Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 01: Phá hài, cút đi! (length: 6794)

Hạ Hiểu Lan bị tiếng khóc làm cho tỉnh giấc.
Nàng nhớ mình vừa hoàn thành một vụ mua bán sáp nhập rất khó khăn dưới sự chỉ đạo của cấp dưới, sau đó tham gia tiệc ăn mừng, bị nhóm cấp dưới liên tục mời rượu nên Hạ Hiểu Lan uống khá nhiều.
Tuy nhiên nhận thức vẫn chưa hoàn toàn mơ hồ, trên đường về nhà, còn nghe trợ lý mới nói chuyện điện thoại với bạn trai, "Người ta đưa Hạ tổng về nhà rồi, chị ấy ở một mình, ừ, không kết hôn đâu... Anh nói xem, Hạ tổng là phụ nữ, kiếm được nhiều tiền như vậy để làm gì, chẳng phải cũng không gả được sao?"
Hạ Hiểu Lan nửa tỉnh nửa say, không muốn so đo với trợ lý mới.
Sự nghiệp thành công, nhưng không có hôn nhân làm điểm tô, nữ cường nhân luôn dễ bị người bàn tán. Đặc biệt tác phong của Hạ Hiểu Lan lại rất mạnh mẽ, tướng mạo bình thường, người trong công ty sau lưng nói nàng xấu xí, lớn tuổi còn kén chọn, có thể gả đi mới lạ ấy — Hạ Hiểu Lan không để ý việc có người lấy chuyện nhân sinh của nàng ra làm trò cười, nhưng cô trợ lý mới này miệng không kín, đầu óc lại ngốc, còn tưởng rằng nàng say, dám ngang nhiên bàn tán chuyện của cấp trên như vậy.
Hai ngày nữa vẫn là nên điều người này đi, đổi trợ lý mới thì hơn.
Về đến nhà, bà giúp việc Trương liên tục dặn đi dặn lại bảo Hạ Hiểu Lan uống ít thôi, phụ nữ nên biết yêu quý bản thân mình hơn một chút.
Hạ Hiểu Lan ném mình xuống chiếc giường lớn mềm mại, ngủ một giấc liền thiếp đi.
Nàng mơ một giấc mơ kỳ lạ, mơ thấy mình biến thành một người khác, bối cảnh là những năm 80, trong mộng xảy ra một vài chuyện không tốt, nàng tức giận liền đập đầu vào cột. Hạ Hiểu Lan cảm thấy buồn cười, nàng căn bản không phải kiểu người sẽ tự sát, mấy chuyện trong mơ ấy, theo kinh nghiệm lăn lộn nhiều năm của Hạ Hiểu Lan thì nhằm nhò gì.
Chỉ là giấc mơ này quá rõ ràng.
Bên tai Hạ Hiểu Lan có tiếng nữ nhân khóc thút thít, khiến nàng đau đầu như muốn nứt ra.
Không hiểu sao chăn lại ẩm ướt, quấn trên người khó chịu, Hạ Hiểu Lan cảm giác mình bị mồ hôi làm cho ướt hết cả, khó khăn lắm mới mở mắt, liền bị một gương mặt đen vàng dọa sợ!
"Hiểu Lan con tỉnh rồi? Con bé này, làm mẹ sợ hết hồn... Ô ô ô, Hiểu Lan đầu con còn đau không?"
Mặt đen vàng, thân hình gầy yếu như có thể bị gió thổi ngã.
Hạ Hiểu Lan nghĩ, giấc mơ của mình sao còn chưa tỉnh vậy?!
Nước mắt nữ nhân rơi như mưa: "Hiểu Lan, con hứa với mẹ, mẹ không quản việc con có thi đỗ hay không?"
Hạ Hiểu Lan qua loa gật đầu, người phụ nữ liền dùng tay áo lau nước mắt, trên gương mặt sầu khổ thoáng lộ ra ý cười:
"Mẹ đi chuẩn bị đồ ăn cho con, con chờ nhé!"
Người phụ nữ đóng cửa phòng đi ra, Hạ Hiểu Lan gắng gượng cơn đau đầu, đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Chiếc giường gỗ đen như mực, chỉ cần động đậy chút là chiếu rơm trải bên dưới lại phát ra tiếng sột soạt, tấm màn che ngả màu vàng bị móc sắt cuộn lại ở hai đầu giường, trên chiếc chăn đã bạc màu tổng cộng có bốn miếng vá, trên đầu giường có một sợi dây thừng nhỏ, nối với bóng đèn đơn sơ.
Hạ Hiểu Lan giật nhẹ sợi dây thừng, đèn sáng, phỏng chừng không đến 15 oát, trong phòng vẫn rất tối.
Nàng chịu đựng đau đầu xuống giường, nội thất duy nhất trong phòng là chiếc bàn trang điểm đặt sát cửa sổ, tấm gương thủy tinh phản chiếu một khuôn mặt nhỏ: cằm hơi nhọn, mắt to, mũi cao thanh tú, không chỗ nào là không đẹp! Trên đầu còn quấn một miếng vải trắng thấm máu, càng tăng thêm vẻ yếu đuối đáng thương... Hạ Hiểu Lan hít một hơi lạnh, đây không phải là gương mặt mà người ta thường nói là hồ ly tinh sao!
Gương mặt này đương nhiên không phải của nàng!
Hạ tổng nếu có được gương mặt đẹp như thế ba phần thôi, cũng không cần bị người ở sau lưng bàn tán xôn xao.
Hạ Hiểu Lan cười khẽ, người trong gương cũng cười theo, sóng mắt lay động, có thể khiến lòng người mềm yếu; Hạ Hiểu Lan nhe răng trợn mắt làm vẻ mặt xấu xí, mặt người trong gương cũng không thể nào trở nên khó coi được. Đúng là rất bắt nạt người mà, Hạ Hiểu Lan nhớ lại diện mạo vốn có của mình, nói là tướng mạo bình thường còn là quá khen, khi không có tiền đóng gói, thì kỳ thực nàng khá là xấu xí.
Thế giới này cũng không hoàn toàn là xem mặt, ở tầng bậc càng cao thì càng coi trọng thực lực.
Nhưng nàng xuất thân nghèo khó, lại không có thế lực chống lưng, giai đoạn đầu phấn đấu thật sự quá khó khăn. Cũng như khi nàng vất vả lăn lộn đi tìm khách hàng, cô nhân viên kinh doanh có khuôn mặt ưa nhìn có trình độ chuyên môn kém cỏi, nhưng chỉ cần tỏ vẻ quyến rũ là có thể lấy được đơn hàng. Nàng ngày đêm học tập kiến thức chuyên ngành, nhưng ngay cả một người phụ trách cũng không được gặp... Nếu nàng đẹp hơn một chút, có lẽ không cần cẩn trọng phấn đấu gần 20 năm mới nếm được mùi vị của thành công.
Nhà cửa, xe cộ, tiền tiết kiệm và chức vị, sản nghiệp mà nàng vất vả gây dựng còn chưa hưởng thụ được bao lâu, chỉ là một giấc ngủ, nàng đã biến thành một người khác cùng tên "Hạ Hiểu Lan". Sinh sống ở năm 1983, năm nay vừa tròn 18 tuổi, mang một gương mặt hồ ly tinh cực đẹp, nhưng lại không nghĩ thông mà đâm đầu vào cột tự sát "Hạ Hiểu Lan"!
"Hạ Hiểu Lan" vốn dĩ đã chết, không biết vì nguyên nhân gì, 30 năm sau Hạ Hiểu Lan lại tỉnh dậy trong thân xác này, trong giấc mơ tiếp nhận những ký ức lộn xộn, lại khiến Hạ Hiểu Lan có cảm giác như chính mình đã trải qua.
Cạch.
Cửa bị đẩy ra, người phụ nữ gầy trơ xương, mặt đen vàng bưng một chiếc cốc tráng men đã cũ vào:
"Hiểu Lan, mẹ hấp trứng gà cho con đấy, tranh thủ ăn khi còn nóng nhé."
Người phụ nữ vô cùng cẩn thận, thái độ thậm chí có chút hèn mọn, bà là mẹ của Hạ Hiểu Lan, Lưu Phân.
Hạ Hiểu Lan mở miệng, một tiếng "Mẹ" vẫn không thể nào thốt ra được.
Nàng không biết phải đối mặt với Lưu Phân như thế nào, trong ký ức, thái độ của "Hạ Hiểu Lan" đối với Lưu Phân rất tệ. Nên tiếp tục làm một đứa con bất hiếu, hay là nhân cơ hội nói mình bị đập đầu nên lú lẫn, thay đổi hoàn toàn, làm một đứa con gái ngoan?
Hạ Hiểu Lan còn đang chần chừ, cánh cửa khép hờ bị một lực rất mạnh đẩy ra.
Một đám người xông vào phòng, người dẫn đầu là bà nội của Hạ Hiểu Lan, mang theo hai người con dâu bên ngoài của Lưu Phân, còn có mấy đứa cháu nội cháu ngoại, hùng hổ, người đến không có ý tốt!
Gò má cao gầy của Hạ lão thái ánh mắt như muốn phun ra lửa, bà ta giật lấy cốc sứ trong tay Lưu Phân, còn đẩy Lưu Phân ngã xuống.
"Mày sinh ra cái đứa con gái làm điếm, làm mất hết mặt mũi của Hạ gia, còn dám trộm trứng gà trong nhà cho nó ăn? Mắng nó mấy câu thì giả bộ đâm đầu vào cột, định dọa chết bà già này hả?! Muốn chết thì cứ đi chết, đâm đầu không chết thì có thể nhảy xuống sông!"
Lời nói độc địa như vậy, lại không phải giọng điệu từ ái mà một bà nội nên có, mà giống như kẻ thù của Hạ Hiểu Lan hơn.
Lưu Phân bò đến dưới chân Hạ lão thái, níu ống quần bà ta không buông:
"Nương, con bé vừa mới tỉnh, xin người cho nó một con đường sống..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận