Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 703: Tháng 3 sẽ có đại sự phát sinh? (length: 7949)

Hạ Tử Dục hít sâu một hơi.
"Ta không đoán mệnh, ta chỉ biết là, các ngươi muốn tránh được một kiếp cũng sẽ không dễ dàng. Đỗ thiếu gia, ta cho rằng ngươi có con mắt nhìn người, mới cùng ngươi bắt tay hợp tác, hiện tại xem ra cũng chẳng qua là như thế."
Đỗ Triệu Huy chờ Hạ Tử Dục nói có nội dung gì, người phụ nữ này lại ngậm miệng không nói.
Đỗ Triệu Huy tương đối phản cảm với những người thích làm ra vẻ huyền bí, người có bản lĩnh không cần làm ra vẻ huyền bí, một người có bao nhiêu giá trị, thì không nên tiếc rẻ biểu hiện ra.
"Tin tưởng ta, nếu ngươi còn ở trước mặt ta giở trò này, vậy lần sau mặc kệ ngươi dùng lý do gì, cũng đừng mong gặp lại ta."
Hạ Tử Dục lập tức nghẹn lời.
Đỗ Triệu Huy tiếp xúc qua hoàn toàn khác với bất cứ ai!
Người này không chút nào thương hoa tiếc ngọc, một chút cũng không dễ bị lừa gạt, Hạ Tử Dục hít sâu một hơi, càng như vậy, nàng càng không thể từ bỏ. Đến cả nàng còn thấy khó đối phó, Hạ Hiểu Lan sau này chắc chắn cũng sẽ không dễ chịu.
"Đỗ thiếu gia, anh quá nóng nảy, ta đây nói trước về một chuyện vậy, tháng 3, Tô liên muốn đổi người lãnh đạo."
Đỗ Triệu Huy nhìn ánh mắt của Hạ Tử Dục, như đang nhìn kẻ ngốc.
Người lãnh đạo của Tô liên là chế độ cả đời, tuyệt đối không có chuyện về hưu, người lãnh đạo đương nhiệm mới lên nhậm vào tháng 2 năm ngoái, cho đến nay cũng mới một năm, rõ ràng không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy, Tô liên sẽ đổi người lãnh đạo vào tháng 3.
Trừ phi có chính biến, hoặc là người lãnh đạo đương nhiệm qua đời.
Đây chính là quân bài chưa lật trong chuyện hợp tác của Hạ Tử Dục? Nàng có tin tức này từ đâu ra. Có hay không có quốc gia Hoa Hạ nào khác ngoài Tô liên?!
Đỗ Triệu Huy còn không đến mức vì chuyện này mà kích động nhảy dựng lên, hắn dùng bật lửa ở đầu ngón tay vẽ ra một đường cong đẹp mắt, không chút để ý đốt một điếu thuốc, nhả khói:
"Hạ tiểu thư, ta vẫn rất chờ mong về dự đoán của cô."
Tiểu Vương đưa Hạ Hiểu Lan đến nhà khách, lại lo liệu một phòng cho Hạ Hiểu Lan, đặc biệt dặn dò nhà khách, chú ý an toàn của Hạ Hiểu Lan, xong xuôi việc này Tiểu Vương mới đi.
Hạ Hiểu Lan lúc này mới chính thức tỉnh táo lại, nghĩ lại hành động vừa rồi của Đỗ Triệu Huy, rõ ràng là đang thử nàng mà thôi.
Ai, hại nàng uổng công kích động một hồi, ngay trước mặt Tiểu Vương, điều kiện hợp tác của Đỗ Triệu Huy, nàng không thể đồng ý được. Nếu Đỗ Triệu Huy thật sự muốn giúp nàng giải quyết Hạ Tử Dục, thì đã không chọn địa điểm là ngoài đường cái.
Lão cáo già Hồng Kông quả nhiên gian trá, rất khó đối phó.
May mắn lúc này Đỗ Triệu Huy không tính là đối thủ kinh doanh của nàng, hai người xem như có mối quan hệ bắt đầu từ Hạ Đại Quân, tai nạn xe cộ ngược lại là ngoài ý muốn.
Giao tiếp vài lần với Đỗ Triệu Huy, Hạ Hiểu Lan cũng đang suy nghĩ về tính cách của người này, nhìn như không kiêng nể gì, kỳ thật lại thông minh lanh lợi vô cùng. Chọc đến người thì Đỗ Triệu Huy sẽ ra tay liều mạng, xem người thường như cỏ rác; không thể trêu vào thì Đỗ Triệu Huy sẽ cẩn thận thu liễm kiêu ngạo, ngụy trang thành một vị công tử nhà hào môn lịch thiệp tao nhã.
Ha ha, loại người như vậy trước còn kiêu ngạo, sau này có thể đi xin lỗi Khang Vĩ, vốn không hề có chút tiết tháo nào, chỉ nhìn hắn nhớ kỹ ân tình của một vệ sĩ, lo lắng hết lòng báo ơn cho Hạ Đại Quân?
Có gì mà phải báo ơn, đối với Đỗ Triệu Huy mà nói, trả tiền để mua bảo vệ của người khác, trả tiền cho dịch vụ, hưởng thụ là chuyện đương nhiên.
Hạ Tử Dục cấu kết với Đỗ Triệu Huy, nếu không cho Đỗ Triệu Huy chỗ tốt hắn muốn, thì cũng không đáng để lo lắng.
Hạ Hiểu Lan chậm rãi sắp xếp suy nghĩ rõ ràng, trong đêm có thể ngủ một giấc ngon lành. Không biết kết quả chuyến đi phía bắc của Trần Tích Lương thế nào, thật có thể thuyết phục diễn viên hoặc nữ chính của chương trình cuối năm khoác lên bản thiết kế của Luna, vậy thì quá may mắn. Không thuyết phục được cũng không sao, dù sao Luna là thương hiệu tự tạo, cứ tích lũy thêm hai năm nữa cũng được.
Hạ Hiểu Lan là có nhiều phương án chuẩn bị, trước khi đi ngủ nàng cứ cảm giác mình quên một chuyện gì đó.
Sáng ngày thứ hai, Lưu Dũng từ kinh thành bay đến, hai cậu cháu gặp nhau trong cửa hàng vật liệu xây dựng, Hạ Hiểu Lan hoàn toàn không còn nhớ gì đến chuyện mơ hồ lúc trước.
"Cậu, cậu nên thuê một văn phòng làm việc đi."
Viễn Huy làm ăn ngày càng phát triển, mà Lưu Dũng đến một văn phòng làm việc đàng hoàng cũng không có, bàn công việc với khách hoặc ở nhà khách, hoặc ở cửa hàng vật liệu xây dựng, cái nhà trệt Lưu Dũng thuê thì vừa nát lại cũ, căn bản không được coi là văn phòng.
"Hiểu Lan nói thuê một cái là thuê một cái!"
Lưu Dũng quá gầy trên mặt không có chút thịt nào, cười lên những nếp nhăn ở đuôi mắt lộ rõ, nhưng mỗi nếp nhăn đều ánh lên sự vui mừng. Bởi vì Lưu Dũng mở công ty trang trí được một năm, thực sự kiếm được tiền.
Khoản tiền lớn nhất đương nhiên là việc xây nhà khách của chính phủ kiếm được hơn mười vạn, bất quá Lưu Dũng chia một nửa lợi nhuận cho Hạ Hiểu Lan, bản thân hắn chỉ còn lại mấy vạn tệ.
Dù là vậy, khoản tiền đó kiếm được cơ bản có thể lấp đầy việc mua Tứ Hợp Viện ở kinh thành và góp vốn vào cửa hàng vật liệu xây dựng.
Lưu Dũng vừa xong việc thanh toán sổ sách, cười tít cả mắt, những công trình nhà khách sau đó tuy lặt vặt, nhưng số lượng nhiều, có Lý Đống Lương và Cát Kiếm hỗ trợ, quyết toán cũng rất thuận lợi. Còn có Ngũ giám đốc chủ động cho vay, một năm này sự nghiệp của Lưu Dũng phát triển rất nhanh.
Hắn đến ngân hàng lấy tiền mặt sớm, lần lượt trả tiền lương cho công nhân, phần lớn công nhân một tháng làm việc đều vượt quá 25 ngày, làm nghề này tiền lương không phải theo chế độ, làm bao nhiêu hưởng bấy nhiêu. Ở Bằng Thành lương cao, thợ cả có tay nghề có thể nhận được 18 tệ/ngày, cũng có nghĩa là làm ở Viễn Huy, nếu một tháng đủ 30 ngày, thì tiền lương cao nhất có thể nhận 540 tệ.
Số tiền này còn nhiều hơn so với đi làm trong nhà máy ở bên ngoài!
Đương nhiên, hiện tại công nhân của Viễn Huy có thể đạt được mức lương này rất ít, một tháng không nghỉ ngày nào là điều không thể, thu nhập phổ biến ở khoảng 300-400 tệ. Bình thường có thể tạm ứng lương, khoản tiền lớn nhất muốn phát vào cuối năm, Lưu Dũng không muốn là một lão bản keo kiệt, nhân công có tính lưu động lớn, nếu thật sự thanh toán hàng ngày, hắn không cách nào đảm bảo tiến độ công trình, lãnh tiền ngày hôm sau không đi làm không phải ít, lúc nào cũng cần có chút điều lệ chế độ.
Muốn nghỉ làm cũng cần nói trước nửa tháng, để Viễn Huy chiêu mộ nhân tài mới.
Chuyện này sẽ khiến cho việc phát lương có cảnh tượng rất náo động, ví dụ như một công nhân đi theo Lưu Dũng từ Thương Đô, nhận được duy nhất 3000 tệ tiền lương. Lưu Dũng phát một khoản tiền, Hạ Hiểu Lan lại gạch một đường trên sổ, bắt đầu làm việc bao nhiêu ngày, không chỉ trong tay Lưu Dũng có ghi chép, công nhân cũng đều biết rõ trong lòng, những sổ sách này đều là do Hạ Hiểu Lan giúp chỉnh lý ra.
Chỉ tính riêng tiền lương cho công nhân đã là hơn 6 vạn, bao gồm cả tiền lì xì tết cho mỗi người 100 tệ.
Còn Lý Đống Lương và Cát Kiếm thì lại được tính khác, hai người này là cánh tay đắc lực của Lưu Dũng, cho bọn họ tự quản lý một công trình nhỏ cũng không có vấn đề, làm việc lại tận tâm tận lực, Lưu Dũng trả cho hai người mức lương cố định hàng tháng, tiền lì xì cuối năm của hai người bọn họ cũng nhiều hơn công nhân bình thường.
"Hiểu Lan, ta muốn trả ngân hàng trước 10 vạn, thiếu tiền trong lòng ta không an ổn, người xưa nói có vay có trả, có vay lần nữa cũng không khó."
Hạ Hiểu Lan thực ra muốn nói tiền của ngân hàng lãi suất thấp như vậy, đương nhiên có thể sử dụng càng lâu càng tốt, nhưng quan niệm của cậu nàng khác nàng, cho rằng nợ tiền không vững, Hạ Hiểu Lan cũng không ngăn cản.
Dù sao sổ sách do Hạ Hiểu Lan tự tính, một năm này cậu nàng trừ những khoản thu hồi công trình bên ngoài, thì cũng đã lời không ít tiền rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận