Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 51: Đi, tự mình thông tri nàng! (length: 8310)

Gian dối?
Như thế nào gian dối?
Mặt tròn của Tôn lão sư đỏ bừng, đó là cuống cuồng:
"Tề tỷ, ta nhưng là một bước cũng không rời đi, ngay cả nàng đi vệ sinh ta cũng theo, cơm trưa cũng ăn tại văn phòng, tuyệt đối không có khả năng gian dối!"
Tề lão sư nhanh chóng trấn an đàn em đang kích động:
"Đừng nóng vội, ta tin tưởng ngươi là một đồng chí nghiêm túc phụ trách, thành tích của nàng có chút làm cho người ta bất ngờ."
Tin tưởng Tôn lão sư không hề lơ là, Tề lão sư liền đem bài thi và thành tích cuộc thi đều giao cho tổ niên cấp. Lão Uông tổ trưởng niên cấp lớp mười hai cũng nghi ngờ trong lòng: "Thật sự không ai cho xem đáp án? Học sinh kia như vậy có thể xếp lớp."
"Xem cái gì đáp án, tuần này khối lớp mười hai không phải có khảo sát để nắm tình hình sao? Ta trực tiếp đem bộ đề đó lấy ra dùng, đề đều là các thầy cô ra, ai có thể lấy được trước đáp án chứ?"
Tề lão sư là người đem bài thi mang về nhà.
Hơn nữa chồng nàng vẫn là giáo viên tiếng Anh, cố tình Hạ Hiểu Lan thi tiếng Anh tốt nhất.
Nhưng đề thi này cũng không phải chồng nàng ra, nhà nàng cùng Hạ Hiểu Lan cũng không có bất cứ quan hệ nào, Tề lão sư chính trực không sợ gian tà, cho rằng Hạ Hiểu Lan không có khả năng sớm lấy được đáp án.
Lão Uông biểu tình rất đặc sắc:
"Tốt nghiệp trung học đệ nhất cấp ở nhà tự học?"
Hạ Hiểu Lan không giỏi phân tích, tất cả đều là môn ngữ văn và chính trị như vậy cần phải đọc thuộc lòng. Sinh vật cũng thi không tốt, được điểm sinh vật tổng cộng được bao nhiêu chứ? Còn ngữ văn và chính trị, trong thời gian ngắn đột kích học thuộc lòng, hoàn toàn có thể nâng cao thành tích. Chưa kể đến, thành tích chính trị vô cùng thảm hại kia, mà lại đem chỗ điểm đáng lẽ có ở ngữ văn cộng thêm, tổng điểm của Hạ Hiểu Lan lại cao hơn 40 điểm không có vấn đề!
40 điểm!
Lão Uông nhếch miệng cười, nhiều mầm mống như vậy, tự học cũng nhận thức ra được.
Dù sao thì cuối cùng cũng thi đậu, ai quản cô bé cơ sở có phải là ở nhà tự học hay không, người khác chỉ biết là người đó thi đậu từ trường huyện Nhất Trung, tỷ lệ học lên đại học chính là của trường huyện Nhất Trung!
Lão Uông cẩn thận cất bài thi của Hạ Hiểu Lan:
"Nhanh chóng, thông báo cho học sinh này!"
"Trần Khánh lớp 3 giới thiệu..."
"Vậy thì tìm Trần Khánh dẫn đường!"
Hiện tại các thầy cô rất có trách nhiệm.
Mấy năm khôi phục thi đại học, trình độ giảng dạy của các thầy cô trường huyện Nhất Trung có thể không bằng các thành phố lớn, nhưng phần lớn các thầy cô đều rất có đạo đức nghề nghiệp. Thi đậu đại học tuyệt đối có thể thay đổi vận mệnh một đời người, một số thí sinh học lại năm này qua năm khác, trước sau vẫn không chịu từ bỏ thi đại học, hiện tại bỗng dưng rớt xuống một người có hy vọng, chưa biết còn sao, nhưng trường huyện Nhất Trung chắc chắn sẽ không thả người.
Trần Khánh bị gọi lên, lão Uông và Tề lão sư cũng không chờ được Trần Khánh nghỉ ngơi xong, lập tức muốn cùng nhau đi thôn Thất Tỉnh tìm Hạ Hiểu Lan.
Dọc theo đường đi lão Uông toàn hỏi chuyện về Hạ Hiểu Lan, tỷ như nữ sinh này trước đây sao không đi học, bình thường ở nhà ôn tập như thế nào. Trần Khánh có thể biết được gì chứ, hắn hoàn toàn không biết tình huống của Hạ Hiểu Lan trước đây ở thôn sông lớn, có lẽ sau khi Hạ Hiểu Lan học xong sơ trung bỏ học đã thực sự dốc công khổ luyện ở nhà tự học?
Bất quá nhìn bộ dạng hai thầy cô giáo, chắc chắn Hiểu Lan đã vượt qua kỳ thi ở trường rồi.
Lão Uông vẫn giả bộ như không biết, không chịu nói Hạ Hiểu Lan rốt cuộc thi được bao nhiêu điểm.
"Đến nhà cô bé rồi, ngươi sẽ biết."
Hai thầy cô dẫn theo Trần Khánh, ba người đạp xe đi thôn Thất Tỉnh, Trần Khánh khỏi phải nói là tò mò cỡ nào.
Ba người đạp xe nhanh chóng, đến thôn Thất Tỉnh đều nóng toát mồ hôi, Trần Khánh gõ cửa cả buổi trời, người nhà họ Lưu không ai ra cả.
Nguyên lai Lưu Dũng qua vài ngày chuẩn bị đi xa nhà, liền muốn nhân lúc này giúp Hạ Hiểu Lan nhiều chút, hiện tại vụ mùa thu hoạch đã qua, ban ngày đưa Đào Đào đến trường, ba người lớn đều ra ngoài thay Hạ Hiểu Lan bắt lươn.
Mặc dù cứ cách một ngày thành phố Thương Đô lại đến lấy 100 cân lươn, lươn trong nhà đã chứa được mấy trăm cân trong chum nước rồi.
Hạ Hiểu Lan hiện tại trong tay thật sự không có bao nhiêu tiền, nàng cũng không dám tiêu tiền như nước cả ngày mua thịt mua sườn. Người nhà hiện tại ăn nhiều nhất vẫn là cá chạch, thứ này bắt lươn tiện thể bắt một ít về, quá dễ dàng.
Hai thầy cô đợi đến mức cổ họng bốc khói.
Trần Khánh lại dẫn lão Uông và Tề lão sư đến nhà hắn uống nước nghỉ ngơi.
Lão sư đến thăm nhà!
Người nhà Trần Khánh thiếu chút nữa đã quỳ bái hai vị lão sư, Trần Vượng Đạt vừa lên tiếng, mẹ Trần Khánh đã định mổ gà mua thịt, lão Uông vội vàng ngăn cản: "Chúng tôi không ăn cơm đâu, chỉ muốn nhanh chóng tìm đến em Hạ Hiểu Lan, chậm trễ một ngày, tương lai em ấy có thể sẽ kém đi hai phần, như vậy sao được?"
Lão Uông một lòng vì công việc.
Trần Vượng Đạt nhiệt tình thế nào cũng không được.
"Con bé Hiểu Lan kia hiểu chuyện lắm, điều kiện gia đình cũng không tốt, may mà còn biết tiến lên."
Trần Vượng Đạt liền gọi người đi tìm Lưu Dũng trở về.
Lưu Dũng kích động đến nỗi làm đổ cả sọt đựng lươn:
"Hiểu Lan thông qua kỳ thi? Sang năm con bé thật có thể thi đại học sao?"
Lươn bò đầy đất, Lưu Dũng cũng không thèm để ý tới.
Tiền đương nhiên là quan trọng, nhưng xét về lâu dài, chút tiền đó không đáng gì. Nếu sang năm Hạ Hiểu Lan có thể thi đậu đại học, thì sẽ thay đổi vận mệnh cả một đời!
Lão Uông cười ha ha tiếp thêm động lực cho Lưu Dũng:
"Còn mấy tháng nữa, em Hạ gắng học, vào trường đại học chính quy là không trốn đi đâu được đâu."
Theo lý thuyết, báo kết quả thi của Hạ Hiểu Lan cho người nhà, bảo nàng nhanh chóng đến trường huyện Nhất Trung nhập học là hai thầy cô đã hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng năm ngoái trường huyện Nhất Trung chỉ có 8 người thi đậu vào đại học chính quy, lão Uông không hề nói dối, hắn thực sự rất coi trọng cái mầm tốt như Hạ Hiểu Lan.
Hắn muốn gặp Hạ Hiểu Lan một lần.
Ý nghĩ này cấp bách đến mức không thể chờ đến ngày mai.
Lưu Dũng vỗ đùi, "Hiểu Lan đi thành phố Thương Đô giao hàng rồi..."
"Vậy thì đi thành phố Thương Đô."
Tề lão sư cũng hiếu kỳ muốn chết, ngươi nói tiếng Anh còn có thể học tốt, ngữ văn thế nào lại thi kém như vậy? Cô cũng muốn gặp Hạ Hiểu Lan, nói cho Hạ Hiểu Lan một số đạo lý!
...
Hôm nay Hạ Hiểu Lan ở lại thành phố Thương Đô hơi lâu.
Trong nhà tích trữ mấy trăm cân lươn, Hạ Hiểu Lan trong lòng không phải là không sốt ruột. Tạm thời nuôi mấy ngày không có vấn đề gì, nếu thời gian nuôi lâu mà lươn bị gầy đi, vậy thì người chịu thiệt là nàng, hơn nữa mấy trăm cân hàng cũng chiếm quá nhiều vốn liếng, nếu Hạ Hiểu Lan không bán được nhiều thì còn chưa thu lại vốn. Tiền bán tóp mỡ đều đổ vào thu mua lươn, hôm nay Hạ Hiểu Lan đã vớt thêm được 100 cân, vội vàng bán ở hai chợ nông sản thành nam và thành bắc, lại dọc đường hỏi những quán cơm, quán mì có thu mua lươn không, bận rộn đến tận giữa trưa, nàng mới biến những con lươn mang theo thành tiền mặt bỏ vào trong túi.
Chậm trễ hơn nửa ngày, bây giờ đi giao hàng thì cũng đã muộn.
Quán cơm Hoàng Hà bên kia, Chu Phóng biết chắc chắn Hạ Hiểu Lan sẽ đến hôm nay, thời gian giao hàng cụ thể không hẹn trước, Hạ Hiểu Lan cứ cách một ngày là giao một lần hàng chưa bao giờ thất ước. Lần trước có việc gì, Hạ Hiểu Lan cũng gọi cậu của nàng đến, việc làm ăn thành tín là Hạ Hiểu Lan làm rất tốt.
Mẹ của Chu Phóng rất bực mình, cũng lớn tuổi rồi nhưng trong tay vẫn có chút quyền hành, hôm nay liền chuẩn bị gặp mặt xem tiểu yêu tinh làm Chu Phóng mê muội thần hồn điên đảo là cái dạng gì.
Mẹ Chu Phóng ăn mặc đặc biệt trang trọng, mặc lên người, đi vào chân, tỉ mỉ chải chuốt kiểu tóc, vẻ điềm tĩnh thản nhiên, vừa nhìn là biết không giống công nhân bình thường.
Cô con gái Chu Phóng này thì cứ cảm thấy mẹ mình coi trọng Hạ Hiểu Lan, thực chất là muốn cho Hạ Hiểu Lan một đòn phủ đầu.
Nhưng đợi một hồi lâu, khí thế kia của mẹ Chu Phóng liền có chút giảm, Hạ Hiểu Lan còn chưa xuất hiện đâu, phản tượng như đang cho bà ta một đòn phủ đầu vậy. Đến khi Hạ Hiểu Lan đạp xe xuất hiện trong tầm mắt, mí mắt của mẹ Chu Phóng liền giật giật điên cuồng:
Không được, không được, còn yêu tinh hơn bà ta tưởng, yêu tinh như vậy Chu gia không chịu nổi đâu!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận