Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 669: Đừng trốn, nhường ta nhìn xem (length: 8116)

Khang Liêm Minh trong công tác và cuộc sống đã gặp qua nhiều loại người.
Tựa như Hạ Hiểu Lan, ở độ tuổi này mà khi đứng trước mặt hắn còn nói không rõ lời, con gái ruột của hắn còn không dám cãi lại, vậy mà Hạ Hiểu Lan lại nói đạo lý rành mạch.
Cô bé này có dã tâm, có tham vọng trong sự nghiệp riêng, Khang Vĩ kết bạn với người như vậy, đương nhiên sẽ thay đổi chí hướng an phận chờ chết trước kia. Khang Vĩ vừa mới tỉnh lại, sau khi đi Quỷ Môn Quan một chuyến, còn nhớ thương việc mở tiệm mới, Khang Liêm Minh liền muốn tìm hiểu "sự nghiệp" của Khang Vĩ.
Kết quả lại khiến Hạ Hiểu Lan cảnh giác.
"Ngươi hiểu lầm rồi, ta chỉ muốn biết các cháu đang làm ăn gì... Nói như vậy, việc làm ăn của các cháu có xung đột gì với tập đoàn Tranh Vinh không?"
Câu hỏi của Khang Liêm Minh làm Hạ Hiểu Lan kinh ngạc, đây là hướng suy nghĩ nàng chưa từng nghĩ đến.
Khang Liêm Minh sợ rằng chuyện này không phải là ngoài ý muốn, mà là do Đỗ Triệu Huy cố ý?
"Trong việc làm ăn thì không có gì xung đột cả, chúng cháu chủ yếu kinh doanh các loại vật liệu xây dựng, kế hoạch đầu tư của tập đoàn Tranh Vinh rất lớn, những cửa tiệm quy mô như chúng cháu muốn nhận được đơn hàng trong các hạng mục đầu tư của tập đoàn Tranh Vinh cũng khó, nên không có xung đột lợi ích với họ. Nếu nói về ân oán cá nhân thì cháu với Đỗ Triệu Huy có chút hiềm khích, cũng không phải là chuyện sống chết gì, không đến mức Đỗ Triệu Huy muốn giết người để trút giận."
Đỗ Triệu Huy chắc chắn là điên rồi mới đi giết người ở Bằng Thành.
Gia đình họ Đỗ đang rối ren như vậy, Đỗ Triệu Huy cũng phải cạnh tranh với người khác, vất vả lắm mới đuổi được Lưu Thiện Toàn ra khỏi Bằng Thành, việc đó do một mình Đỗ Triệu Huy quyết định, hắn không lo làm ăn ở Bằng Thành cho tốt, chỉ vì Hạ Hiểu Lan không đồng ý đến Hồng Kông sống cùng mà hắn đã muốn giết người?
Hạ Hiểu Lan cảm thấy Đỗ thiếu gia kiêu ngạo tự đại nhưng chưa đến mức ngu xuẩn như vậy. Nhìn cách hắn đối phó với Vương Quảng Bình, Đỗ Triệu Huy thật là một kẻ nham hiểm mà thông minh.
Trong cạnh tranh làm ăn lại càng không thể, các hạng mục đầu tư của tập đoàn Tranh Vinh đều được tính bằng "tỷ", còn doanh thu của 'An Gia vật liệu xây dựng' vào tháng 2 năm 85 mới được hơn 60 vạn, có bán hết cả cửa tiệm cũng không đủ mua chiếc Bentley mà Đỗ Triệu Huy đang ngồi.
Khang Liêm Minh không tiếp tục đi sâu vào vấn đề này, ngược lại nhân cơ hội tìm hiểu chi tiết tình hình kinh doanh cửa hàng vật liệu xây dựng.
Khai trương 4 tháng doanh thu hơn 60 vạn, Khang Vĩ chiếm 20% cổ phần, lần này nhận được 2 vạn tiền chia hoa hồng. Xét về mặt kinh tế, số tiền đó bằng 4 năm tiền lương của Khang Liêm Minh. Chả trách Khang Vĩ lại cố gắng đến vậy, sau tai nạn xe cộ mà vẫn nhớ chuyện mở thêm chi nhánh.
Khang Liêm Minh hy vọng Khang Vĩ sống thoải mái hơn, nhưng lại quên mất người trẻ tuổi ai cũng thích so bì.
Thiệu Quang Vinh, người cùng Khang Vĩ lớn lên thì đang rất nỗ lực trong đơn vị, Chu Thành bằng tuổi Khang Vĩ cũng đã là doanh trưởng trong quân đội, tính ra thì ai cũng hơn Khang Vĩ... Giờ bắt được cơ hội thể hiện bản thân nên Khang Vĩ mới không thể buông tay.
Nghe nói trước đó Khang Vĩ còn sửa sang lại nhà, Khang Liêm Minh tưởng là ông bà ở nhà trợ cấp, giờ xem ra đều là Khang Vĩ tự kiếm được. Với việc hợp tác cùng Chu Thành, Khang Vĩ chắc hẳn kiếm được không ít tiền.
Nếu như hắn mở miệng khuyên Khang Vĩ không nên đến Bằng Thành, chắc chắn sẽ bị mang tiếng là: Ngăn cản cháu ruột phát tài.
Hạ Hiểu Lan nghĩ rằng Khang Liêm Minh muốn nói gì, kết quả ông suy nghĩ hồi lâu lại nói:
"Cháu có nghĩ đến việc muốn mở rộng quy mô không?"
Thấy Đỗ Triệu Huy cảm thấy mình có tiền thì muốn làm gì thì làm, Khang Liêm Minh liền tức giận. Một cửa hàng vật liệu xây dựng, mấy người trẻ tuổi chung vốn làm ăn, không chừng một năm doanh thu đã hơn trăm vạn, cũng rất đáng gờm đấy. Khang Liêm Minh thấy tốc độ phát triển còn chậm, tập đoàn Tranh Vinh phải tích lũy mấy chục năm tài sản mới có được như hôm nay, muốn Khang Vĩ đuổi kịp trong thời gian ngắn là không thể, nhưng quy mô của Khang Vĩ bây giờ cũng hơi nhỏ.
Hạ Hiểu Lan ngơ ngác hỏi, "Ý của ngài là?"
"Ý của ta là, có thể giúp đỡ một chút trong khả năng, đương nhiên, chuyện này cần phải giấu Khang Vĩ."
Hạ Hiểu Lan bị Khang Liêm Minh làm cho hồ đồ, không phải ông ta muốn Khang Vĩ từ bỏ việc làm ăn mà lại muốn giúp đỡ mở rộng kinh doanh, nếu vậy thì sao không nói thẳng, lại còn phải cố tình giấu Khang Vĩ—Cho dù Hạ Hiểu Lan có chấp nhận sự giúp đỡ của Khang Liêm Minh hay không thì xuất phát điểm của Khang Liêm Minh cũng tốt mà, vậy thì nên để Khang Vĩ biết chứ?
Hạ Hiểu Lan cảm thấy, cách giao tiếp của hai chú cháu này đúng là có vấn đề.
"Thưa Khang thúc thúc, thật xin lỗi, cháu chỉ là một trong các cổ đông, bất kể ngài muốn giúp đỡ kiểu gì thì cháu cũng cần phải thương lượng với các cổ đông khác trước, mà Khang Vĩ cũng là một cổ đông mà cháu cần phải thương lượng, ngài hiểu ý của cháu chứ ạ?"
Hạ Hiểu Lan đang cảnh giác.
Trên đời này làm gì có bữa trưa miễn phí, Hạ Hiểu Lan lo rằng việc "giúp đỡ" của Khang Liêm Minh có kèm theo điều kiện trao đổi, ví dụ như đá Khang Vĩ ra khỏi cửa hàng vật liệu xây dựng.
Với những người như Khang Liêm Minh, suy nghĩ không phải là kỳ lạ quái gở mà là "mưu sâu tính kỹ", Hạ Hiểu Lan giao tiếp với bọn họ luôn phải hết sức cẩn thận. Bởi vì để đạt được mục đích nào đó, họ thường khi vừa đi quân cờ đầu tiên đã nghĩ xong các nước cờ sau đó sẽ phải đi như thế nào.
Khang Liêm Minh không nói gì, lại làm ra cái biểu tình mím môi đặc trưng.
"Hạ đồng học, cô có thể đã hiểu sai ý của lãnh đạo rồi..."
Thư ký của Khang Liêm Minh vừa mở miệng, liền thấy Hạ Hiểu Lan nhìn chằm chằm vào anh ta.
Không không không, là vượt qua anh ta, nhìn về phía sau lưng anh ta kìa!
Thư ký của Khang Liêm Minh vừa quay đầu lại, liền thấy một chàng trai trẻ tuổi đang chạy bộ đến, người đó đặc biệt tuấn tú, người đàn ông bình thường nhìn vào cũng muốn tự thấy xấu hổ. Ai nói đàn ông không nhìn ngoại hình? Chàng trai nào càng đẹp trai, lại càng có thể vượt qua rào cản giai cấp, từ xưa đến nay cũng không thiếu các đối tượng khác giới đuổi theo.
"Khang nhị thúc."
Chu Thành mặc thường phục bước đến, Khang Liêm Minh gật đầu, "Ngươi đến cũng nhanh đấy."
Vài lời của Khang Liêm Minh khiến Chu Thành khó mà nói tiếp, hắn dẫn theo thư ký liền đi, Hạ Hiểu Lan muốn giấu tay đi. Bàn tay đang quấn vải gạc lại có thể giấu ra sau lưng, còn mặt thì phải làm sao?
Trời ơi, lúc nãy soi gương thấy mặt hồng hồng tím tím vậy mà bị Chu Thành nhìn thấy đúng lúc rồi!
"Em đừng trốn, để anh nhìn một chút nào!"
Trên mặt đúng là rất đáng sợ.
Chu Thành sờ vào lương tâm mình mà nói, lần đầu tiên gặp Hạ Hiểu Lan thì nàng đã có bộ mặt thế này rồi, thật sự là rất khó có chuyện nhất kiến chung tình. Nhưng hắn và Hạ Hiểu Lan quen nhau đã lâu, cái nhìn cũng đã không còn dừng lại ở khuôn mặt. Hắn thích Hạ Hiểu Lan, thích từ đầu đến chân, bắt nguồn từ nhan sắc, nhưng lại không chỉ dừng lại ở nhan sắc!
Tính cách của Hạ Hiểu Lan, sự tích cực hướng về phía trước, sự bướng bỉnh cứng đầu của nàng, cả ưu điểm lẫn khuyết điểm, đều là những điều mà Chu Thành thích—Không đúng, vợ của hắn căn bản không có khuyết điểm.
Chu Thành nâng cằm nàng lên, không cho nàng quay mặt đi.
Chỉ cần không mất Hạ Hiểu Lan thì dung mạo thế nào Chu Thành cũng thật sự không quá quan tâm!
Nhớ đến buổi chiều hôm qua, tim đập nhanh, Chu Thành còn hơi sợ hãi. Sau khi nhìn kỹ mặt của nàng, Chu Thành nhẹ nhàng hôn lên trán Hạ Hiểu Lan: "Em không cần trốn, trong lòng anh em luôn là người xinh đẹp nhất, quan trọng là người em không sao là được."
Thầy giáo không có lừa hắn, vẫn có thể đứng nói chuyện, xem ra đúng là chỉ bị trầy da.
Chu Thành nhận được tin cũng không yên tâm, nhất định phải tận mắt nhìn thấy mới an tâm được. Hắn không ngại vết thương trên mặt, điều hắn để ý là Hạ Hiểu Lan có đau không.
"Chu Thành? !"
Quan Tuệ Nga nghe nói Chu Thành đến liền chạy ra xem, thì ra là đang cùng Hạ Hiểu Lan tình chàng ý thiếp.
Chu Thành sao có thể xin phép, chẳng phải là tự ý trốn ra ngoài sao? Quan Tuệ Nga cảm thấy Hạ Hiểu Lan đúng là bị họa rồi, nếu như Chu Thành vì Hạ Hiểu Lan mà làm trái kỷ luật, Quan Tuệ Nga vẫn sẽ cảm thấy mất hứng…
Bạn cần đăng nhập để bình luận