Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 933: Tiểu cô nãi nãi, ngươi không nóng nảy? (length: 8090)

Hứa Dược Tiến nghe lời Ninh Ngạn Phàm nói, cả đêm không ngủ.
Hắn định chủ động đi gõ cửa phòng Hạ Hiểu Lan, nhưng một người sư muội tuổi còn trẻ xinh đẹp, chuyện này truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng không tốt?
Nói tóm lại, mấy cô sư muội hay nũng nịu đúng là phiền phức nhất.
Nếu là sư đệ trẻ tuổi, Hứa Dược Tiến có thể bạo lực phá cửa, hắt nguyên một chậu nước vào người cho tỉnh – ngủ, ngủ, suốt ngày chỉ biết ngủ, chờ đến lúc nghiên cứu thảo luận mà bị người ta hỏi á khẩu không trả lời được, sai lầm chồng chất, không chỉ Hạ Hiểu Lan mất mặt, mà Ninh Ngạn Phàm là người tiến cử, dưới sự cắn xé của Nh·i·ế·p Vệ Quốc chó điên, há có thể không bị liên lụy?
Trước đây Ninh Tuyết đã vì danh tiếng Ninh Ngạn Phàm mà k·í·c·h đ·ộ·n·g, hiểu lầm Hạ Hiểu Lan muốn dẫm lên ông ta để leo lên vị trí cao hơn, liền xông thẳng vào thư phòng chỉ trích Hạ Hiểu Lan.
Không chỉ có Ninh Tuyết khẩn trương, những người như Hứa Dược Tiến này, ai lại không lo lắng cho danh tiếng của lão sư mình chứ!
Hứa Dược Tiến không đợi được Hạ Hiểu Lan chủ động xin giúp đỡ, cả đêm không ngủ, liều m·ạ·n·g hồi tưởng lại các điểm mấu chốt trong phương án "Bể bơi vô cực" của khách sạn Nam Hải, đem các điểm mấu chốt của phương án tổng hợp lại, thấy thời gian đã hơn năm giờ sáng, Hứa Dược Tiến liền chạy ra ngoài cửa phòng Hạ Hiểu Lan ngồi chờ.
5:30, 5:45, 6:10… Người trẻ tuổi bây giờ là sao vậy, chỉ biết cười hì hì đưa trà, bảo hắn mang người thức đêm vẽ phương án, cả tuần cả đám người trong phòng làm việc đều thành gấu trúc, mắt thâm quầng, vậy mà Hạ Hiểu Lan chắc vẫn ngủ khò khò ở trong phòng ngủ của trường.
Chuyện này Hứa Dược Tiến nhẫn được.
Người ta bỏ ra không ít tiền, sau một tuần địa ngục, Ninh Ngạn Phàm thưởng cho mỗi người trong phòng làm việc một khoản tiền thưởng lớn, còn với những khách hàng như Hạ Hiểu Lan, hối thúc hạng mục như muốn lấy mạng, ít nhất cũng phải cho đủ tiền để người ta bán mạng.
Nhưng tiểu cô nãi nãi ơi, việc thúc phương án có thể cho bọn họ làm, hôm nay tình huống đâu có giống vậy!
Nghiên cứu thảo luận hội có nhiều người ngấm ngầm giở trò, Hứa Dược Tiến muốn giúp cũng không giúp được.
Hứa Dược Tiến ngồi xổm ở cửa hút rất nhiều thuốc, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cửa phòng Hạ Hiểu Lan.
Cuối cùng, hắn đợi đến 6:35, trong nhà khách đã có người khác rời g·i·ư·ờ·n·g tạo ra tiếng động, "két" một tiếng, cửa phòng Hạ Hiểu Lan kéo ra —— Hứa Dược Tiến lập tức định nhảy dựng lên, loạng choạng thân mình, lại ngồi xuống.
Hạ Hiểu Lan giật mình, "Hứa sư huynh?!"
Sáng sớm ánh sáng hành lang không đủ, đột nhiên vừa thấy còn tưởng cửa mọc ra một cây nấm lớn!
"Hứa sư huynh, anh chờ tôi hả, sao không đứng lên?"
Hứa Dược Tiến nghẹn đỏ mặt, "… Chân ta ngồi tê rồi, cô cho ta chậm rãi đã."
Hạ Hiểu Lan định đỡ hắn, nhưng Hứa Dược Tiến đã là người có gia đình, quyết không cho phép mình tiếp xúc cơ thể với một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, tự mình nghiến răng nghiến lợi bám vào tường đứng lên.
Hạ Hiểu Lan dở k·h·ó·c dở cười, "Anh ở đây đợi bao lâu rồi, có chuyện sao không gõ cửa!"
Hứa Dược Tiến vừa nhắc tới lại nổi giận.
"Cô gan lớn thật, tối qua ngủ ngon không hả? Hôm nay Nh·i·ế·p Vệ Quốc kia nhất định sẽ gây khó dễ cho cô, ta cứ tưởng tối qua cô đã tới tìm chúng ta rồi, kết quả chút động tĩnh cũng không có. Thôi thôi nói cái này vô dụng, cô cầm lấy cái này. Nghiên cứu thảo luận hội phải 9 giờ sáng mới bắt đầu, cô còn có hai tiếng rưỡi nữa, tranh thủ mà làm đi!"
Hứa Dược Tiến đưa cho Hạ Hiểu Lan một cuốn sổ, khoát tay với Hạ Hiểu Lan, rồi bám tường nhón chân, khập khiễng đi mất.
Hạ Hiểu Lan mở cuốn sổ ra, thì ra là một phần ghi chép tổng kết.
Là phần tổng kết về phương án trang trí khách sạn Nam Hải.
Chữ viết hơi cẩu thả, có chỗ còn kèm hình vẽ minh họa, có viết cả công thức tính toán.
Một phần bút ký rất dụng tâm, mực còn mới, chẳng lẽ Hứa Dược Tiến đã thức suốt đêm viết ra?
Hạ Hiểu Lan không giống như Hứa Dược Tiến nghĩ, tối qua vô tư ngủ một mạch đến sáng. Cô cũng đã thức khuya hơn nửa đêm, đến tầm bốn giờ sáng vì quá buồn ngủ đầu óc không thể hoạt động, mới tự giác thấy không hiệu quả mà lên giường ngủ được hai tiếng.
Hứa Dược Tiến theo Ninh Ngạn Phàm mấy năm có kiến thức nền tảng cực kì vững chắc, chắc hẳn đã viết không ít luận văn tổng kết. Hạ Hiểu Lan tự mình chỉnh lý cả một đêm, thứ Hứa Dược Tiến cho này vẫn rất hữu ích.
"Cái Hứa sư huynh này, còn dễ thương phết."
Hứa Dược Tiến giúp cô, chắc chắn là vì Ninh Ngạn Phàm, Hạ Hiểu Lan không hề ngốc, đương nhiên biết người khác nhằm vào một tiểu tân binh như cô là có ý gì, mục đích là Ninh Ngạn Phàm.
Nhưng Hạ Hiểu Lan cũng không đến mức không biết tốt xấu, nhận bút ký của người ta còn không biết cảm kích, loại chuyện này cô không làm được.
Lưu Phân và Cung Dương cũng đã tỉnh.
Hạ Hiểu Lan lắc lắc cuốn ghi chép trong tay:
"Hai cậu tối qua ngủ không đủ giấc đúng không? Vốn muốn dẫn hai người đi chơi một chuyến, ai ngờ lại gặp phải chuyện này, tôi thấy chuyện này chưa giải quyết xong, chắc hai cậu cũng sẽ không yên tâm được."
Trong mắt Lưu Phân có những tia máu đỏ: "Tối qua cậu nhịn đến khuya lắm sao?"
Hạ Hiểu Lan vỗ vỗ mặt mình, "Cũng không khuya lắm, chúng ta xuống lầu ăn điểm tâm đi, nghiên cứu thảo luận hội 9 giờ mới bắt đầu."
Địa điểm nghiên cứu thảo luận hội được tổ chức tại khuôn viên của đại học Giang Thành, từ nhà khách đi qua cũng chỉ hơn mười phút.
Việc ban tổ chức cung cấp miễn phí chỗ ăn ở cũng phải dựa vào sự sắp xếp của bọn họ, không thể ăn gì cũng miễn phí, đến giờ, mọi người lần lượt rời g·i·ư·ờ·n·g xuống nhà ăn của nhà khách dùng cơm.
Hạ Hiểu Lan vừa ăn, vừa xem lại các ý chính trong bản tổng kết của Hứa Dược Tiến, rồi đối chiếu với các tư liệu mình xem tối qua.
Trong căn tin thỉnh thoảng có người nhìn về phía bên này.
Rõ ràng tối qua ở trên hành lang có chuyện phong ba, một cái nhà khách nhỏ như vậy sao giấu được bí mật, người tham gia nghiên cứu thảo luận hội ai cũng biết cả rồi!
Cung Dương hết cả hồn.
Hạ tổng thật sự có thể giữ vững tâm lý, đến lúc này vẫn không hoảng loạn.
Trong hoàn cảnh này mà còn có thể xem nội dung trên máy tính sao?
"Lâm trận mới mài gươm à, bây giờ đúng là nên ôn nhiều một chút, để đến lúc nghiên cứu thảo luận sẽ không bị vặn hỏi. Người trẻ tuổi không cần quá nôn nóng thể hiện, có thể t·h·i đỗ khoa Kiến trúc của Hoa Thanh, sau khi tốt nghiệp ở lì đó mười năm tám năm cũng sẽ có cơ hội, bây giờ nóng nảy nhảy ra ngoài, sẽ làm mất mặt Hoa Thanh!"
Nh·i·ế·p Vệ Quốc cùng vài người bưng điểm tâm đi ngang qua chỗ Hạ Hiểu Lan, nói giọng mỉa mai.
Hạ Hiểu Lan ngẩng mắt nhìn bọn họ, chủ yếu là nhìn Nh·i·ế·p Vệ Quốc:
"Niếp sư huynh, nếu anh không biết về tôi, anh có thể tìm người quen của Hoa Thanh hỏi thăm một chút, tôi t·h·i đỗ Hoa Thanh một năm, khi nào thì làm trường mất mặt? N·g·ư·ợ·c lại là Niếp sư huynh anh, tuổi đã tr·u·ng niên nên bình tĩnh một chút, nói chuyện không cần phải quá gay gắt như vậy – tôi cũng thấy lạ, chẳng lẽ hiệu trưởng Hoa Thanh cấp tư cách cho anh, để anh đại diện toàn trường Hoa Thanh ra ngoài hoạt động? Đừng có động một tí là cứ lo cho thể diện của Hoa Thanh!"
Hạ Hiểu Lan ăn nói rất sắc bén, người bình thường thật không phải là đối thủ của cô.
Nh·i·ế·p Vệ Quốc rất cứng đầu, Hạ Hiểu Lan một chút cũng không sợ, lời lẽ giống vậy đáp trả lại là được rồi. Cô biết trong căn tin có rất nhiều người nhìn, nói không chừng có người sẽ cảm thấy cô không tôn trọng tiền bối.
Nhưng với kẻ không có đạo đức, Hạ Hiểu Lan có lý do gì phải tôn trọng chứ?
Nh·i·ế·p Vệ Quốc tối qua đừng làm trò trên hành lang kia, trực tiếp gây khó dễ trong hội nghiên cứu thảo luận, Hạ Hiểu Lan nếu như bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, không cam tâm nữa cũng phải nhận thua.
Hiện tại lại bày ra vẻ mặt của một tên tiểu nhân, còn cho rằng mình có thể đại diện cho chính nghĩa, làm Hạ Hiểu Lan ghê tởm đến buồn nôn.
"Cô... Cô tự giải quyết cho tốt đi!"
Trước mặt mọi người, Nh·i·ế·p Vệ Quốc còn phải giữ hình tượng, nói vài lời ngoan độc rồi bỏ đi.
Trong lòng Hạ Hiểu Lan khinh bỉ một tiếng, nếu cô mà sợ, cô sẽ viết ngược tên mình!
Bạn cần đăng nhập để bình luận