Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 24: Cùng Chu Thành thượng tỉnh thành (length: 9974)

Đi tỉnh thành?
Huyện An Khánh là khu hành chính trực thuộc thành phố Phụng Hiền.
Thành phố Phụng Hiền và tỉnh thành Thương Đô ở gần nhau.
Thương Đô là thành phố tỉnh lị, khoảng cách với huyện An Khánh cũng không xa lắm, có điều cư dân trong huyện nếu không có việc gì thì cũng sẽ không đi tỉnh thành, nông dân bán nông sản phẩm thường ở các thị trấn, người đến huyện lỵ bán đồ đã ít, huống chi là đi tỉnh thành.
Từ đó mà nói, cũng không biết Hạ Hiểu Lan lấy đâu ra lá gan.
"Ta thấy việc bán trứng gà ở huyện An Khánh còn được vài ngày nữa, ngươi gấp gáp đi Thương Đô làm gì?"
Chu Thành cũng rất gan dạ, không ý kiến về hành động của Hạ Hiểu Lan, chỉ là không hiểu nàng làm thế để làm gì.
Hạ Hiểu Lan thích nói chuyện với người thông minh, sau khi trọng sinh người thứ nhất nàng giao tiếp không có trở ngại là cậu Lưu Dũng, người thứ hai là Chu Thành. Chu Thành không cảm thấy việc buôn trứng gà có thể tiếp tục làm mãi ở huyện An Khánh, anh ta đưa ra phán đoán của mình "còn được vài ngày nữa", Hạ Hiểu Lan cũng không giấu giếm:
"Đi Thương Đô xem tình hình thị trường thế nào, hôm nay ta còn mang theo thứ khác, ở huyện An Khánh không dễ bán."
Chu Thành nhận xe đạp của nàng, liếc vào hai cái giỏ sau xe, một bên là trứng gà đậy rơm, bên còn lại lót vải nilon chống thấm, bên trong có thứ gì đó đang quẫy đạp.
"Lươn?"
Chu Thành tặc lưỡi, "Đồ tốt đấy."
Hạ Hiểu Lan chắc chắn đã chọn lựa kỹ càng, con nào con nấy trong giỏ đều to bằng ngón cái của đàn ông, đúng mùa thịt dày, là nguyên liệu nấu ăn cùng đẳng cấp với cá trắm đen 20 cân.
Gặp được người có tay nghề giỏi thì lươn còn ngon hơn cả cá trắm đen.
"Thứ này ở huyện An Khánh đúng là khó bán, ngươi làm sao lại..."
Chu Thành nói được một nửa thì ngập ngừng.
Anh ta muốn nói sao ngươi cứ chọn mấy việc làm ăn rắc rối thế, buôn trứng gà đã đủ khổ cực rồi, giờ lại còn bán thủy sản, chẳng việc nào thoải mái. Nhưng nghĩ đến tin hôm qua nghe được, Hạ Hiểu Lan bị đuổi ra khỏi nhà chắc là không có một đồng nào, ngoài cậu giúp đỡ thì bên nhà họ Hạ hận không thể để nàng chết, còn việc làm ăn thoải mái dễ kiếm tiền thì cần vốn và quan hệ, Hạ Hiểu Lan chẳng có cái nào cả.
Nghĩ đến đây anh ta thấy trong lòng không thoải mái.
Chẳng phải tin vào mấy lời đồn, giống như lần đầu tiên nhìn thấy vết sẹo trên trán Hạ Hiểu Lan, nghĩ nàng lớn như vậy, đẹp như vậy, sao có thể chịu khổ như vậy?
Hạ Hiểu Lan cười cười, không hỏi Chu Thành về câu nói bỏ lửng của anh ta: "Thu trứng gà cũng là thu, tiện thể thu thêm chút lươn cũng không phiền, đây đều là mấy ngày qua tích góp được, tối qua có người đưa 20 cân lươn đến, ta liền mang lên tỉnh xem thử."
"Ngươi biết đường đi tỉnh không?"
Chu Thành lập tức hỏi trúng tử huyệt của Hạ Hiểu Lan.
"Hạ Hiểu Lan" là một cô thôn nữ chưa từng va chạm xã hội, nơi đi xa nhất là huyện An Khánh, chứ thực sự chưa từng đến Thương Đô.
"Miệng mọc dưới mũi, cứ hỏi là được."
Bây giờ cột mốc đường không dày đặc như đời sau, nhưng tìm đúng hướng lớn, rồi hỏi thăm mọi người.
Chu Thành không biết nên nói Hạ Hiểu Lan là ngốc hay là gan dạ.
Vì sao bây giờ mọi người không muốn đi xa? Giao thông không thuận tiện, không có kinh tế, còn có nguyên nhân là đường sá không an toàn. Như bọn họ từ kinh thành đến Thượng Hải, đi đường dài chưa từng đi một mình, cướp đường đặc biệt nhiều, chỉ cần người ta chợp mắt thôi, có khi cả người cả xe đều mất sạch. Nhưng năm nay mùa hè các nơi bắt đầu nghiêm trị, trị an đã tốt hơn nhiều... Chu Thành nghĩ đến việc sau này Hạ Hiểu Lan mỗi ngày phải đi lại giữa Thất Tỉnh thôn và Thương Đô, thật không yên tâm rời khỏi huyện An Khánh.
"Đi thôi, ta biết đường, hôm nay dẫn ngươi đi."
"Anh Chu, anh không có việc gì phải bận à? Như vậy phiền anh quá."
Chu Thành mở mắt nói dối, "Khang Vĩ đi chỗ khác tìm gái, hắn mang xe đi rồi, hôm nay không đi được, vậy đi cùng cô một chuyến lên Thương Đô vậy. Huyện An Khánh nhỏ quá, không có gì hay."
Anh ta cố ý kéo dài giọng khi nói huyện An Khánh nhỏ không có gì hay, đúng là có chút ý coi thường của công tử nhà giàu.
Hạ Hiểu Lan dở khóc dở cười, Chu Thành đã giật lấy đầu xe đạp từ tay nàng.
"Lên đây đi, ta chở cô."
Chu Thành vỗ vỗ vào thanh ngang phía trước xe đạp, Hạ Hiểu Lan nghĩ đến tư thế kia chẳng khác nào ngồi trong lòng Chu Thành, vội xua tay:
"Ta ngồi sau là được rồi!"
"Như vậy sẽ không thoải mái đâu, cô phải cẩn thận."
Chu Thành vẻ mặt nghiêm túc, hình như không có ý lợi dụng Hạ Hiểu Lan, khiến nàng có ảo giác hình như mình nghĩ nhiều rồi.
Hai bên yên sau đều đặt thúng lớn, chân nàng chỉ có thể để thẳng phía trước, xe đạp xóc nảy, Hạ Hiểu Lan suýt ngã ra sau, theo bản năng ôm chặt lấy eo Chu Thành.
Vào cuối hè, Chu Thành chỉ mặc một chiếc áo, tay Hạ Hiểu Lan chạm vào, qua lớp áo đều có thể cảm nhận được sự mềm mại đó.
Dù sao Hạ Hiểu Lan cũng không thấy rõ được biểu tình của anh, khóe miệng Chu Thành nhếch lên:
"Cô phải giữ chắc đấy!"
Không thấy biểu tình, nhưng sự vui sướng trong giọng nói không thể che giấu được.
Hạ Hiểu Lan hơi mím môi, luôn có cảm giác bị cậu em trẻ trêu đùa.
Hai người đến Thương Đô, đã là hai tiếng sau. Chu Thành còn chưa ăn sáng đã chờ Hạ Hiểu Lan, lúc này bụng đã đói meo, đồ ăn Lưu gia tối qua rất phong phú, Hạ Hiểu Lan lúc ra ngoài lại chỉ ăn qua chút đồ thừa còn sót lại.
"Đi, ăn cơm trước đã."
Đường phố ở Thương Đô rộng hơn ở huyện An Khánh, các tòa nhà hai bên đường cũng cao hơn ở trấn, diện tích tổng thể càng lớn hơn nhiều, trong chốc lát không thể đi hết được. Hơn nữa Thương Đô nhộn nhịp hơn huyện An Khánh, ở huyện An Khánh người làm tiểu thương còn hơi lén lút, tiểu thương ở Thương Đô lại rất thản nhiên.
Có cả một con phố chuyên bán đồ ăn.
Thịt dê hấp, canh viên, đậu phụ, canh hồ tiêu, bánh bao nước, bánh kẹp thịt các món ăn vặt đặc sắc đầy đủ cả, còn có mì sợi, cháo, sữa đậu nành bánh quẩy, những món mà cả nước đều thường thấy, đồ ăn từ mọi miền đất nước đều có ở đây!
Hạ Hiểu Lan hít một hơi, lục phủ ngũ tạng đều kêu gào đói khát.
Nàng cũng thật là xui xẻo, kiếp trước lúc trẻ phấn đấu sự nghiệp, bữa ăn qua loa chỉ để lấp đầy cái bụng, căn bản không chú trọng chất lượng và hương vị. Đợi đến lúc có tiền rồi thì lại bận rộn hơn trong công việc, quá trình trao đổi chất của cơ thể cũng chậm lại do tuổi tác, để giữ dáng nên mỗi buổi sáng nàng chỉ uống một ly cà phê... Sau này, nàng lại biến thành "Hạ Hiểu Lan" muốn ăn mà không có tiền.
Khung cảnh náo nhiệt này khiến Hạ Hiểu Lan có chút cảm xúc, khi vùi đầu vào phấn đấu sự nghiệp trong những năm 80, có phải nàng nên đối xử tốt hơn với bản thân mình?
"Anh Chu, anh muốn ăn gì, em mời khách."
Chu Thành nhìn thấy tâm tình của nàng không tệ, cười lên rất xinh đẹp, đôi mắt ấy sáng long lanh động lòng người, nhìn người khi liếc mắt đưa tình, khiến tâm tình của anh ta cũng rất tốt.
"Cô có được mấy đồng mà đòi hào phóng! Bên kinh thành bọn ta không có kiểu con gái mời khách như vậy, ngày hôm đó cô mời ăn mì làm cho Khang Vĩ sợ hết hồn."
Chu Thành vừa nói, vừa kéo Hạ Hiểu Lan vào một quán bán canh thịt lừa.
"Ăn thịt lừa à? Hôm nay ăn thịt dê có hơi khô, ăn một chén canh thịt lừa, lại thêm một lồng bánh bao nước, còn tiện hỏi thăm tình hình Thương Đô với ông chủ quán."
Trên trời có thịt rồng, dưới đất có thịt lừa.
Hạ Hiểu Lan không phải là người kiểu cách, trừ rắn rết chuột bọ, các món ăn thông thường nàng đều dám ăn.
Kiếp trước nàng từng đến Thương Đô đi công tác, canh thịt lừa cũng uống qua vài lần, nhưng không thực sự ngon bằng lần này. Một bát canh thịt lừa nóng hổi, không ngấy không khô, một gắp lên toàn là thịt lừa, rau thơm và hành tây trên mặt cũng rất ngon. Về sau đến cả gia vị thông thường như rau thơm cũng là trồng trong nhà kính, hương vị tuyệt không nồng đậm.
Hạ Hiểu Lan một mình uống hết một bát lớn canh thịt lừa, lại ăn thêm một lồng bánh bao nước.
Chu Thành ăn khỏe hơn nàng, một bát canh hai lồng bánh bao, còn gọi thêm một phần thịt dê hấp từ quán bên cạnh. Vừa ăn vừa nghe ngóng thông tin dễ hơn, nghe Hạ Hiểu Lan bán trứng gà với lươn, ông chủ quán canh thịt lừa liền cười:
"Cô cứ ra cuối phố, nhà kia chuyên bán mì lươn, làm ăn tốt mỗi ngày cũng phải dùng đến hơn chục cân lươn, ra khỏi con đường này rẽ phải một chút là tới chợ nông sản."
Huyện An Khánh nhỏ bằng bàn tay, dù có hai nhà máy công nhân chống lưng thì cũng không có nhiều sức mua.
Thương Đô thì khác.
Chu Thành đẩy xe đạp, Hạ Hiểu Lan tự mình đi hỏi ông chủ quán mì lươn xem có mua lươn không, người ta liếc nhìn số lươn trong giỏ của nàng, không chút chần chừ liền mua 15 cân, thịt heo lúc đó mới có giá 1,4 tệ/cân, lươn là 1,1 tệ/cân, mấy người dân ở thị trấn ai bỏ tiền mua lươn ăn thay cho thịt heo?
Cũng chỉ có Thương Đô là tỉnh lị, 7 hào một tô mì thêm một thìa lươn, người ta mới có thể tùy tiện chi tiêu được.
Lươn có thể kiếm tiền được, thứ này Hạ Hiểu Lan ở trong thôn mua vào chỉ 8 hào một cân, mỗi cân có thể kiếm 3 hào, lại còn không vất vả như bán trứng gà, Hạ Hiểu Lan lập tức quyết định dừng việc bán trứng gà, chuyên bán lươn, trước tháng 11 thì việc làm ăn này còn có thể kiếm được 2 tháng.
Chu Thành thấy mắt nàng sáng ngời, mày cũng cong lên cười, vội bảo nàng bình tĩnh:
"Cô vẫn phải tìm mối buôn lớn, một quán mì lươn không thể ăn hết số hàng của cô đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận