Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 190: Chúng ta đều tin Hiểu Lan đồng học! (length: 8899)

Là Tôn Điềm!
Hạ Hiểu Lan khi nhập học thi cử thì người giám thị là thầy giáo Tiểu Tôn.
Tôn Điềm tính cách rụt rè, không ngờ lại có dũng khí hơn người thường.
Hạ Hiểu Lan không ngờ người đầu tiên đứng ra thay nàng nói chuyện lại là thầy giáo Tiểu Tôn. Nhưng mà điều này phảng phất mở ra một cái chốt nào đó, lão Uông và thầy giáo Tề vội vàng đuổi tới, phía sau còn theo một đám học sinh lớp ba.
Có người mách lẻo, trên đường đến thầy giáo Tề đã biết chân tướng, lúc này cũng vô cùng tức giận:
"Ngươi coi người ta là bà hay sao? Tôn nữ của ngươi là bạn học Hạ Hiểu Lan, trên phương diện học tập thành tích ưu tú, trong cuộc sống không ngừng vươn lên, tuy rằng ở nhờ tại nhà người thân thích, nhưng vẫn kiên trì muốn dựa vào chính mình kiếm học phí và sinh hoạt phí, không cầu những người làm gia đình như các ngươi lấy đó làm vinh dự, các ngươi cũng không thể cố tình hủy hoại mầm non đọc sách tốt này!"
Thầy giáo Tề là phụ nữ đã kết hôn, so với Tôn Điềm tính cách rụt rè thì khí thế mạnh mẽ hơn nhiều.
Hạ lão thái tuy rằng lăn lộn khóc lóc om sòm, nhưng lại có mấy bạn học nữ chạy đến, vài người hợp sức cuối cùng kéo được bà ta khỏi đùi Hạ Hiểu Lan.
"Hiểu Lan, cậu không sao chứ?"
"Bà của Hiểu Lan đáng sợ quá..."
"Chắc chắn không phải bà của Hiểu Lan!"
Hạ Hiểu Lan cũng nghĩ tới sự việc sẽ phát triển thành như vậy.
Từng gương mặt trẻ trung, trong mắt nàng lại đáng yêu như thế. Những bạn học nữ này, nàng bình thường cũng có qua lại, mọi người có chút quen thuộc là hai ngày thi cuối kỳ cùng nhau ăn cơm.
Nhìn xem ánh mắt quan tâm của các bạn, Hạ Hiểu Lan rất cảm động.
Lão Uông còn quen biết Hạ Tử Dục mà, "Đều là người một nhà, sao không khuyên nhủ bà của ngươi? Con bé cũng là người huyện Nhất Trung thi đậu đại học, thi đại học có phải là chuyện dễ dàng gì đâu, còn dư lại mấy tháng có khả năng sẽ ảnh hưởng đến cả đời vận mệnh của bạn học Hạ Hiểu Lan đấy!"
Hạ Tử Dục xiêu xiêu vẹo vẹo, "Thầy Uông, bà con tuổi cao, tính tình cố chấp, con cũng không có cách nào... Bà ơi, bà mau đứng lên đi, chúng ta đều là người một nhà, con cũng chưa từng trách Hiểu Lan, bà hãy hỏi cho rõ nơi ở của Nhị thúc của Hiểu Lan đi, chắc chắn con bé sẽ nói."
Hạ Tử Dục ra tay, Hạ lão thái liền không nhào lên người Hạ Hiểu Lan nữa, nhưng vẫn không chịu đứng dậy, ngồi dưới đất vỗ đùi, khóc than bắt con trai trả lại cho bà. Hạ Tử Dục tuy là giúp đỡ, lại ngầm lờ đi sự chỉ trích của Hạ lão thái đối với Hạ Hiểu Lan, mấu chốt nằm ở chuyện hôm nay -- Cha của Hạ Hiểu Lan tìm mẹ ruột để tái hợp, rồi lại bị thương và bỏ nhà đi, nếu Lưu Phân không ra mặt, thì Hạ Hiểu Lan sẽ phải cho mọi người một lời giải thích.
Hiệu trưởng Tôn mang theo tâm trạng ngờ vực mà nhìn Hạ Tử Dục, nói chuyện làm việc hết sức rộng rãi, nhưng lại mang theo sự kỳ quái.
Lời khuyên này, nhìn như giúp đỡ, lại hết lần này đến lần khác đánh vào Hạ Hiểu Lan một đòn!
Cách nói của Hạ Tử Dục, các nữ sinh lớp ba đầu tiên không đồng ý.
Tên của Hạ Tử Dục vẫn còn được dán trên bảng vàng danh dự của Nhất Trung, nhưng không liên quan gì đến các nữ sinh lớp ba, các nàng là bạn học của Hạ Hiểu Lan, đương nhiên đứng về phía bạn mình.
Các nàng đồng loạt chỉ trích Hạ lão thái, ngay cả Hạ Tử Dục cũng bị liên lụy.
Hạ Hồng Hà thấy chị họ bị công kích, cũng cùng mấy nữ sinh cãi ầm ĩ.
Nhất thời tình hình càng thêm hỗn loạn, Trần Khánh không thể nhịn được nữa, chỉ trích Hạ Hồng Hà và mắng: "Tôi vẫn nhớ mặt cô ta, hóa ra đúng là em họ của Hiểu Lan; trước đây còn ngăn cản tôi nói xấu Hiểu Lan, người nhà họ Hạ đúng là không ai tốt cả!"
"Dựa vào cái gì mà bắt nạt bạn học Hiểu Lan?"
"Không phải nói cha mẹ bạn học Hiểu Lan ly hôn sao, còn không cho bạn Hiểu Lan đến trường, lúc này chạy đến mắng mỏ con bé?"
"Bọn họ là người của Trương Ký, sau này tôi không bao giờ đến Trương Ký ăn nữa!"
Lời của Hạ lão thái nói, thật sự là không có chút độ tin cậy nào. Hạ Hiểu Lan không nói không rằng, cũng bị những bạn học đầy căm phẫn não bổ thành thương tâm luống cuống, bạn học Hạ Hiểu Lan lớn lên xinh đẹp, nhưng chưa từng chủ động tiếp xúc với nam sinh nào, Trần Khánh cũng nhiều lần giải thích cậu chỉ là cùng Hạ Hiểu Lan ở một thôn, học giỏi, vô tư giúp bạn cùng tiến bộ, mà giữ mình trong sạch như Hạ Hiểu Lan, chính là nữ thần trong cảm nhận của các nam sinh Nhất Trung.
Bị người ta chặn ở cổng bắt nạt, có người vừa đứng lên, tự nhiên sẽ dễ dàng kích thích lòng nhiệt huyết của những người khác.
Hạ Hiểu Lan hoàn toàn không ngờ đến diễn biến thần kỳ này, người nhà họ Hạ càng xem càng không hiểu.
Thấy Hạ Hiểu Lan bị các nữ sinh vây quanh, nhẹ giọng an ủi, Hạ Tử Dục nắm chặt tay, móng tay đã bấm vào lòng bàn tay.
Vì sao?
Vì sao dư luận đều đứng về phía Hạ Hiểu Lan?
Hạ Hiểu Lan lại có được sức hút lớn như vậy đối với thầy và trò ở Nhất Trung? !
Hạ Tử Dục không thể tin nổi, nàng cũng không thể hiểu nổi.
Hạ Hiểu Lan bản thân cũng vô tình trồng liễu, vì cảm thấy các đề thi mật đều đã nhìn quen, các phương pháp học tập cũng không đáng phải bảo mật nghiêm ngặt, nàng cũng không sợ học sinh Nhất Trung cạnh tranh với mình trong trường thi, thuận tay liền phổ biến những thứ đó ra ngoài, vô hình trung đã tạo được nền tảng quần chúng tốt.
Thầy cô thì thấy thành tích của nàng tốt; còn chịu khó học tập.
Học sinh thì thấy thành tích của nàng tốt; lại thích giúp đỡ người khác.
Hạ Hiểu Lan không muốn làm một người có phẩm đức cao thượng, cố tình những việc nàng vô tình làm, đều bị trở thành những hành động thể hiện phẩm đức cao thượng. Ngay cả việc cô bé không nhận sự giúp đỡ của trường, mà muốn dựa vào chính mình làm thêm kiếm tiền ăn học, cũng trở thành bằng chứng cho phẩm chất cao đẹp.
Tại thôn Sông Lớn, Hạ Đại Quân yếu đuối, Lưu Phân thì trầm mặc ít lời, mấy chị em dâu trong thôn toàn bộ đều ghen tị với "Hạ Hiểu Lan" .
Cho nên tin đồn vừa xuất hiện, mấy bà tám liền thi nhau thêm mắm dặm muối, đạp "Hạ Hiểu Lan" xuống bùn... Bởi vì khi đó "Hạ Hiểu Lan" không đủ mạnh mẽ, không được ai kiêng kị, người khác nói xấu nàng cũng không sợ bị trả thù.
Hiện tại Hạ Hiểu Lan, được thầy trò Nhất Trung yêu thích, Hạ Tử Dục lại cũng muốn dùng dư luận để mượn dao giết người, có thể bắt đầu trước, nhưng lại không thể khống chế được hướng đi của dư luận!
Thầy trò lại quay sang mắng người nhà họ Hạ tới tấp, không tiếc lời.
Màu đỏ trong mắt của Lưu Dũng dần biến mất, đại lão gia muốn vụng trộm gạt nước mắt, cháu gái của hắn không dễ dàng gì, bây giờ cuối cùng cũng gột rửa được tiếng xấu!
Hoàng tẩu đứng cạnh Lý Phượng Mai, "Đứa nhỏ đó thật là không dễ dàng gì mà, lúc bán trứng gà một ngày phải chạy mấy chuyến lên huyện, đưa mẹ nó đến chỗ tôi ăn mì mới dám kêu thêm trứng, còn mình thì chỉ ăn mì chay."
Hoàng tẩu cũng hiểu ra nguyên nhân Hạ Hiểu Lan khuyến khích bà ta cạnh tranh với Trương Ký, người không phải ruột thịt, rõ ràng chỉ gặp qua Hạ Hiểu Lan mấy lần thì có gì mà thù oán để mong nàng không sống tốt chứ! Nhà Hoàng tẩu mà có một học sinh có thể đỗ vào top 2 của trường thì bà ta nhất định sẽ hương khói cúng bái, nào có chuyện dốc sức giẫm đạp lên thế này chứ! Dù cho có ly hôn mà theo mẹ đi nữa, chẳng phải cũng là cháu gái ruột thịt của người ta sao?
Hạ lão thái càng la càng loạn, mọi người chỉ trích bà ta thì bà ta cũng không mắng lại kịp.
Hơn nữa bà ta cũng không phải là vô địch, cũng có lúc sợ hãi. Vài bạn học nam biểu tình kích động, nếu không nhìn thấy bà ta là người già, thì đã sớm xông lên đánh bà ta rồi!
Hạ lão thái loạng choạng bò dậy, ở trên đất thử mấy lần mà chân tay đều như nhũn ra.
Hạ Trường Chinh vội vàng đi đỡ bà ta, lần này bà ta được đỡ lên nhanh chóng, nửa điểm cũng không giở trò. Vị trí của người nhà họ Hạ và Hạ Hiểu Lan lần đầu đổi chỗ, bọn họ cũng nếm trải cái cảm giác bị mọi người chỉ trích xấu hổ.
Thầy trò còn chưa lăng mạ xong đâu.
Hạ Tử Dục nếu không đỡ Vương Kiến Hoa thì nàng đã muốn ngất xỉu.
Hạ Hiểu Lan không nói lại không hoàn thủ, nhưng lại có nhiều người vì nàng mà xông pha chiến đấu. Chính là vì gương mặt đó sao? Hạ Tử Dục nghĩ mãi không ra, rõ ràng các bà tám ở nông thôn rất ghét gương mặt của Hạ Hiểu Lan, tự nhiên sẽ mang theo ba phần ghen tị, còn những cô giáo và nữ sinh trong trường, vì sao lại thay Hạ Hiểu Lan đứng ra vậy?
Đọc sách có thể khiến người không có lòng ghen tị sao.
Nàng cũng đã đọc rất nhiều sách, còn thi được vào đại học ở thủ đô, vì sao vẫn còn ghen tị và đố kị!
Hạ Hiểu Lan đợi thầy trò trút hết cơn giận, mới đứng ra. Không phải là so kỹ năng diễn sao? Nàng vì muốn lấy được đơn đặt hàng mà hoàn thành nhiệm vụ, loại lời nói nào mà chưa từng nói qua, xét về khả năng ăn nói thì mấy bà thím nông thôn chỉ biết nói lặp đi lặp lại như Hạ lão thái lại là đối thủ của nàng sao?
"Mọi người bình tĩnh lại, nghe tôi nói đã. Tôi rất cảm kích việc các bạn bênh vực lẽ phải, huyện Nhất Trung là một gia đình lớn ấm áp..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận