốn gặp được ngươi một lần thật không dễ dàng."
"Cậu ơi, con cũng không muốn bận thế này mà, phải tranh thủ trước khi đi nước ngoài giải quyết hết mọi việc ở đây mới được."
Hạ Hiểu Lan vừa nói vừa đánh giá khách sạn Nam Hải.
Bây giờ khách sạn Nam Hải không còn giống như kiến trúc sơ sài trước kia, gấp rút thi công, nơi này đã mang dáng dấp khí thế của tửu điếm năm sao.
"Cậu thấy có thể nghiệm thu được không?"
Bên ngoài vẫn còn người tăng ca làm thêm giờ, cũng có người dọn dẹp phế liệu.
Lưu Dũng cười ha ha, "Việc của bên ta đã làm xong từ lâu, giao bao nhiêu tiền thì làm bấy nhiêu việc, muốn nghiệm thu không đạt, đó là cái nồi của Hoa Kiến. Hoắc Trầm Chu hối hả vậy, ta thấy bên Hoa Kiến ý kiến cũng nhiều lắm đấy."
Viễn Huy chỉ làm có một phần tư công trình, còn đám người của Lưu Dũng mấy chục mạng khởi công chứ, cái trang hoàng làm mấy tháng mà chưa xong?
Hiện trường hoàn thành đều là người của Hoa Kiến, Hoắc Trầm Chu yêu cầu xây xong sớm để nghiệm thu, Hoa Kiến gần nửa tháng nay vẫn luôn phải tăng ca đêm, đơn vị quốc doanh tiền thưởng không hào phóng như Viễn Huy, công nhân Hoa Kiến còn muốn nói chuyện với công nhân của Viễn Huy, vừa hỏi lương chênh lệch có khi không chửi má nó mới lạ!
Lưu Dũng sắp xếp tăng ca vào thời kỳ đầu, thà sớm hoàn thành còn hơn dây dưa.
Yêu cầu của Hoắc Trầm Chu, căn bản không làm khó được Viễn Huy.
Phong thủy luân chuyển, lúc này cuối cùng cũng đến lượt Viễn Huy xem trò cười của Hoa Kiến.
"Cậu à, cậu có vẻ tin tưởng vào biểu hiện lần này của Viễn Huy đấy."
Hạ Hiểu Lan không nhịn được trêu, Lưu Dũng sờ sờ đầu, "Vậy là còn phải đa tạ thầy Mao, có thầy Mao đến qua, trong lòng ta cũng không còn hoảng hốt, mời hai kỹ sư kia đến cũng rất nghe lời. Ta thấy thầy Mao vẫn luôn canh chừng bên cháu, cháu phải thật sự cảm ơn người ta đấy."
Hạ Hiểu Lan gật đầu, "Đương nhiên rồi, đợi chỗ ở Kim Sa Trì xây xong, cháu muốn tặng một căn nhà cho thầy Mao và thầy Tống. Nếu họ bằng lòng, có thể ở lại Bằng thành dưỡng lão."
Bằng thành là địa phương Hạ Hiểu Lan tập trung phát triển, cho dù sau khi tốt nghiệp, trọng tâm sự nghiệp của nàng vẫn sẽ ở đây.
Lưu Dũng gật đầu, "Cho thì cứ cho đi, cháu con bé này giống ta, hào phóng ghê!"
Lưu Dũng tự khen mình, Hạ Hiểu Lan cũng không phản bác, cháu trai giống cậu không phải là chuyện rất bình thường sao, nàng và Lưu Dũng rất hợp, kiếp trước không có duyên làm cậu cháu, kiếp này muốn bù lại gấp đôi.
"Cháu còn dành riêng một căn cho cậu, Tứ Hợp Viện ở kinh thành của cậu chắc là không ở được lâu đâu, nếu cậu vẫn luôn ở bên Bằng Thành này, thì mợ và Đào Đào sớm muộn cũng muốn đoàn tụ với cậu, cũng không thể để bọn họ cứ ở Thương Đô mãi."
Lưu Dũng cười ha ha, "Cháu nói gì thì là cái đó, cậu không chiếm tiện nghi của cháu đâu, cháu bán bao nhiêu tiền thì cậu bỏ tiền ra mua."
Lưu Dũng không phải là nói suông, khoản thanh toán cuối cùng bên khách sạn Nam Hải vẫn chưa trả, nhưng Viễn Huy làm xong việc, Lưu Dũng đã bắt đầu hạch toán chi phí. Trừ đi tiền nhân công và vật liệu xây dựng, kiếm được bao nhiêu thì chia đôi, hắn dù có trả nợ cũng vẫn còn dư hơn chục vạn.
Dù cho nhà ở Kim Sa Trì có bán đắt nữa thì nghĩ cũng không đến nỗi không mua nổi.
Cho dù Hạ Hiểu Lan không nói cho hắn một căn, thì Lưu Dũng cũng có ý định mua.
Không vì cái gì khác mà vì nhà tặng kèm hộ khẩu Bằng Thành!
Nhà ở Kim Sa Trì tặng kèm chỉ tiêu hộ khẩu Bằng Thành, chuyện này không chỉ là tin đồn do Hạ Hiểu Lan tung ra, mà là sự thật. Chỉ có điều một bất động sản tặng kèm không phải ba mà là hai chỉ tiêu hộ khẩu.
Tính cả khoản tiền công trình sắp nhận được, Lưu Dũng cũng là một ông chủ triệu phú rồi.
Nhưng hắn cũng có những lo lắng thậm chí là chấp niệm rất sâu trong lòng, hắn và vợ Lý Phượng Mai, còn có con trai Lưu Tử Đào, đều là hộ khẩu nông thôn—— muốn trở thành người thành phố, muốn rũ bùn đất trên ống quần đi, thì trước mắt có một cơ hội tốt.
Cũng chỉ vì lý do này mà Lưu Dũng nhất định sẽ mua nhà ở Kim Sa Trì.
Hạ Hiểu Lan đại khái đoán được suy nghĩ của cậu, "Chuyện chuyển hộ khẩu cậu đừng vội như vậy, cứ chờ một chút đi, kinh thành có lẽ cũng sẽ nới lỏng các chính sách liên quan thôi."
Bằng thành phát triển rất nhanh.
Nhưng kinh thành vẫn luôn là trung tâm kinh tế chính trị văn hóa của Hoa Quốc, trong nhiều năm qua, tài nguyên giáo dục hàng đầu vẫn luôn ở kinh thành.
Lưu Dũng là vì con trai mà tính toán, Hạ Hiểu Lan cũng muốn em họ Đào Đào có điều kiện học tập tốt nhất.
Ở thập niên 80, Bằng Thành nhất định là không thể so với Kinh Thành. Hiện tại Đào Đào mới học tiểu học, con đường học hành của nó còn có ít nhất mười mấy năm, không cần phải vội vàng chuyển đến Bằng Thành làm gì.
Đương nhiên, nếu cậu của nàng thực sự muốn ở lại cũng không có gì, cũng không trông cậy vào việc Lưu Tử Đào tương lai thi Trạng Nguyên, chỉ cần Lưu Dũng cùng với nàng làm ăn phát đạt, thì tương lai Lưu Tử Đào thật ra là một con đường bằng phẳng...Cần bồi dưỡng năng lực quản lý gia nghiệp cho Lưu Tử Đào, chứ không phải là năng lực thi cử lấy điểm cao.
Nghĩ như vậy, ở bên cạnh cậu Lưu Dũng lớn lên, thật sự sẽ càng có ích.
Hạ Hiểu Lan vừa định lên tiếng, thì có mấy chiếc xe đến khách sạn Nam Hải, nàng nhìn Hoắc Trầm Chu xuống xe, còn có cả đám người Đường Nguyên Việt.
Đường Nguyên Việt còn có thể nói là cổ đông của khách sạn Nam Hải, người ta đến nghiệm thu là lẽ đương nhiên, Đỗ Triệu Huy thì đúng là chỗ nào náo nhiệt là ở đó, không biết theo tới làm gì. Hạ Hiểu Lan vừa thấy người này đã thấy khó chịu, người phụ trách của Hoa Kiến bỏ qua nàng và Lưu Dũng, vội vàng ra tiếp đón mấy vị kim chủ:
"Giám đốc Hoắc, tổng Đường, tiến độ công trình lần này thật sự rất gấp rút, nhưng chúng tôi cũng không phụ sự ủy thác của hai ngài, tăng ca hết tốc lực để hoàn thành hạng mục, để tôi dẫn hai ngài tham quan một chút ạ?"
Đường Nguyên Việt suýt chút nữa thì vui mừng quá trớn, bên ngoài công nhân còn đang làm thêm giờ mà đã dám gọi là hoàn thành hạng mục?
Người phụ trách Hoa Kiến đã vội vàng giành công, còn Viễn Huy thì vẫn rất bình tĩnh, Đường Nguyên Việt thấy Hạ Hiểu Lan đứng cách đó không xa không gần, không khỏi nhấc chân bước đến...
Bạn cần đăng nhập để bình luận