Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 49: Thuận lợi dời hộ khẩu (length: 8300)

Hạ Hiểu Lan tự mình thi xong, lại tự mình lặng lẽ về nhà.
Trên người nàng mặc quần áo mới, trong nhà người lại đều mặc đồ cũ, Hạ Hiểu Lan lại chạy đến hợp tác xã cung ứng mua một ít vải, chuẩn bị mang về nhà may quần áo. Hiện tại người nông thôn đều thuê thợ may quần áo, các cô gái lớn, các nàng dâu trẻ cũng đều có kỹ năng này, mua vải tự may, cố gắng tiết kiệm tiền, rất ít có người sẽ đi thuê thợ may. Trước kia ngay cả vải cũng phải dựa vào phiếu mới mua được, không có phiếu vải, ngươi có tiền cũng không mua được vải… Vợ chồng công nhân viên chức cũng không hề xa xỉ đến mức động một chút là may quần áo cho cả nhà, kinh tế không cho phép, cũng không tích cóp được nhiều phiếu vải như vậy.
Hiện tại tốt rồi, tỉnh Dự Nam bên này đã lục tục hủy bỏ các loại phiếu mua hàng định mức.
Không có hủy bỏ, cũng không còn nghiêm ngặt như vậy. Không cần phiếu vải cũng có thể mua được vải, bất quá giá có hơi đắt. Hạ Hiểu Lan cũng không mua những loại vải lụa màu mè, không phải để thể hiện sự giàu có, mà là ở nông thôn không thực tế. Vải công nông màu xanh một mét mới 1,9 tệ, vải tất kỳ dệt từ lông cừu pha một mét đắt hơn vải công nông xanh 2 hào. Hạ Hiểu Lan mang một đống vải về nhà, quả nhiên không ai hỏi nàng chuyện thi cử, đều nói nàng tiêu tiền bừa bãi.
Không dám hỏi.
Sợ làm mất đi tính tích cực của Hạ Hiểu Lan thôi.
Lưu Dũng ngấm ngầm cũng đã cùng em gái Lưu Phân thương lượng qua:
“Nếu Hiểu Lan muốn đi học, hay là để nó học lại từ lớp 10 đi? Học phí em không cần lo, đều có anh đây là cậu chống lưng!” Lưu Phân không quá muốn dùng tiền của anh trai để cho con gái đi học.
“Hiểu Lan làm ăn, chị cũng theo học, cho dù con bé đi học thì chị cũng có thể nuôi được nó.” Chị làm buôn bán không bằng Hiểu Lan.
Cái vụ buôn lươn, cho dù có đ.á.n.h c.h.ế.t Lưu Phân, chị cũng tìm không ra cái cách nào để tiếp cận được cán bộ thị ủy để chào hàng. Gặp phải cơ hội giống nhau, tính cách quyết định vận mệnh, cho dù Hồ lão bản của tiệm mỳ lươn có chỉ đường cho Lưu Phân, Lưu Phân cũng không dám cầm c.ây t.h.u.ố.c đi tìm người mua lươn giống như Hồ Vĩnh Tài.
Nhưng Lưu Phân cảm thấy, việc đầu cơ trục lợi mỡ lợn này chị có thể làm được, mấy ngày nay chị đã học được đi xe đạp, tuy rằng vẫn còn lóng nga lóng ngóng, sức lực của chị khỏe hơn Hạ Hiểu Lan, một lần gánh 100 cân cũng không thành vấn đề. Chỉ cần việc buôn mỡ lợn này thôi, bảo đảm cuộc sống hai mẹ con không có vấn đề, còn có thể dành dụm tiền học phí và sinh hoạt phí cho Hạ Hiểu Lan.
Lưu Phân cả người đều như đang phát sáng.
Dù là xã hội cũ hay là xã hội hiện tại, dù xã hội có thay đổi thế nào, thì ngay cả người nông dân không hiểu biết nhất cũng biết rằng việc học mới là con đường chính đạo. Càng nghèo càng phải học, học có thể thoát nghèo làm giàu, có thể từ người thôn quê biến thành người thành phố, đó là đạo lý lớn từ xưa đến nay không hề thay đổi.
Hạ Hiểu Lan không chú trọng ăn mặc và quần áo, mỗi ngày nàng đều ăn mặc sạch sẽ, cũng không quá tỉ mỉ trau chuốt bề ngoài của mình.
Chỉ trong một đêm đã trưởng thành, hiểu được cần phải tiến lên, lần thi này không đậu, thì học lại từ lớp 10 cũng được… Hạ Hiểu Lan mới 18 thôi, ba năm cấp 3 chẳng qua cũng chỉ mới 21 tuổi, những người kia thi rớt mấy năm, những người đã đi làm mấy năm lại quay lại thi đại học, những người mà trước kia bị lỡ dở việc học, những năm gần đây dắt cả nhà đi cùng trên con đường thi đại học, người nào mà chẳng lớn hơn 21 tuổi.
Hạ Tử Dục 20 tuổi mới thi đỗ đại học, người yêu của nàng là thanh niên tri thức Vương Kiến Hoa 25 tuổi mới lên đại học.
Hạ Hiểu Lan từng bước một học xong cấp 3 thi lại lên đại học, tuyệt đối không muộn đâu.
Những lời này, hai anh em sẽ không nói với Hạ Hiểu Lan, sợ làm tăng thêm áp lực cho nàng. Lưu Dũng ngấm ngầm tìm Trần Vượng Đạt mấy lần, việc dời hộ khẩu đều vừa vặn thành một ngày, Lưu Dũng 4 giờ sáng đã chạy đi thay Hạ Hiểu Lan giao lươn đến thành phố Thương Đô. Buổi sáng khi quay về vội vàng, lại cùng Trần Vượng Đạt cùng nhau đến thôn Sông Lớn.
Trần Vượng Đạt tìm người ở huyện giúp đỡ, dời hộ khẩu của Hạ Hiểu Lan và Lưu Phân ra khỏi thôn Sông Lớn, tạm thời chuyển đến thôn Thất Tỉnh — Hạ lão thái thì muốn làm loạn, thái độ của Hạ Đại Quân lại khác thường mà ủng hộ dời hộ khẩu của hai mẹ con, việc ly hôn này khiến cho Hạ Đại Quân cảm thấy thể diện hoàn toàn mất sạch, hắn hoàn toàn muốn thoát khỏi quan hệ với hai mẹ con.
Hạ Hiểu Lan ở huyện Nhất Trung thi xong lúc hai giờ rưỡi, nàng lại đi mua vải, rồi từ huyện An Khánh đi đường về, cho nên so với Lưu Dũng chậm một bước về đến nhà.
Lưu Dũng đã nói với Lý Phượng Mai chuyện dời hộ khẩu thành công, bao gồm một số chi tiết. Lúc dời hộ khẩu, hắn cũng không dám tiết lộ chuyện Hạ Hiểu Lan muốn đi học, chỉ sợ người nhà họ Hạ lại giở trò xấu.
Năm 83, chế độ hộ tịch bao hàm quá nhiều thứ, hộ khẩu của Hạ Hiểu Lan ở đâu, thì nàng đi ra ngoài đều cần thôn ủy nơi hộ tịch mở giấy chứng nhận giới thiệu, không có "Giấy giới thiệu", Hạ Hiểu Lan không thể đi học, không thể kết hôn, cũng không thể rời quê đi nơi khác.
Thứ này quả thực có thể bóp chẹt mạch máu của Hạ Hiểu Lan, tuy rằng không phải là không thể giải quyết được, nhưng xét đến cùng cũng là chuyện phiền toái. Nhưng bây giờ khi đã tạm thời ở lại thôn Thất Tỉnh, thì nàng sẽ không còn bị người nhà họ Hạ dùng thế lực để bắt ép, chờ Hạ Hiểu Lan thi xong trở về, chờ nàng chính là tin tức tốt này.
Để đáp lại, Hạ Hiểu Lan lập tức chia sẻ tin tốt của mình với người nhà:
“Ta cảm thấy đề không quá khó, tự mình làm cũng khá tốt.” Mợ nàng nhận lấy chỗ vải trong tay nàng, lải nhải mắng nàng phá của, đối với mong muốn lạc quan trong kỳ thi của nàng là nửa điểm không tin.
“Ngươi thi xong rồi, cũng có thể nói cho người nhà ngươi tính toán, cậu và mẹ ngươi đều đồng ý cho ngươi đi học, ta tính từ lớp 10 trở lại, tranh thủ ba năm sau có thể thi đỗ đại học… Không cần con phải đỗ trường chính quy, chỉ cần trước mắt có một trường cao đẳng, thì đó cũng đã là một đại hỉ sự! Cậu con có quen với chú ma Đạt đó, quan hệ giữa hai nhà thì khỏi phải nói, đi đến thôn Sông Lớn dời hộ khẩu cho con thì mấy lãnh đạo ở huyện đều cùng đi, thôn trưởng của thôn Sông Lớn chỉ dám im như thóc.” Chỉ có Hạ lão thái ỷ vào quan hệ m.á.u mủ, mặt dầy nằm ăn vạ khóc lóc om sòm.
Một miệng thì gọi Hạ Hiểu Lan là cháu gái của bà, Lưu Phân ly hôn thì cũng đừng hòng mang người nhà họ Hạ đi, còn nói Lưu Dũng là cái loại bán em gái đểu cáng, Lưu Phân về nhà mẹ đẻ ở mấy ngày liền tìm được nhà chồng… mắng chửi thực sự rất khó nghe, Lý Phượng Mai nghe được thuật lại mà, đều có thể tưởng tượng ra cái cảnh tượng đó.
May mắn Hạ Hiểu Lan đã đi thi, Lưu Phân thì bận đi các thôn khác thu mua hàng.
Hai mẹ con đều không cần đi thôn Sông Lớn, nếu không nhất định sẽ bị tức phát điên lên mất. Hạ lão thái căn bản không hề luyến tiếc Hạ Hiểu Lan, lúc trước bà ta h.ậ.n c.h.ế.t đứa cháu gái này, bà ta chỉ là khó chịu vì Lưu Phân x.á.c.h định ly hôn, cảm thấy Hạ gia thật mất mặt, bà ta chỉ muốn làm cho những người khác không thoải mái. Muốn đối phó Lưu Phân thế nào? Hạ Hiểu Lan chính là cái gốc rễ của Lưu Phân, Hạ lão thái lăn lộn trên đất, thế nào cũng phải khiến cho Lưu Dũng đồng ý một điều kiện gì đó, nếu không dù có lãnh đạo ở huyện đến, thì bà cũng không đồng ý để hai mẹ con Lưu Phân dời hộ khẩu đi – dù sau này Lưu Phân có tái giá, cũng không được phép đổi họ cho Hạ Hiểu Lan!
Bà ta muốn làm khó hai mẹ con, Lưu Dũng bị bà ta làm cho ghê t.ở.m hết mức.
Nhưng mà khi mọi người đều khuyên Lưu Dũng nhường một bước, hắn lại tự ý đáp ứng điều kiện đó.
Hắn cảm thấy rất có lỗi với cháu gái ngoại, Lý Phượng Mai nhắc tới cũng có chút thấp thỏm, Hạ Hiểu Lan bản thân lại không để ý lắm:
"Họ gì cũng không quan trọng, ta cũng đã quen với cái tên này rồi."
Nàng là họ Hạ, nhưng lại không theo họ của Hạ Đại Quân, "Hạ" cái dòng họ này, thậm chí cái tên "Hạ Hiểu Lan" này, đều là dấu ấn của nàng ở kiếp trước, không có một xu dính dáng gì tới nhà họ Hạ.
Hạ Hiểu Lan căn bản không để ý đến cái tâm địa xấu xa của Hạ lão thái, nàng cũng không tranh cãi với Lý Phượng Mai, người nhà muốn nàng học lại từ lớp 10, Hạ Hiểu Lan lại cảm thấy quá lãng phí thời gian. Nàng cảm thấy mình nhất định thi được hơn 350 điểm, đợi khi nào huyện Nhất Trung có thông báo đến, người nhà tự nhiên sẽ biết thôi.
“Mợ, vải đều ở trong này cả, muốn làm loại quần áo gì thì cứ quyết định, con có quần áo mới rồi, đây đều là cho bốn người mọi người đấy.” Nhắc tới chuyện này, Lý Phượng Mai lại ôm n.g.ự.c nói nàng p.h.á của, Hạ Hiểu Lan hắc hắc cười…
Bạn cần đăng nhập để bình luận