Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 690: Dương thành người xấu! (length: 8170)

"Lão đại, hay là chúng ta tự đi hỏi thăm một chút trước, xem thử người bên cạnh Đỗ lão bản có ai như vậy không, nếu có thật, chúng ta vừa kiếm được một món hời, lại vừa mượn cơ hội này kéo quan hệ với Đỗ lão bản..."
Tào Lục gan lớn hơn Kha Nhất Hùng.
Đầu óc hắn cũng không phải ngu, chỉ là không được lanh lợi bằng Kha Nhất Hùng.
Kha Nhất Hùng liếc nhìn Tào Lục một cái, vốn dĩ hắn là người rất hiền lành, là kiểu người dễ làm cho người ta có thiện cảm, cái nhìn này khiến Tào Lục da đầu run lên.
"Sao, ngươi chê lão đại là ta không có tiền đồ, muốn đổi người khác à?"
Tào Lục sợ đến mặt mày trắng bệch, "Lão đại, em không có ý đó!"
Năm 85, Dương Thành thay đổi không ít, so với thời mới cải cách mở cửa, chỉ mấy năm thôi mà, rất nhiều khu vực ở Dương Thành đã giàu lên. Nhà ga thu tiền bảo kê, thêm lừa lọc, tiền vào tay cũng không ít. Nhưng có nhiều huynh đệ như vậy cần cơm ăn, Kha Nhất Hùng cũng khá hào phóng, số tiền này chia tùy tiện mỗi người một ít, cũng chẳng còn bao nhiêu.
Tào Lục thấy bất công cho Kha Nhất Hùng, người ta làm buôn lậu thắng tiền đến mỏi cả tay, thật khiến người ta ghen tị.
Chỉ cần một lái buôn chuyển quần áo bán sỉ thôi, hiện giờ cũng muốn mở xưởng quần áo, mấy hộ kinh doanh cá thể ngày càng ăn nên làm ra hơn bọn họ, Tào Lục sốt ruột lắm chứ!
Kha Nhất Hùng cũng hiểu rõ.
Trong đám người dưới tay, Tào Lục là người trung thành nhất.
Kha Nhất Hùng không cảm thấy mình tài giỏi nhất nhưng tuổi còn trẻ mà đã thu phục được nhiều côn đồ như vậy, tự hắn cũng có chút tự hào.
Trước đây còn nói võ quán Bạch gia xuống dốc, không coi Bạch Chí Dũng ra gì.
Bây giờ thì đến cả em gái của Bạch Chí Dũng, một cô nàng mà cũng làm ăn phát đạt, Kha Nhất Hùng nghe nói Bạch Trân Châu ở Bằng Thành làm ăn rất lớn, trong lòng cũng có chút phức tạp. Đấu đá hung hãn, mà một lão đại không mấy nổi danh nếu không chịu móc tiền ra thì, đàn em sẽ càng ngày càng bỏ đi thôi... Kha Nhất Hùng bây giờ còn có thể trấn áp được, nhưng đến cả Tào Lục cũng đã nghĩ đến đường kiếm ăn mới, đủ để thấy tình hình không mấy lạc quan.
"Lục tử, ta không hề nghi ngờ ngươi, ta biết ngươi đang nghĩ cho anh em. Ngươi muốn nối quan hệ với Đỗ lão bản, muốn tìm một đường kiếm tiền mới, thật ra cũng không phải không được. Như vậy đi, ngươi cứ phái người đi dò hỏi trước đã."
Tào Lục một lòng nghĩ cho Kha Nhất Hùng, Kha Nhất Hùng vẫn là thỏa hiệp.
Việc hỏi thăm người bên cạnh Đỗ lão bản cũng không dễ dàng, nhưng lần trước có người phục kích Đỗ lão bản trên đường ra sân bay, Đỗ Triệu Huy treo giải thưởng 100 vạn bắt hung thủ, ở Dương Thành này trên đường cũng biết kha khá về vụ phục kích đêm đó. Tài xế của Đỗ Triệu Huy chết ngay tại chỗ, còn có một bảo tiêu cứu được Đỗ lão bản ra ngoài, người bảo tiêu đó bị trọng thương... cảnh sát có ghi chép, người bảo tiêu đó họ Hạ.
"Đại lão bản Hồng Kông đúng là hào phóng, bảo tiêu bị thương nặng, bệnh viện bên này nói là có thể phải thay khớp, còn đưa người về Hồng Kông chữa trị, không biết bây giờ sao rồi."
Người nói chuyện chỉ là buôn chuyện, người nghe lại có lòng, Tào Lục chắc chắn người bên cạnh Đỗ lão bản thật sự có người họ Hạ.
"Lão đại, người họ Hạ này rất được Đỗ lão bản tín nhiệm."
Vậy thì có thể kiếm được một món rồi.
Kha Nhất Hùng phất phất tay: "Trước tiên đưa bọn chúng đến tay người mua đã, dặn dò một tiếng đừng động đến người trẻ tuổi kia, người ta trả tiền thì ta đưa nguyên đai nguyên kiện đến."
Còn về lão bà thì tính sao?
Tạm thời đừng vứt ngoài đồng vội, cứ ném ở một khu khác của Dương Thành, thường ngày phái hai người canh chừng, đảm bảo bà ta không bị chết đói là được.
Bọn họ muốn dựa vào Đỗ lão bản, thì không thể xuất hiện với thân phận kẻ bắt cóc.
Đưa người nhà họ Hạ ra thì họ chỉ có thể là người giúp mà thôi.
Kha Nhất Hùng cố ý dặn không được động đến Hạ Hồng Hà, mấy người đó để có con mồi ngoan ngoãn nghe lời, sẽ đều trước hết đem con mồi ra hiếp dâm, lại hung hăng đánh cho mấy cái, bỏ đói vài ngày, đến cả gái tân cũng trở nên thật thà thôi. Mại dâm thì từ xưa đến nay vẫn không thể dứt, Hoa Quốc mới thành lập từng ra tay mạnh tay đàn áp, vài năm sau khi cải cách mở cửa, lại có người mượn mấy tiệm uốn tóc nhỏ để che mắt cho hoạt động buôn bán da thịt.
Kha Nhất Hùng không chuyên làm cái này, nhưng tiện tay bán mấy cô gái trẻ tuổi, hắn cũng chẳng phản đối.
Cái này không làm được, cái kia không làm được, vậy thì thật sự thành lập trại tế bần.
"Lão đại, em nhất định làm cho chúng nó ngoan ngoãn nghe lời."
Cũng không phải là gái đẹp gì cho cam, nhịn chút cũng được thôi, lừa gạt cũng phải biết điều, phải trả nguyên đai nguyên kiện cho người ta.
Kha Nhất Hùng và Tào Lục đạt thành chung nhận thức, chuẩn bị giăng bẫy.
Ở một nơi khác, cả nhà bốn miệng Hạ gia bị bỏ thuốc mê bất tỉnh, lần lượt được đưa đến những địa điểm khác nhau.
Do Tào Lục và Kha Nhất Hùng trước đó bất đồng ý kiến, trì hoãn một khoảng thời gian, bốn người được đưa đến địa điểm không lâu sau đã tỉnh. Vương Kim Quế và Hạ Hồng Binh bị đưa đến hai lò gạch nhỏ, Hạ Hồng Hà thì tỉnh dậy trong tiệm uốn tóc nhỏ, còn Hạ lão thái thì nằm gáy o o bên thùng rác, bị nhân viên vệ sinh đến quét đường buổi sáng gọi tỉnh.
"Bà ơi, sao bà lại ngủ ở đây?"
Đúng a, sao bà lại dựa vào cái thùng rác thối tha mà ngủ được!
Hạ lão thái theo bản năng sờ vào túi may trong quần áo, tất nhiên là sạch trơn không có gì.
"Tiền, tiền của ta..."
Con trai, con dâu và cháu gái đều bị ném bà không vội, việc đầu tiên bà nghĩ đến vẫn là tiền bạc trên người.
Nhân viên vệ sinh thấy bà ta nước mắt nước mũi tèm lem, thấy cũng hơi tội nghiệp, nhưng một người thì nói tiếng Quảng Đông, một người lại nói tiếng Dự Nam, căn bản chẳng thể giao tiếp.
Khó khăn lắm mới đợi được một người qua đường biết nói tiếng phổ thông, vừa nghe Hạ lão thái luyên thuyên kể lể chuyện đã xảy ra với mình, người kia liền hiểu ngay: "Đầu năm nay, tiền của ai cũng không phải tự nhiên mà có mà mời các người về nhà ăn ngon uống tốt, đến cả giấy giới thiệu cũng bị lấy đi, bà ơi, các người gặp phải bọn buôn người rồi!"
Ở nhà ga Dương Thành chuyện như này diễn ra mỗi ngày.
Đi ra ngoài, không nên dễ dàng tin người khác, không theo người lạ đi đến nơi hoang vu, không tham của rẻ, thì có thể giảm bớt tỷ lệ bị lừa gạt.
Như Hạ lão thái đây, một nhà bốn người bị lừa, còn lại ba người trẻ chắc chắn bán được giá, bà già thì không ai muốn nên mới bị ném ở bên thùng rác.
Hạ lão thái nghe nói Hạ Hồng Binh bị bán cũng không để ý đau lòng tiền của mình nữa, bà đấm tay xuống đùi khóc rống lên.
"Người Dương Thành sao lại xấu xa thế!"
Người đi đường thấy bà cụ đáng thương, cũng chẳng để ý bà nói khó nghe, đi vào quán điểm tâm mua hai cái bánh bao cho Hạ lão thái.
"Thôi, bà ăn xong rồi tôi cùng bà đi đồn công an báo án nhé."
Đây cũng là người tốt bụng, Hạ lão thái vừa bị người tốt lừa xong, nắm chặt bánh bao không nói lời nào, người qua đường chỉ vào nhân viên vệ sinh: "Bà ơi, bà yên tâm, còn có người khác cùng đi."
Nhân viên vệ sinh mặc đồng phục thống nhất, trông cũng không giống người xấu.
Hạ lão thái cũng chẳng còn gì đáng để bị lừa, chỉ đành phải đi đến đồn công an.
Khu nhà ga, mỗi ngày có không biết bao nhiêu người bị lừa, nhưng có người lớn tuổi như Hạ lão thái thì rất ít khi đi xa nhà, mặt mũi méo mó đi báo án, công an không biết đã ghét bỏ thế nào, nhưng cũng có chút đồng cảm với bà.
Họ đảm bảo với Hạ lão thái sẽ tận lực tìm lại ba người nhà họ Hạ, nhưng trước đó thì, Hạ lão thái người không một đồng, thì phải giải quyết sao?
"Bà ơi, bà đến Dương Thành tìm thân, có biết nơi làm việc và địa chỉ của người thân không?"
"Không phải Dương Thành, là Bằng Thành, chúng tôi muốn đến Bằng Thành, mà không có giấy tờ... À, đúng rồi, nhớ rồi, con trai tôi làm việc cho một lão chủ Hồng Kông, tên nó là Hạ Đại Quân, nghe nói là tập đoàn công ty gì đó."
Hạ lão thái sờ soạng trên người một cái túi khác, thư giới thiệu cùng tiền đều không còn, nhưng mấy chữ kia thì vẫn còn.
Công an nhận lấy vừa nhìn: Tập đoàn Tranh Vinh, Hạ Đại Quân...
Bạn cần đăng nhập để bình luận