Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 166: Ngươi xin lỗi, ta cũng không chấp nhận a (length: 8891)

Hạ Tử Dục cắn môi, vẻ mặt quật cường và đầy ủy khuất.
Lưu Dũng cũng cảm thấy người nhà họ Hạ đều rất khó chịu, đặc biệt là cô nữ sinh này, cứ như vậy tỏ ra, giống như là bị ức hiếp vậy. Ông trời làm chứng, có ai ức hiếp nàng đâu, không hiểu từ đâu chạy đến khiến người ta khó xử. Lưu Dũng là người lớn tuổi, lại còn là đàn ông con trai, hắn biết phải nói gì đây.
Lý Phượng Mai kéo kéo tay áo hắn, ý bảo để mình ra mặt nói giúp cô cháu gái:
"Thật sự là đến xin lỗi à? Xin lỗi thì phải có dáng vẻ xin lỗi chứ, đừng có khóc lóc mất mặt, quá xui! Người trẻ tuổi bây giờ làm việc chẳng chú ý gì cả! Thế nào, bao nhiêu bậc trưởng bối đứng trước mặt mà con không thấy hả? Cũng phải, nhà chúng ta và các người họ Hạ đã cắt đứt quan hệ rồi, chó ngoan không cản đường, đừng có chắn đường không cho chúng ta đi chứ... Ai, nói cô đấy, cô trốn cái gì mà trốn, tôi có đụng vào cô một cái nào đâu, không cho cô khóc!"
Lý Phượng Mai khí thế bức người, nhưng nàng không hề động tay động chân.
Những khách hành hương xung quanh cũng hóng chuyện, trong lòng sốt ruột muốn chết.
Có chuyện gì thì cứ nói ra đi chứ, cứ làm vẻ mặt tủi thân như vậy, cố tình không nói một lời nào, cái tính cách này khiến khách hành hương đang sốt ruột phải đợi không được, chỉ thấy Lý Phượng Mai nói lời tuy thô nhưng không sai, nói đúng lắm chứ sao.
Hạ Tử Dục cũng không phản bác, mọi người đều ngầm cảm thấy, có lẽ là thật sự đến xin lỗi.
Hạ Tử Dục mặt đỏ bừng lên gọi người, còn gọi Lưu Phân là "Nhị thẩm", Lưu Phân chẳng biết có nên đáp lời hay không.
Vương Kiến Hoa kéo Hạ Tử Dục ra sau lưng mình che chắn:
"Hiểu Lan, chị cô cũng đâu có lỗi gì với cô, người sai là tôi đây, là tôi đã chọn ở bên chị cô. Nhưng tôi chẳng hề hối hận, Tử Dục là cô gái lương thiện nhất mà tôi từng thấy, nàng ấy là đang quan tâm cô đấy —— "
Oa!
Thông tin nhiều quá vậy.
Đừng tưởng dân quê không hiểu nhé. Tên này lúc đầu có lẽ quen muội muội; dọc đường lại chuyển sang tỷ tỷ, đổi thì đổi, chứ đâu thể vừa làm gái lại muốn lập đền thờ, còn muốn muội muội vui vẻ chúc phúc cho hai người sao?
Hạ Hiểu Lan không nói gì, Hạ Tử Dục càng nghe càng thấy không đúng.
Nàng đến là để dỗ Hạ Hiểu Lan, cũng là để thể hiện sự rộng lượng của mình trước mặt Vương Kiến Hoa.
Nhưng Vương Kiến Hoa là đàn ông, nào có nhiều tâm tư vòng vo tỉ mỉ như vậy, lại thực sự đổ hết mọi lỗi lên đầu cả hai người, người này có được không vậy?
"Hiểu Lan, đều là lỗi của chị, nếu làm như vậy có thể khiến em bớt giận, không cần trút giận lên người nhà thì chị cũng chịu, chị bằng lòng xin lỗi em! Em có thể về nhà thăm Nhị thúc không, ông ấy nhớ em cùng Nhị thẩm lắm, cuối năm mọi người một nhà có chuyện gì không thể ngồi lại nói chuyện cho tử tế à... Em cũng nên nghĩ cho Nhị thẩm một chút, ly hôn không phải là cách giải quyết mâu thuẫn, cô ấy và Nhị thúc là vợ chồng hai mươi năm, cần gì phải đi đến bước này."
Hạ Tử Dục mấy lời, ngay lập tức chuyển hướng sự chú ý của những khách hành hương đang theo dõi.
Năm nay ly hôn là chuyện rất hiếm gặp, ở nông thôn càng hiếm thấy. Cứ tưởng là chuyện chị em giành đàn ông, hóa ra là chị gái đến khuyên gia đình hòa thuận vạn sự hưng.
Trong vai "Nhị thẩm" như lời Hạ Tử Dục nói, Lưu Phân cảm thấy mọi người xung quanh đang quan sát mình.
Ly hôn chẳng phải là chuyện vẻ vang gì, bình thường Lưu Phân cố hết sức không nghĩ đến chuyện này, ở Thương Đô cũng chẳng có mấy ai biết thân phận ly hôn của cô, cô cũng coi như là sống vui vẻ. Nào ngờ Hạ Tử Dục lại muốn nói cho nhiều người lạ biết như vậy, ngay trong ngày mồng một đầu năm, tại lễ hội chùa Bạch Khê, Lưu Phân cảm thấy tất cả mọi người đều đang nhìn cô!
Hạ Hiểu Lan thiếu chút nữa là chửi ầm lên.
Nàng vẫn hơi xem thường Hạ Tử Dục đấy, con gái mà thi đỗ đại học thì đầu óc không hề hồ đồ, biết né nặng tìm nhẹ, còn biết chọn quả hồng mềm mà nắn.
Hạ Hiểu Lan sao có thể dung túng cho cái thói xấu của nàng chứ!
Hạ Hiểu Lan không hề nổi giận như Hạ Tử Dục tưởng tượng, trong ánh mắt nàng lộ ra ý cười, bị ánh mắt chăm chú đó nhìn, Vương Kiến Hoa phát hiện bản thân vậy mà không thể nào thực sự tức giận nổi.
Rồi chủ nhân của ánh mắt đó dùng giọng lười biếng cất lời:
"Vậy cho nên, chị thực sự cho rằng chị có lỗi với tôi, cướp đối tượng của tôi rồi, bây giờ tới xin lỗi tôi sao?"
Đôi mắt đa tình ấy, vì sao lại phải thốt ra những lời vô tình làm người đau lòng vậy chứ.
Vương Kiến Hoa muốn mở miệng giải thích, nhưng không thể trước mặt mọi người kể hết những nguyên nhân khiến hắn và Hạ Tử Dục đi đến với nhau được.
Hạ Tử Dục lại tỏ vẻ vô cùng tủi thân.
Hạ Hiểu Lan tại sao lại không tức giận?
Nàng tại sao có thể giữ được bình tĩnh mà phản bác chứ. Trước kia, mỗi khi có người ở trước mặt Hạ Hiểu Lan, Hạ Hiểu Lan đều sẽ làm ầm ĩ, người khác căn bản không muốn nghe những kẻ mất trí mà gào hét, chỉ có thể để Hạ Tử Dục tự quyết định. Cố tình nói không rõ ràng, tráo đổi khái niệm, người ta có thể hiểu được điều mà nàng ta muốn nói... Ngay cả khi ở đại học, khi sống cùng bạn cùng phòng, chiêu này cũng hết sức hữu dụng.
Hạ Tử Dục chưa bao giờ đóng vai kẻ ác, sự việc cuối cùng vẫn luôn diễn ra theo ý nàng, khi nàng ta ấm ức sẽ có người bênh vực kẻ yếu giúp, nàng ta muốn biểu đạt gì, người xung quanh cũng sẽ thay nàng ta nói ra.
Chiêu này, vốn là chiêu mà Hạ Hiểu Lan dùng thành thạo nhất, đột nhiên lại không linh nghiệm—— Hạ Tử Dục cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng vừa rồi đã thu hút sự chú ý của mọi người, lúc này nhất định phải đưa ra được câu trả lời.
Không, không không không, nàng là đang lúng túng vì phạm sai lầm, nhịp điệu bị Hạ Hiểu Lan bất ngờ xuất hiện mà làm rối tung.
Mục đích hàng đầu là để Hạ Hiểu Lan trở lại Hạ gia, chứ không phải là ép Hạ Hiểu Lan trước mặt một đám người xa lạ, càng khiến Hạ Hiểu Lan thêm tức giận! Hạ Tử Dục toát hết cả mồ hôi lạnh, thiếu chút nữa thì lại làm sai rồi!
Hạ Tử Dục nhanh chóng cân nhắc được mất trong lòng.
Những người vây xem này vốn chẳng biết nàng ta là ai, dù cho nàng ta có thừa nhận mình đã cướp đối tượng của em gái đi chăng nữa, thì những người này cũng đâu có ảnh hưởng gì đến tương lai của nàng ta.
Vương Kiến Hoa thậm chí còn vì thế mà thương xót nàng hơn.
Cũng có thể để cho Hạ Hiểu Lan xả hết cục tức trong lòng, để nàng có thể tiến hành tiếp theo kế hoạch của mình.
Nghĩ thế nào thì đều thấy lợi nhiều hơn hại!
Hạ Tử Dục hít sâu một hơi:
"Đúng vậy, là chị đang xin lỗi em, chị cùng Kiến Hoa trời xui đất khiến đi đến với nhau, dù cho có biện minh thế nào, thì hành động của chị cũng gây ra tổn thương cho em... Chị xin lỗi em, chị nguyện ý dùng thứ khác để bù đắp cho em, em có thể tha thứ cho chị không?"
Hốc mắt Hạ Tử Dục đỏ lên, trên mặt lộ ra vẻ cười khổ, vô cùng bất đắc dĩ, "Dù em không tha thứ cho chị cũng không sao, nhưng Nhị thúc đâu có làm gì sai, em có thể đồng ý để Nhị thẩm và Nhị thúc hòa thuận không, chị cái gì cũng bằng lòng làm!"
Vẻ ăn năn này, dù ai nghe được đều cảm thấy tràn đầy thành ý.
Mọi người xung quanh cũng đều đang nghiêng tai nghe Hạ Hiểu Lan quyết định, thật ra họ cũng tò mò, lẽ nào những cô em gái xinh đẹp thường thích những anh chàng trẻ tuổi hơn hay sao, mà sao tên đàn ông kia lại bỏ cô em để chọn cô chị... Những người lớn tuổi hơn, lại càng thích diện mạo của Hạ Tử Dục, vừa đại khí lại đoan trang, trông còn có tướng phúc. Còn người trẻ tuổi, chắc chắn sẽ thích Hạ Hiểu Lan, bọn họ chỉ nhìn thấy những cô gái xinh đẹp như thế này trong phim điện ảnh.
Thậm chí còn xinh đẹp hơn cả minh tinh màn ảnh.
Hạ Hiểu Lan có vẻ cũng đang suy nghĩ nghiêm túc về lời đề nghị của Hạ Tử Dục:
"Chị thật sự cái gì cũng bằng lòng làm sao?"
Hạ Tử Dục khó nhọc gật đầu: "Chỉ cần là những gì chị có thể làm."
Trả Vương Kiến Hoa cho Hạ Hiểu Lan là điều không thể nào, đây là người mà Hạ Tử Dục sẽ không bao giờ buông tay.
Hạ Hiểu Lan đột nhiên nở nụ cười:
"Thành ý xin lỗi của chị tôi cảm nhận được, nhưng mà tôi không định tha thứ cho chị đâu, những thứ chị có thể bồi thường, tôi không có thứ nào nhìn trúng... Hạ Tử Dục, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho chị, sớm muộn gì chị cũng sẽ cảm nhận được hết sự nặng nề của lời nói này."
Bồi thường?
Đem Vương Kiến Hoa bồi thường cho nàng sao?
Hoàn toàn không phải mẫu người mà Hạ Hiểu Lan thích, trong lòng nàng Vương Kiến Hoa xách giày cho Chu Thành cũng không xứng!
Nàng không để ý đến cái gọi là việc chị gái và người yêu thông đồng phản bội, nàng muốn đòi lại công bằng cho "Hạ Hiểu Lan" đã mất, một mạng người, Hạ Tử Dục có thể dùng thứ gì để bồi thường chứ!
Hạ Hiểu Lan rõ ràng là đang cười nói, mà Hạ Tử Dục lại cảm thấy lạnh run.
Lần này thì thật sự có chút chân nhũn ra rồi, chẳng lẽ những chiêu trò nhỏ của mình Hạ Hiểu Lan đều biết hết cả? Không, không thể nào, Hạ Hiểu Lan vốn ngốc mà!
"Hạ Hiểu Lan, cô đừng có quá đáng!"
Vương Kiến Hoa không thể nhịn được nữa mà lớn tiếng quát mắng, Lưu Dũng đứng chắn trước mặt Hạ Hiểu Lan: "Cậu còn muốn động tay động chân thế nào nữa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận