Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 292: Đến Thương Đô đến gặp ta! (length: 8086)

"Hoang đường!"
Vừa mới nói muốn gả, bây giờ lại không lấy chồng?
Hôm đó làm tiệc mừng, Phàn gia đã đặt hết rồi, mẹ của Phàn Trấn Xuyên còn tính hai ngày nay sẽ kêu Hạ Hiểu Lan đến nhà, cùng cha mẹ của con dâu tương lai gặp mặt một lần, thương lượng tiền sính lễ sẽ như thế nào. Bây giờ cưới hỏi cần gì "Tứ đại kiện", dì Lý đều có thể cho mua sắm chuẩn bị đủ. Nhà Phàn Trấn Xuyên có TV màu, tủ lạnh cũng có, radio thì khỏi cần nói, đồng hồ thạch anh cũng có thể mua cho con dâu.
Cha mẹ ly hôn, còn muốn hay không mời cha ruột đến dự tiệc cưới?
Đợi kết hôn rồi khi nào thì đón mẹ của Hạ Hiểu Lan về Hà Đông cũng cần thương lượng. Dì Lý không muốn ai ở trước mặt Phàn Trấn Xuyên lên mặt mẹ vợ, đợi Hạ Hiểu Lan sinh con thì sẽ đón mẹ nàng về sau. Từng việc, từng việc một, dì Lý đều đã nghĩ kỹ, đến cả đồ ăn cho tiệc cưới, nàng cũng đã an bài đâu vào đấy.
Bây giờ Lưu Phương chạy tới nói, cháu gái bà ta không muốn gả, dì Lý chẳng còn để ý gì đến phép tắc nữa.
Lưu Phương đặc biệt xấu hổ, "Trước đây không phải nàng có một người bạn trai làm lính sao? Nghe nói Hiểu Lan muốn kết hôn, từ nơi khác chạy về…"
Dì Lý vuốt chiếc vòng phỉ thúy trên tay.
"Đó cũng không phải là lý do cháu gái bà muốn thay đổi ý định vào phút cuối, ta đã tìm đầu bếp để lo liệu thực đơn tiệc cưới, lãnh đạo huyện Hà Đông đều biết Trấn Xuyên muốn kết hôn, nhà ta thì cũng đã mất vợ mấy năm rồi, Trấn Xuyên cũng đến lúc tái hôn… Bây giờ bà nói không gả, bà bảo Phàn gia này biết để mặt mũi vào đâu?"
Dì Lý biết cuộc hôn sự này luôn do Lưu Phương làm mai mối, mẹ của Hạ Hiểu Lan hiện giờ còn không thèm muốn gặp mặt thân gia và con rể tương lai, chắc chắn là có vấn đề. Bất kể Hạ Hiểu Lan có tự nguyện gả hay không, dù sao dì Lý dùng cô ta để khiến Phàn Trấn Xuyên hồi tâm đừng nên lằng nhằng với mấy người họ hàng xa, ý nguyện của Hạ Hiểu Lan bản thân cũng không quá quan trọng. Gả cho Phàn Trấn Xuyên, cả nhà đều sẽ gà chó lên trời, còn có gì mà không hài lòng chứ?
Lưu Phương trước đây hứa hẹn đầy miệng, bây giờ chạy tới trước mặt bà nói, chắc chắn không chỉ là chuyện bạn trai cũ tìm tới đơn giản như vậy.
Lưu Phương là muốn dùng Phàn gia để nhờ cậy.
Dì Lý trong lòng hiểu rõ, bà cũng không cảm thấy đây là chuyện gì lớn, nhưng vẫn phải gõ Lưu Phương mấy câu, bà cũng không tiếc lời.
Lưu Phương vô cùng cẩn thận, rất là ấm ức:
"Bên kia thái độ rất cứng rắn, nói đây là p·h·á hoại quân hôn, tôi với ông Lương ở trong mắt người ta cũng không tính là bậc trưởng bối đứng đắn, chúng tôi nói không ăn thua gì cả."
Dì Lý nghi ngờ nhìn bà ta: "Một thằng làm lính mà hung hăng vậy sao?"
Có phải làm lính đến mức đầu óc ngu ngốc rồi không, rồng ở xa đến huyện Hà Đông cũng phải thành thành thật thật rút lui, long không ra gì thì đừng tưởng ép được rắn trên đất, đầu óc có bệnh, tự tìm bực mình mà thôi.
Dì Lý trong lòng không vui, thái độ cũng mất kiên nhẫn:
"Được rồi, ta sẽ nói với Trấn Xuyên, để hắn xử lý. Hôn lễ vẫn cứ làm, ngày mai ta muốn gặp Hiểu Lan, bà gọi cả Nhị tỷ của bà đến đây, sau này cũng là thân gia cả, muốn mua sắm gì cho Hiểu Lan, cũng nhân tiện bàn bạc. Ta sẽ không bạc đãi con bé, chỉ cần Phàn gia có điều kiện lo được, ta sẽ cho nó đủ, để nó gả cho Trấn Xuyên thật phong cảnh!"
Nếu Hạ Hiểu Lan bằng lòng gả cho Phàn Trấn Xuyên, vậy thì tốt quá rồi, với thái độ của Phàn gia, còn sợ nhà bà Lương không nhờ được sao? Đáng tiếc Hạ Hiểu Lan là một con ngốc, không biết điều. Ngay cả khi Hạ Hiểu Lan bây giờ đổi ý muốn gả cho Phàn Trấn Xuyên, Lưu Phương vẫn sợ tiểu bạch nhãn lang này quay lại hãm hại Lương gia thôi! Hôn sự không thể thành, nhưng cũng không thể gán lên đầu nhà Lương, bạn trai nghèo làm lính của Hạ Hiểu Lan xuất hiện vừa hay, nhà bà Lương lập tức đổi kế hoạch.
Lưu Phương đi rồi, dì Lý đem chuyện vừa nãy nói lại với Phàn Trấn Xuyên.
Phàn Trấn Xuyên không những không tức giận, mà còn cảm thấy càng thêm thú vị.
Giành được người phụ nữ từ tay người khác, hắn càng t·h·í·c·h, đối diện với thủ đoạn của hắn, đàn ông bất lực, nhìn dáng vẻ bất lực của bọn họ, Phàn Trấn Xuyên có một loại hưng phấn khác thường. Có người cướp thì đồ mới là đồ tốt, cướp được đồ ăn lên thì càng thơm, Phàn Trấn Xuyên cũng muốn gặp mặt bạn trai cũ của Hạ Hiểu Lan xem sao.
Đối phương nhìn thấy hắn ôm Hạ Hiểu Lan vào trong ngực, vẻ khuất n·h·ụ·c và p·h·ẫ·n n·ộ tràn ngập trên mặt, lại không có cách nào phản kháng, nhất định sẽ rất thú vị.
… Dì Lý muốn gặp con dâu tương lai một lần, Lưu Phương cũng không có ý tốt đẹp gì, là đang chờ Chu Thành đến trước mặt Phàn Trấn Xuyên tự tìm m·ấ·t mặt.
Bà ta chỉ là người truyền lời thôi, còn đặc biệt khiêu khích gọi điện cho Thương Đô, lúc ấy Hạ Hiểu Lan vừa về đến nhà, nghe điện thoại thì thấy buồn cười.
"Dì út, cháu thấy hôm đó giáo huấn dì còn chưa đủ, dì vẫn còn thích xen vào đúng không, nếu muốn gặp mặt được thôi, kêu người nhà họ Phàn đến Thương Đô đi!"
Hạ Hiểu Lan đầu óc có bệnh mới chạy đến Hà Đông, đó là địa bàn của Phàn Trấn Xuyên, Lý Đống Lương với Cát Kiếm một chọi mấy cũng không thua, chủ động chạy đến địa bàn của Phàn gia thì quá ngu ngốc. Nàng sợ Lưu Phương hai đầu gây rối, dứt khoát nói thẳng ra: "Nếu dì không chịu truyền lời thì cháu sẽ tự gọi điện cho Phàn Trấn Xuyên, dì cũng biết miệng cháu cái gì cũng dám nói, đến lúc đó…"
Lưu Phương thật sự muốn xé nát Hạ Hiểu Lan ra, đây là cháu gái mình sao? Rõ ràng là quỷ đòi nợ!
Hết lòng làm mối, bây giờ thành ra thế này.
Lương Bỉnh An nghe thấy thì cười, "Vậy thì cứ y như lời truyền cho Phàn gia, gặp nhau tại thành phố Thương Đô, rồi có người làm chủ cho nó?"
Lương Bỉnh An là không hiểu nổi Hạ Hiểu Lan lấy đâu ra bản lĩnh.
Thương Đô là thành phố tỉnh lỵ, người lớn có vai vế nhiều, mà có liên quan gì đến cô thôn nữ như cô? Nếu dựa vào nhan sắc mà tìm được người lớn có thể dựa vào thì còn chấp nhận được, người bạn trai làm lính thì Lưu Phương cũng đã gặp qua, Lương Bỉnh An là đang chờ xem náo nhiệt. Ông ta dạy Lưu Phương vài câu, Lưu Phương truyền lời đi, dì Lý quả nhiên rất tức giận.
Ban đầu còn đôi phần thích Hạ Hiểu Lan giờ không còn chút nào, nếu không phải Phàn Trấn Xuyên không chịu bỏ cuộc, dì Lý chắc chắn muốn đổi người khác rồi.
Đúng như lời Hạ Hiểu Lan nói, cho dù không có Chu Thành, Phàn Trấn Xuyên cũng không phải là người không chịu nổi đến mức vậy, nàng tuyệt đối sẽ không đồng ý cuộc hôn sự này. Mặc kệ là Lương Bỉnh An hay Lưu Phương, hay là bất cứ ai nhà Phàn gia, đều không hề có chút tôn trọng nào với Hạ Hiểu Lan. Cho dù là ép duyên phong kiến, cũng không có chuyện nhà trai không xuất hiện, mà bắt nhà gái tự đi đến gặp mặt.
Cho dù dì Lý có nói thích Hạ Hiểu Lan, sự "t·h·í·c·h" của bà là giả, là vì bà thấy Hạ Hiểu Lan xinh đẹp, có thể làm Phàn Trấn Xuyên thay đổi.
Chỉ cần không thuận theo ý của bà, làm bà không thoải mái thì cái gọi là t·h·í·c·h sẽ biến mất hoàn toàn.
Hạ Hiểu Lan bắt bọn họ đi Thương Đô gặp mặt, đặt phòng tại nhà khách thị ủy. Việc này không phải là nhờ quan hệ của Chu Thành, nhờ Hồ Vĩnh Tài giúp đỡ là được. Dù sao Hồ Vĩnh Tài cũng là người quản lý nhà khách thị ủy, giúp đỡ thu xếp một phòng riêng vẫn làm được.
Phàn Trấn Xuyên nghe thấy thì cảm thấy có ý tứ, tại nhà khách thị ủy gặp mặt, hắn còn không dám đến sao?
"Vậy cứ quyết định thế đi."
Hạ Hiểu Lan quyết định buổi gặp mặt xong, chưa kịp bàn bạc với Chu Thành. Nàng vừa mới liếc thấy Chu Thành một chút vào buổi trưa, đến tối 11 giờ hơn, nàng còn đang ôn bài thì Chu Thành đã chạy đến nhà họ Vu.
"Mọi chuyện gần xong xuôi rồi, em cứ chờ tin tức đi."
Hạ Hiểu Lan thấy môi anh cũng đã nứt da, nhanh chóng rót cho anh một ly trà cúc hoa kỷ tử do tự tay nàng pha.
Chu Thành uống cạn veo một hơi, cả người mới dịu lại.
"Tối nay Lý Đống Lương và bọn họ nghỉ ngơi ở đâu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận