Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 539: Anh hùng cứu mỹ nhân cảm giác (length: 7885)

Người phụ nữ trẻ tuổi cũng nói giọng Dự Nam.
Rõ ràng quá rồi, Hạ Đại Quân không thể không để ý.
"Ta là An Khánh, Dự Nam..."
Người phụ nữ trẻ tuổi bỗng nhiên nắm chặt tay áo hắn: "Đại ca, ta ở huyện Hà Đông, Dự Nam, trùng hợp quá!"
Huyện An Khánh và huyện Hà Đông liền sát vách nhau, Hạ Đại Quân cũng thấy thật trùng hợp. Gần nhau như vậy, đúng là đồng hương. Hắn đụng ngã đồng hương bị thương, nhất định phải đưa người ta đi bệnh viện. Ai ngờ người phụ nữ trẻ mặt đỏ lên, lại đẩy hắn ra:
"Không sao, ta thật không bị thương."
Hạ Đại Quân thấy nàng xoay người bỏ chạy, chân còn tập tễnh thế kia mà gọi là không sao?
"Đồng chí, đồng chí, cô đừng đi, chân cô bị trẹo à?"
Bị thương rồi còn chạy, Hạ Đại Quân không hiểu nổi. Tuy rằng hắn tiếc tiền, nhưng đụng trúng người ta bị thương, còn chưa đến nỗi keo kiệt không móc nổi chút tiền thuốc men. Ngày trước không có tiền thì đành chịu, nhưng bây giờ Hạ Đại Quân đã có tiền rồi.
Hắn chặn người phụ nữ trẻ lại, người này sống chết không chịu đi bệnh viện, để chứng minh mình không sao, còn nhấp nha nhấp nhổm tại chỗ, nhìn thôi cũng thấy đau hết cả lông mày.
Còn nói gì được nữa, Hạ Đại Quân cứ thế kéo nàng đi bệnh viện.
Bác sĩ bảo người phụ nữ vén ống quần lên, mắt cá chân đã sưng phù, còn mắng Hạ Đại Quân một trận:
"Bệnh nhân trẹo chân rồi, anh còn để cô ấy đi một quãng đường xa như thế đến bệnh viện? Gần một tuần tới cô ấy không được xuống đất đi đường, hạn chế dùng chân này, mới mau khỏi."
Hạ Đại Quân nào nghĩ được cẩn thận như vậy.
Nam nữ cần phải giữ khoảng cách, người ta là cô gái trẻ, nhiều lắm là ngoài hai mươi, ban ngày ban mặt sao hắn cõng đến bệnh viện được?
Đi gửi tiền ở ngân hàng, Hạ Đại Quân cũng không đi xe đạp – Đỗ Triệu Huy vốn không cho phép quanh mình xuất hiện thứ “xe đạp” này, làm mất mặt Đại thiếu gia. Người đi theo Đỗ Triệu Huy đều được dùng xe, dù sao Đỗ Triệu Huy cũng không thiếu một chiếc xe. Nhưng Hạ Đại Quân bản thân không biết lái xe, những người khác thì lại xa lánh hắn, Hạ Đại Quân cảm nhận được rõ sự không thiện ý của họ, sẽ không làm phiền người khác.
Hạ Đại Quân dứt khoát đi bộ ra ngân hàng.
Bị bác sĩ mắng cho một trận, hắn không thể phản bác được lời nào.
Hắn thậm chí còn chưa biết tên người nữ đồng chí này, căn bản là không biết.
Mua thuốc bôi ngoài da và thuốc uống, Hạ Đại Quân không nhịn được hỏi:
"Cô nói bị thương nặng thế, sao vừa nãy lại chạy làm gì?"
Người phụ nữ im lặng cúi đầu.
Khuôn mặt gầy guộc của nàng cũng tái nhợt, giọng nói khẽ khàng, hơi chút đã đỏ mặt, muốn trò chuyện cùng nàng cũng thành vấn đề.
Hạ Đại Quân không phải người khéo giao tiếp, hỏi mãi không ra nguyên do, hắn đành đưa cô ấy về.
Hỏi nơi ở của nàng, người phụ nữ mặt trắng bệch, suýt ngã.
Hạ Đại Quân bị Đỗ đại thiếu gia mắng hai tháng, đôi khi cũng chợt lóe linh quang: "Có phải cô có khó khăn gì không, mọi người là đồng hương, đi xa thế này, giúp được gì tôi sẽ giúp."
Người phụ nữ cúi đầu, nước mắt lã chã rơi xuống.
"Đại, đại ca, anh là người tốt, ta không muốn lừa dối anh. Ta vừa rồi cố tình đi va vào anh, ta đã va vài người rồi, anh là người duy nhất đưa ta vào bệnh viện…"
Cố ý va vào người?
Còn va đến mấy lần.
Hạ Đại Quân nghĩ một hồi, "Cô là lừa tiền?"
Hạ Đại Quân đi về phương nam từng gặp qua rồi, cái kiểu gọi là “ăn vạ” giả vờ bị đụng phải, làm ngã cái đồ gì đáng giá rồi bắt đền không cho đi, nhất định đòi bồi thường tiền. Nhưng đó là đụng hỏng đồ vật, chứ chưa thấy ai dùng thân mình ra mà đụng vào đến trẹo chân làm trò cả, đau đến cỡ nào cơ chứ!
Nước mắt của người phụ nữ tuôn trào, Hạ Đại Quân từng thấy người ăn vạ, nhưng chưa thấy ai chủ động nhận mình lừa đảo.
Lại còn là đồng hương Dự Nam.
Hắn không biết phải làm sao, người phụ nữ khóc không ngừng, Hạ Đại Quân không nhịn được hỏi nàng, "Cô đừng khóc nữa, sao cô phải lừa tiền vậy, từ quê ra đây không tìm được việc làm à?"
Kẻ tha hương đều là những người ở quê không sống nổi nữa.
Đã chạy đến Bằng thành rồi thì chỉ cần chân tay chịu khó, đâu sợ chết đói.
Khắp nơi đều cần người, mấy quán ăn nhỏ ven đường còn cần người rửa chén, chỉ là tiền lương khác nhau mà thôi.
Hạ Đại Quân vừa hỏi, lại mở ra cái máy hát của người phụ nữ.
Hóa ra nàng tên Tiểu Vũ, là người nông thôn huyện Hà Đông, vốn ở nhà đã định hôn ước, sau này nhà trai không hiểu sao lại từ hôn, nàng bị chê cười trong thôn, nên vào trấn làm bảo mẫu cho người ta. Bà chủ không thích nàng, đuổi nàng đi, Tiểu Vũ rời khỏi huyện Hà Đông xuống phương nam, bị người ta lừa mất sạch tiền trên xe lửa.
"Bọn họ lừa ta đi vũ trường làm, ta không chịu cùng mấy người đàn ông kia uống rượu nhảy nhót, liền bị họ giam lại... Sau này công an bắt người ở vũ trường, ta mới nhân cơ hội chạy trốn được. Ta đi xin việc ở nhà máy, người ta cũng không nhận, đói bụng quá không chịu nổi nữa, nên mới nghĩ lừa chút tiền... Đại ca, ta không nên dối gạt người khác."
Hạ Đại Quân cũng từng bị lừa sạch tiền.
Không có tiền ăn cơm thì uống nước lã, ngủ gầm cầu, còn trộm khoai lang ở ruộng của đồng hương để ăn.
Nhưng hắn là đàn ông con trai, ngủ gầm cầu cũng chẳng sao, Tiểu Vũ trông chỉ hơn hai mươi tuổi, nếu ngủ gầm cầu thì không an toàn chút nào.
Hạ Đại Quân cũng không biết phải làm sao!
Nếu muốn mặc kệ thì Tiểu Vũ lại đáng thương nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy tín nhiệm và chờ đợi, dường như thật sự coi hắn là người tốt.
Đã lâu rồi không ai nhìn hắn bằng ánh mắt đó.
Hạ Đại Quân rời An Khánh, cũng chính vì rơi vào hoài nghi bản thân, bà vợ muốn chém hắn, con gái không tin hắn, người trong nhà hình như ai cũng đang lừa hắn.
Người phụ nữ xa lạ này, lại cố tình tin tưởng hắn?
"Đi, ta đưa cô đi ăn cơm đã... Chuyện khác, ăn xong rồi tính!"
Hạ Đại Quân nào biết, có những người phụ nữ không được đụng chạm, hơi dính vào rồi là không vứt ra được.
Hắn còn đang đắm chìm trong cảm giác thỏa mãn của một anh hùng nhân vật, cảm thấy mình được người ta tin tưởng, người khác chờ đợi.
...
"Cậu hỏi mẹ của Giang Nguyên à?"
Thang Hoành Ân không ngờ, Hạ Hiểu Lan gọi điện tới sẽ hỏi chuyện này.
Hắn nhanh chóng phản ứng kịp, "Mẹ Giang Nguyên đến tìm cậu?"
Tính cách của Quý Nhã như thế nào, việc gì đã quyết là không quay đầu lại, rất cố chấp, đến quấy rầy Hạ Hiểu Lan thì làm sao cô bé học hành bình thường được?
Hạ Hiểu Lan hỏi không ra từ Ninh Tuyết, Quý Giang Nguyên thì sẽ không đi nói xấu mẹ mình, Hạ Hiểu Lan từng gặp Đinh Ái Trân và cảm nhận được sự cảnh giác cao độ của người này đối với Quý Nhã. Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là chỉ có thể đến hỏi Thang Hoành Ân.
"Thang thúc, cháu thấy cách suy nghĩ của cô ta không giống người thường, nhà họ Quý có rất nhiều mối quan hệ trong giới giáo dục, nếu cô ta thường xuyên đến tìm cháu..."
Hạ Hiểu Lan hoàn toàn là xui xẻo.
Nếu như không phải là do hắn thì cũng không tiếp xúc nhiều với đứa trẻ Giang Nguyên kia, lại càng không vì thế mà bị Quý Nhã để ý tới.
Dù không nghe tận tai, Thang Hoành Ân cũng có thể tưởng tượng ra những lời Quý Nhã nói khó nghe cỡ nào – cô ta đương nhiên sẽ không chửi mắng, nhưng sẽ dùng lời lẽ sắc bén, giẫm đạp lên lòng tự trọng của người khác, giày xéo lặp đi lặp lại.
Thang Hoành Ân nghĩ đến điều đó, cũng cảm thấy Hạ Hiểu Lan quá xui xẻo.
Quý lão gia vừa mới qua đời, đáng lý hắn cũng phải đến phúng viếng, "Chờ ta đến kinh thành, sẽ nói kỹ với cậu nhé, đừng lo, cứ ngoan ngoãn ở trường đi, vẫn còn có Thang thúc ở đây mà!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận