Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 420: Cự tuyệt nói áy náy (length: 8815)

Sức lực của Chu Thành lớn hơn rồi!
Bàn tay của hắn không cẩn thận trúng Cao Phỉ, bị lực tác động, Cao Phỉ liền mất thăng bằng ngã xuống đất.
Nói là đau, nhưng càng nhiều là sự khó tin và xấu hổ.
Chu Thành tát nàng một cái, ngay trước mặt những người ghét nàng! Cao Phỉ từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai trong nhà động vào một đầu ngón tay, việc bị tát như này, cảm giác nhục nhã còn lớn hơn cảm giác đau đớn, đôi mắt Cao Phỉ tràn đầy sự căm thù, đánh nàng là Chu Thành, nhưng người nàng căm hận lại là Hạ Hiểu Lan.
"Chu Thành!"
Phương Sĩ Trung mặc kệ Cao Phỉ muốn chửi ai, coi như cho cô ta chút hả giận.
Thế mà Cao Phỉ bị đánh ngay trước mặt hắn, còn không phải là phụ nữ ra tay, mà là Chu Thành!
Phương Sĩ Trung làm sao chịu nổi, sau khi đỡ Cao Phỉ dậy, hắn không đánh Chu Thành mà muốn trả đũa lên người Hạ Hiểu Lan. Chu Thành làm sao có thể để hắn chạm vào Hạ Hiểu Lan, một tay tóm lấy Phương Sĩ Trung lôi ra sân huấn luyện, nơi mà Lưu Tử Đào còn đang ngơ ngác đứng xem.
"Đến chỗ chị ngươi đi!"
Lưu Tử Đào chân ngắn lon ton chạy về phía Hạ Hiểu Lan.
Cao Phỉ vừa đứng lên, ngay lập tức muốn nhào vào Hạ Hiểu Lan như một mụ đàn bà điên.
Lý Phượng Mai tay thô, bắt lấy Cao Phỉ, nóng lòng hỏi Hạ Hiểu Lan:
"Đánh được không?"
Thứ gì đâu chui ra vậy, Lý Phượng Mai cảm thấy ngứa tay.
Nàng dáng người đẫy đà, trước kia một mình có thể lo xong công việc đồng áng của cả nhà ba người, cái kiểu người yếu đuối như Cao Phỉ đừng nói vùng vẫy thế nào cũng không thoát khỏi sự kìm kẹp của Lý Phượng Mai. Hạ Hiểu Lan ôm Đào Đào, còn Chu Thành thì đã vật ngã Phương Sĩ Trung ở sân huấn luyện.
Còn gì để nói nữa?
"Đánh đi! Cô nương nương tay một chút, đừng có đánh hỏng rồi!"
Được Hạ Hiểu Lan đồng ý, Lý Phượng Mai lập tức ra tay không nương tình.
Cao Phỉ kêu ô ô, Lý Phượng Mai vừa đánh vừa mắng: "Khi ta không đến, có phải ngươi cũng bắt nạt cháu gái ta không? Phì, xem bà đây đánh chết ngươi!"
Bắt nạt nhà lão Lưu không ai à?
Người thành phố là có thể bắt nạt người ngoại tỉnh à?
Lý Phượng Mai tức giận sôi máu, tát Cao Phỉ thành cái đầu heo. Đánh nhau của phụ nữ thường chỉ là giật tóc, cào mặt, ăn tát thôi, Cao Phỉ một cô gái thành phố được nuông chiều, làm sao có thể đánh lại được Lý Phượng Mai chuyên làm nông.
Thật đừng nói, nhìn thấy Lý Phượng Mai tát Cao Phỉ túi bụi, Hạ Hiểu Lan cảm thấy dễ chịu cực kỳ.
Đây đúng là mợ ruột, thẳng thắn như vậy đấy!
Trong lòng Hạ Hiểu Lan ấm áp, Chu Thành vừa rồi chắn trước người là để bảo vệ nàng. Mợ Lý Phượng Mai không cho nàng động tay, cũng là để bảo vệ nàng. Còn chưa nhập học vào đại học Hoa Thanh, Lý Phượng Mai sợ Cao Phỉ giở trò xấu, đã vội ra tay đánh người.
Trong quân đội đánh người chắc chắn không tốt, nhưng có người vô cớ chạy tới chửi rủa, chẳng lẽ coi như chó điên kêu bậy không thèm để ý tới?
Lưu Phân há hốc mồm, vẫn là không khuyên được.
Lý Phượng Mai nói khi nào bà ấy không hiểu chuyện thì ít nói, Lưu Phân cũng chẳng hiểu nổi tình hình hiện tại.
Cô ta chỉ lo lắng cho Chu Thành, bà Vu nói kỷ luật quân đội rất nghiêm khắc. Lúc nãy kia chỉ là vô ý, lãnh đạo quân đội có tin hay không?
Cuối cùng vẫn là người khác đến giải cứu Cao Phỉ và Phương Sĩ Trung.
Cao Phỉ bị đánh sưng hết cả mặt, mắt cũng híp lại. Phương Sĩ Trung cũng bị Chu Thành đè xuống đất mà xoa, Chu Thành trúng mấy cú đá của đối phương, đều không thật, dấu giày lưu trên người đặc biệt gây chú ý, Chu Thành cố ý không lau.
Phương Sĩ Trung được người trong doanh trại ra cứu, Phương Sĩ Trung đẩy họ ra, khập khiễng chỉ vào Chu Thành:
"Lão tử không giết chết mày, ta và mày đổi họ!"
Chu Thành lau mặt một chút, cả mặt đầy đất:
"Cái loại như ngươi, đừng nói muốn đổi họ làm con cháu ta, ngươi có cho ta trông cửa ta cũng chê ngươi phế vật."
Cao Phỉ bị đánh cho ngơ ngác, nửa ngày không hồi phục tinh thần.
Đột nhiên sụp đổ khóc lớn.
Lý Phượng Mai có chút chột dạ, mấy người lính cứu hai người kia đi, "Chu Thành, không sao chứ?"
Chu Thành vẫn có tâm trạng cười: "Mợ, mợ sợ cái gì, chẳng lẽ để người ta đánh mình mà không được đánh lại sao?"
Lý Phượng Mai không hiểu, Hạ Hiểu Lan biết ý Chu Thành, đây là đánh nhau tay đôi. Nhà quân nhân với nhau mà xảy ra mâu thuẫn, thì phần lớn trong đơn vị đều đứng giữa làm trọng tài, việc Chu Thành đánh nhau với Phương Sĩ Trung sẽ nghiêm trọng hơn.
"Nếu như vừa rồi anh không ra tay đỡ, sẽ không đụng vào cô ta, em sợ cô ta sẽ bắt lấy điểm này không tha!"
"Nói cái gì nhảm nhí, ta để cho người ta bắt nạt em à?"
Chu Thành sớm đã nói để Phương Sĩ Trung và Cao Phỉ đừng lượn lờ trước mặt hắn, lo dẫn Lưu Tử Đào ở thao trường bắn súng cho tốt, chó điên nhào đến cắn người, hắn khẳng định sẽ đứng ra bảo vệ vợ mình. Dù sao Chu Thành tự thấy mình không sai, việc đánh Cao Phỉ là ngoài ý muốn, nhưng lại khiến cho người ta hả hê. Khi Đoàn trưởng và Chính ủy gọi hắn đến, hắn cũng nói như thế.
"Không xin lỗi."
Biểu tình của chính ủy rất nghiêm túc, đoàn trưởng bên cạnh thì nháy mắt ra hiệu với Chu Thành, Chu Thành coi như không thấy.
"Chu Thành, chẳng lẽ trong đơn vị vẫn chưa đủ khoan dung với cậu? Tôi biết lúc trước cậu không muốn từ tiền tuyến quay về, cậu có nghĩ đơn vị tiếp nhận cậu không phải chịu áp lực lớn hay không?"
Chu Thành không phải là lập đủ chiến công mà quay về từ tiền tuyến.
Mà là trạng thái của hắn không được tốt lắm, tuổi còn quá trẻ mà đã ra chiến trường, bị những cảnh máu me ảnh hưởng. Đương nhiên bị ảnh hưởng không chỉ có một mình Chu Thành, những người trải qua sinh tử ở tiền tuyến, nghe tiếng đạn pháo bên tai, ít nhiều gì cũng có một chút tật tâm lý. Chu Thành lại khác, biểu hiện của hắn rất xuất sắc, lãnh đạo cấp trên rất yêu quý hắn, không muốn để một mầm non tốt trở nên sai lệch, trực tiếp ký quyết định điều hắn đi.
Chu Thành về quân đội ở đây trong tình huống đó.
Ngày thường biểu hiện cũng tốt, nhưng hôm nay chỉ một câu không vừa ý liền đánh Phương Sĩ Trung ra nông nỗi đó, còn động tay đánh Cao Phỉ – Chu Thành nói là lỡ tay, nhưng Cao Phỉ không đồng ý, cái mặt heo sưng vù kia chính là bằng chứng. Thời này là năm 84, trong quân đội làm gì có camera, dù sao Cao Phỉ với Phương Sĩ Trung nhất quyết không tha, cũng chẳng ai có thể làm chứng được.
Dù có nguyên nhân gì đi nữa, trong quân đội mà đánh vợ lính, thì ảnh hưởng thật không tốt.
Có chuyện đánh phụ nữ không? Đương nhiên là có! Chẳng qua là họ đóng cửa lại đánh vợ mình thôi. Chu Thành thì hay rồi, tát người ta vợ. Mặt Cao Phỉ sưng phù như đầu heo, khóc thút thít, phái mấy bà vợ lính đến dỗ cũng không được.
Chính ủy bèn nghi ngờ, trạng thái của Chu Thành vẫn chưa ổn, hôm nay không kiềm chế lại, chắc là mất hết lý trí!
Khi kêu Chu Thành đi xin lỗi Cao Phỉ, Chu Thành không đồng ý. Chu Thành vốn là sơ ý gây ra, Cao Phỉ lại khiêu khích trước, hắn không cho rằng mình cần xin lỗi.
Chỉ một câu cứng rắn "Không xin lỗi", khiến chính ủy cũng bốc hỏa.
Hắn mới mặc kệ cấp trên có thích Chu Thành hay không, ai cứ mãi che chở cho sĩ quan trẻ Chu Thành này, một khi Chu Thành còn ở dưới quyền của hắn một ngày, thì hắn phải huấn luyện Chu Thành cho thật tốt!
"Không xin lỗi, vậy thì cậu giao bản kiểm điểm lên, sau đó chờ xử phạt - -"
"Ấy, đồng chí Lão Lý, nóng giận làm gì, thật sự thì chuyện hôm nay cũng không phải do mình Chu Thành, việc Phương doanh trưởng cưới bà vợ như kia đúng là gậy quấy phân heo, nói không muốn ảnh hưởng việc cả đoàn ăn thịt dê là bà ta, dưa hấu thì chỉ phát cho một doanh ăn, người khác ở sau lưng nói vài câu, bà ta cũng có ý kiến, chạy ra sân huấn luyện mắng nhạc mẫu tương lai của Chu Thành, Chu Thành có còn mặt mũi gì với nhạc mẫu và đối tượng nữa? Trong lúc hỗn loạn có lỡ tay thật, tất cả đều lùi một bước..."
"Chu Thành, tự cậu chọn, là xin lỗi viết kiểm điểm, hay là chờ chúng tôi xử lý?"
Chính ủy cũng đã nhượng bộ rồi, thịt dê ông đã ăn rồi, nửa quả dưa hấu vẫn còn ở trên bàn nhà ông, quả nhiên là người ăn của người ta thì mềm miệng, cầm của người ta thì ngắn tay, "Xử phạt" đã biến thành "Xử lý", bản chất liền thay đổi. Người trước phải ghi vào hồ sơ, còn người sau thì tùy theo mà xử lý, có nặng nhẹ khác nhau.
Chu Thành không hề nghĩ ngợi, giơ tay chào kiểu quân đội:
"Tôi xin chấp nhận xử lý!"
Vẫn theo quy củ cũ, còn lại một chương cố gắng hoàn thành để duyệt đêm nay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận