Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 634: Sự có kỳ quái (length: 8387)

Đông đông thùng.
Quý Giang Nguyên tim đập nhanh.
Vừa mới vào thu liền muốn bắt đầu, hắn lại tìm không thấy Lâm lão sư cùng Hạ giáo thụ.
Hiện tại hai vị lão sư đều bị gọi đi nói chuyện, hỏi chính là chuyện Hạ Hiểu Lan có thể gian lận. Lâm lão sư ngay từ đầu còn chưa ý thức được, chỉ là bị Từ Quốc Chương gọi tới hỏi vài vấn đề, Lâm lão sư còn thầm nghĩ, Từ lão quả nhiên đối với công tác rất tỉ mỉ, trước khi vào thu còn muốn hỏi tình hình từng tuyển thủ.
Hạ Hiểu Lan là môn sinh đắc ý của Lâm lão sư, trước mặt Từ Quốc Chương, Lâm lão sư không hề khoa trương quá mức, rất hàm súc khen Hạ Hiểu Lan một phen.
Nói học sinh này kiên định chịu khổ, thiên phú ngôn ngữ lại cao, là thí sinh ở huyện vùng xa, năm ngoái thi đại học, môn tiếng Anh lại thi điểm tối đa.
Điều này ngược lại rất ngoài dự kiến của Từ Quốc Chương.
Một giám khảo lão sư khác lại đi theo hướng suy nghĩ tiêu cực:
"Thí sinh nông thôn, trước kia không có cơ sở tiếng Anh gì đi, có thể thi điểm tối đa cũng là hiếm có!"
Hồ sơ của Hạ Hiểu Lan được đưa tới.
Hạ giáo thụ so với Lâm lão sư thì nhạy bén hơn, đã nhận ra có gì đó không ổn.
Từ Quốc Chương vừa thấy tư liệu hồ sơ của Hạ Hiểu Lan cũng cảm thấy kỳ quái.
Học sinh này tốt nghiệp cấp hai xong thì bỏ học mấy năm, lại lần nữa đi học, năm 1983 đến lớp Nhất Trung huyện An Khánh, tháng 7 năm 1984 thi đại học liền giành được hạng ba toàn quốc, tiếng Anh vẫn đạt điểm tối đa!
Nhìn như vậy, ngược lại là một học sinh rất ưu tú.
Từ Quốc Chương biết ý của một giám khảo khác, chỉ sợ nghi ngờ việc Hạ Hiểu Lan thi đại học không được quang minh lỗi lạc.
Muốn học được một ngôn ngữ khác thì cần thời gian và tài nguyên, Hạ Hiểu Lan là một cô bé nông thôn bỏ học mấy năm, sao dễ dàng mà lấy được điểm tối đa môn tiếng Anh?
Ý của vị giám khảo là, Vương cục trưởng không chỉ muốn mọi người “chăm sóc” Hạ Hiểu Lan, còn sớm hơn trước đó, đối phương đã vi phạm kỷ luật, để lộ đề thi đại học cho Hạ Hiểu Lan.
Từ Quốc Chương nhất thời đều lâm vào suy nghĩ sai lầm.
Đột nhiên nghĩ đến, "Các ngươi còn nhớ rõ Vương cục trưởng là năm ngoái phục chức khi nào sao?"
Uỷ ban trực thuộc bộ phận quản lý giáo dục đại học, đối với tình hình bên quản lý giáo dục đại học hiểu rõ hơn.
Một người nói là tháng 8, một người khác nhớ là tháng 9, nhưng thi đại học là vào tháng 7 mà!
Vương cục trưởng chưa phục chức, chỉ sợ là không có khả năng lấy được đề thi đại học. Điều này không thể nói thành tích thi tốt nghiệp của Hạ Hiểu Lan hoàn toàn không có vấn đề, nhưng cơ hội gian lận đã giảm xuống rất thấp rồi.
Hạ giáo thụ nghe ra có điều không ổn:
"Từ lão, ngài không phải là nghi ngờ bạn học Hạ Hiểu Lan... không thể nào, học sinh này rất có thiên phú ngôn ngữ, lại đủ cố gắng nghiêm túc, từ vòng loại đến chung kết, tiến bộ của nàng ta cùng Lâm lão sư đều nhìn thấy!"
Lâm lão sư hậu tri hậu giác, rốt cuộc biết Từ Quốc Chương gọi nàng và lão Hạ đến vì lý do gì.
Là nghi ngờ Hạ Hiểu Lan à!
"Từ lão, tài năng của nàng ở chỗ này, sao có thể gian lận được?"
Một người có thể giả nhất thời, còn có thể giả một đời sao?
Lâm lão sư đã dạy Hạ Hiểu Lan một học kỳ, trình độ tiếng Anh của Hạ Hiểu Lan nàng còn đánh giá không ra được, thì bao nhiêu năm công tác dạy học của nàng thật là phí công. Phải, có thể vào chung kết trong 200 sinh viên, trình độ tiếng Anh cũng không sai biệt lắm như nhau, bài thi viết chênh lệch điểm không lớn. Hạ Hiểu Lan có thể ở vị trí 17, liên quan đến trình độ của nàng, còn liên quan đến kỹ xảo dự thi.
"Tiểu Lâm cô không cần quá kích động, chúng ta sẽ không tùy tiện vu oan cho một đệ tử."
Mọi người đều đã trải qua náo động của thời đại, tùy tiện chụp mũ lung tung thật sự sẽ hủy hoại cả cuộc đời của một học sinh. Bao gồm cả Từ Quốc Chương trong ba giám khảo, nghe lời Vương cục trưởng rất phản cảm, lại không hoàn toàn phủ định Hạ Hiểu Lan. Bọn họ đến xem bài thi, điều chỉnh lương bổng, cố nhiên là nghi ngờ Hạ Hiểu Lan, nhưng cũng đem sự việc mở ra để điều tra – vừa là có trách nhiệm với Hạ Hiểu Lan, cũng là có trách nhiệm với những tuyển thủ khác.
Hiện tại điều tra ra đồ vật thật có ý, hai vị Hoa Thanh lão sư là Lâm và Hạ đều khen ngợi Hạ Hiểu Lan, học sinh này trình độ tiếng Anh được công nhận thì nàng không cần đi cửa sau.
Đều đã vượt qua được cửa thi viết, vào được top 20 toàn quốc, thứ tự thực sự quan trọng vậy sao?
Từ Quốc Chương khép tư liệu của Hạ Hiểu Lan lại.
"Trình độ đến cùng thế nào, ba người chúng ta cộng lại đều phán đoán không ra được, vậy cũng nên từ chức từng vị trí đi."
Từ Quốc Chương quyết định không để ý đến lời nói của Vương cục trưởng, nếu hắn không thể kiểm tra ra trình độ của Hạ Hiểu Lan, vậy còn làm giám khảo làm gì!
"Nhưng mà, nếu nàng trước đó thấy được đề thi vấn đáp ——"
Từ Quốc Chương không nói gì.
Cái này không phải đơn giản sao, đề thi vấn đáp vốn là do mấy người bọn họ ra!
...
"Lúc này, nàng hẳn là đang thi vấn đáp?"
Học viện Kinh Sư và học viện ngoại ngữ Kinh Thành đều ở Tây Tam Hoàn, hai trường học cách nhau không quá 3km, có thể nói là cùng nằm trên một con đường.
Hạ Tử Dục lần trước ở Vương gia chịu ấm ức, cũng đã mấy ngày nay không đến Vương gia, cuối tuần cũng tình nguyện ở trong trường học hẹn hò cùng Vương Kiến Hoa. Hạ Tử Dục không đến Vương gia, số lần về nhà của Vương Kiến Hoa đột nhiên giảm đi.
Hạ Tử Dục giận dỗi bỏ đi, Vương Kiến Hoa không thể tại chỗ đuổi theo, xong việc cũng tìm mọi cách xin lỗi.
Vương Kiến Hoa vốn mang chủ nghĩa đàn ông, bình thường Hạ Tử Dục luôn nhường nhịn hắn, hắn có thể chủ động cúi đầu thật là không dễ dàng. Hạ Tử Dục cân nhắc hợp lý, thấy Vương Kiến Hoa thật sự lo lắng hối lỗi cho nàng, nàng cũng liền nhân cơ hội tha thứ đối phương.
Trong khoảng thời gian này, Vương Kiến Hoa rất ân cần dịu dàng với nàng, Hạ Tử Dục vừa mới lộ vẻ ưu sầu, Vương Kiến Hoa lập tức an ủi nàng:
"Ngày tháng là của hai chúng ta, em cứ nhắc đến cô ta làm gì?"
Hạ Tử Dục cắn môi, "Từ trước đến nay em không muốn nói xấu cô ta, nhưng anh thử nghĩ đến việc cô ta đánh ba của em, nghĩ đến việc cô ta có thể qua lại với Chu gia nhi tử, thì sẽ biết bây giờ cô ta hoàn toàn khác trước kia, thủ đoạn lại cao tâm địa cũng độc ác... Kiến Hoa, có lẽ cô ta đã thay đổi, có lẽ chúng ta từ trước chưa thấy rõ cô ta, em muốn bộc lộ nỗi sợ hãi trong lòng, em sợ cô ta trả thù!"
Có thể đây mới là bộ mặt thật của Hạ Hiểu Lan, bị những việc sứt đầu mẻ trán kích thích, liền bộc phát ra.
Hạ Tử Dục chỉ hận chính mình lúc đó không đủ nhẫn tâm độc ác, không có triệt để giải quyết hậu họa, còn để lại mạng cho Hạ Hiểu Lan, hiện tại để Hạ Hiểu Lan trèo lên đầu cô ta.
"Tử Dục, thật ra ngày hôm đó sau khi em đi, anh đã nói rõ với ba mẹ."
Vương Kiến Hoa không nỡ nhìn Hạ Tử Dục tiếp tục lo lắng bất an dày vò, Tử Dục nên tự tin dịu dàng chứ không nên sống trong cái bóng ma Hạ Hiểu Lan, buồn bực không vui.
Vai Hạ Tử Dục run lên: "Vậy chắc là thúc thúc, a di lại càng ghét em rồi."
Vương Kiến Hoa ấn xuống chuyện cũ không đề cập đến, "Ý ba mẹ anh cũng cảm thấy, cô ta tiếp tục ở lại Kinh Thành là không hợp lý, chúng ta và Chu gia cũng hay chạm mặt nhau, rất là khó xử."
Vương Quảng Bình muốn ra tay ư?
Hạ Tử Dục trong lòng kích động, đây là kết quả nàng vẫn luôn mong chờ.
Vương Kiến Hoa không nói tỉ mỉ.
Hắn cảm thấy phụ thân Vương Quảng Bình làm như vậy là không được quang minh chính đại, nhưng chiêu này như gió xuân mưa nhỏ, có thành cũng không kinh động ai cả. Thành thì số mệnh Hạ Hiểu Lan đã như vậy; không thành thì cũng không tìm ra lỗi ở Vương gia.
Vương Quảng Bình cũng không hề nói muốn làm khó dễ Hạ Hiểu Lan, mà là nhờ mọi người "chăm sóc", loại chăm sóc này có nhiều tầng nghĩa, chủ yếu là đánh vào lòng người!
Các giám khảo do Từ Quốc Chương cầm đầu, trong mắt đều không chứa nổi một hạt cát, chắc chắn phản cảm với sinh viên đi cửa sau… thi tiếng Anh gian lận, thì thi đại học có phải cũng là gian lận không? Một chút đưa ra vài “chứng cứ”, thì cũng đủ để đại học Hoa Thanh đuổi Hạ Hiểu Lan.
Chu gia cũng sẽ không cần một con dâu bị trường học đuổi, cô ta và Chu Thành chỉ có thể chia tay – như vậy, Hạ Hiểu Lan sẽ không đứng ở Kinh Thành, từ đâu đến thì lại về lại nơi đó!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận