Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1207: Nhằm vào là Thang Hoành Ân? (length: 8680)

Giải thích về chú của ngươi sao?
Ứng Kim Xuyên dáng người gầy gò, mang đến cho Phan Vi Lượng áp lực rất lớn.
Vấn đề này không dễ trả lời, Phan Vi Lượng cũng từng không làm việc đứng đắn, chú của hắn là Phan chủ nhiệm đã phải lo lắng không ít.
Tình hình đất nước hiện tại chính là như thế, ai có tiền đồ, người đó sẽ muốn lôi kéo cả gia đình tiến lên, Phan chủ nhiệm là người có tiền đồ nhất Phan gia, cháu lại không nên thân, cũng không thể thật sự buông tay mặc kệ.
Phan Vi Lượng cũng không phải không có điểm tốt, hắn ham ăn lười làm, nhưng có cái miệng dẻo ưu điểm, rất biết dỗ người, hai chú cháu ở chung đích xác không tệ.
"Chú ta mỗi ngày kiên trì 6 giờ rời giường, luyện 1 tiếng khí công, thu công mới ăn điểm tâm đi làm, 8 giờ đúng giờ xuất hiện ở đơn vị, cơm trưa và buổi tối đều không ăn ở nhà, nhưng buổi tối 9:30 trước kia nhất định phải về đến nhà, cuối tuần thì chú ấy có rất nhiều buổi xã giao..."
Nói một tràng dài dòng, Phan Vi Lượng biết Ứng Kim Xuyên đại khái đều biết cả.
Việc Phan chủ nhiệm có luyện khí công hay không có quan trọng không?
Haiz, có lẽ quen giao tiếp với người như Hạ Hiểu Lan, đột nhiên gặp phải người trẻ tuổi chỉ số thông minh bình thường, Ứng Kim Xuyên rất không quen.
Từ đống lải nhải của Phan Vi Lượng mà tinh lọc ra tin tức hữu ích thật không dễ, Bạch Trân Châu cảm thấy mất mặt, tự mình đi ra ngoài.
Ứng Kim Xuyên ngắt lời Phan Vi Lượng luyên thuyên: "Nói như vậy, rốt cuộc chú ngươi có lấy tiền không nên lấy hay không? Tiểu Phan, ta không phải đến điều tra, nếu chú Phan chủ nhiệm ngươi có chuyện, chúng ta cũng vô cùng phiền toái. Cho nên Hạ tổng mới bảo ta tới xử lý chuyện này, nếu chú ngươi bị người hãm hại oan, có sự giúp đỡ của ngươi, ta có thể làm rõ để cứu chú ấy đúng không?"
"Chú ta không thể lấy tiền được, chú nói đụng vào cái gì cũng đừng đụng đến tiền, vừa đụng vào là không dừng tay được. Bất quá chú ấy chắc chắn có nhận đồ của người khác, thuốc lá rượu chè các thứ này có được nhận không?"
Phan Vi Lượng lo lắng bất an.
Mấy thứ này đương nhiên là không thể nhận.
Nhưng nói ở trong bộ máy, mà thật sự một chút quà cáp đều không nhận, hiển nhiên lại không thể.
Đặc biệt là vị trí của Phan chủ nhiệm, quản việc cho vay, biết bao nhiêu đơn vị và cá nhân các thi triển bản lĩnh để giao tiếp với Phan chủ nhiệm.
Chỉ cần thuốc lá rượu trà không mang theo tiền mặt bí mật, thì đó chính là giao tiếp xã giao bình thường.
Ứng Kim Xuyên vỗ vỗ vai Phan Vi Lượng, "Tiểu Phan, những lời ngươi nói có thể chịu trách nhiệm không?"
Phan Vi Lượng nghĩ đến cuộc sống hàng ngày của chú mình, về nhân phẩm của chú thì vẫn rất tin tưởng... Dù sao chú của hắn thông minh hơn hắn, biết lấy tiền là muốn xong đời, Phan Vi Lượng gật đầu thật mạnh:
"Chịu trách nhiệm, chú ấy chắc chắn không lấy tiền."
Ứng Kim Xuyên cũng không cho là Phan chủ nhiệm đưa trả tiền.
Nếu không là do lão Phan làm chuyện mờ ám ở nơi khác, nếu không chính là có người tạt nước bẩn lên người lão Phan, lão Phan đều bị đình chức điều tra rồi, vụ cho vay do ông ta trực tiếp duyệt chắc chắn phải bị tra lại một lần... Khải Hàng đã vay 1600 vạn hoa tệ, chắc là khoản tiền lớn nhất mà lão Phan đã duyệt gần đây.
Khải Hàng có thể vay nhiều tiền như vậy là nhờ Ứng Kim Xuyên ra mặt, bây giờ có người muốn ép Khải Hàng trả sớm khoản nợ, Ứng Kim Xuyên không thể đồng ý.
Thịnh Huyên đóng vai trò gì trong chuyện này chứ, là mượn gió bẻ măng muốn làm khó Hạ Hiểu Lan, thể hiện chút giá trị tồn tại, hay là tích cực ra sức, nhất định phải có được kết quả gì mới chịu buông tay?
Hoặc giả, Thịnh Huyên cũng chỉ là một quân cờ đặt ở ngoài mặt.
Ứng Kim Xuyên nghi ngờ, chuyện này không chỉ nhắm vào Khải Hàng, mục tiêu cuối cùng lại là Thang Hoành Ân.
Phòng cũ của Thang Hoành Ân được sửa sang lại rực rỡ như xuân, không thể nhịn được khoe với người mới, một số người muốn đối phó Thang Hoành Ân, liền lấy Khải Hàng làm cửa đột phá. Ứng Kim Xuyên bỏ lại Phan Vi Lượng, chuyện này không đơn giản là tranh giành tình cảm, hắn phải gặp mặt Thang Hoành Ân một lần!
"Tiểu Phan à, ta không gặp những người khác, nếu ngươi có thể chịu trách nhiệm cho những lời mình nói, thì những người khác trong Phan gia không được cản trở, ta tin ngươi có bản lĩnh thuyết phục người nhà, ngươi sẽ không làm ta thất vọng chứ?"
Phan Vi Lượng đương nhiên biết sự việc nghiêm trọng đến mức nào.
Việc hắn có thể ở lại cửa hàng vật liệu xây dựng làm việc, đều là nhờ quan hệ của chú hắn đấy.
Năm nay công việc của cửa hàng mới tiến triển rất tốt, Phan Vi Lượng còn đang trông chờ khoản tiền thưởng Hạ Hiểu Lan đã hứa, sự nghiệp của hắn đang phát triển không ngừng, sắp được có chút tiếng tăm thì lúc này lại đột nhiên bị chặn lại, Phan Vi Lượng cũng không cam lòng!
"Người nhà chúng ta sẽ không nói lung tung!"
Lưu Dũng nghe nói Phan chủ nhiệm gặp chuyện không may, cũng không để ý đến việc lôi kéo thêm mấy người còn lại vào liên minh thương mại mà nhanh chóng chạy ra sân bay, còn cùng Hạ Hiểu Lan gặp mặt một lần.
"Phan chủ nhiệm làm việc cẩn thận như vậy, sao lại xảy ra chuyện? Tôi thấy ông ấy một lòng muốn thăng chức, đối với chuyện có tiền hay không cũng không quá coi trọng."
Phan chủ nhiệm lấy tiền làm gì, vốn dĩ không thiếu tiền tiêu, cái gì thiếu đều có người đưa, còn cần gì phải mạo hiểm đi kiếm tiền nữa.
"Cậu à, chúng ta đều không phải là Phan chủ nhiệm, có vi phạm kỷ luật hay không chỉ mình ông ấy mới rõ. Người khác có thể đưa tiền, nhưng cậu không thể bị liên lụy vào chuyện này, cậu không đưa tiền cho ông ấy chứ?"
Hạ Hiểu Lan cũng là trên đường đến Dương Thành mới dần tỉnh ngộ, lúc đầu nàng chỉ lo tức giận, đợi đến khi thật sự bình tĩnh lại mới nghĩ đến điều này.
Ngân hàng yêu cầu trả nợ trước kỳ không phải là kết quả xấu nhất, còn một tuần nữa Kim Sa Trì sẽ bắt đầu phiên giao dịch, chỉ cần bán đi vài triệu là có thể trả nợ ngân hàng dễ dàng, Ứng Kim Xuyên thương lượng được việc trả nợ thành ba đợt, hai đợt đầu mỗi đợt 500 vạn, đợt cuối 600 vạn.
Cùng lắm thì Khải Hàng trả trước 500 vạn.
Ngân hàng cho Khải Hàng nợ một ngày cũng không được, nhưng nhất định cần vài ngày để hoàn thành thủ tục.
Chỉ cần có thể trả lại 500 vạn, chẳng phải sẽ chứng minh Khải Hàng có khả năng trả nợ sao?
Chuyện này vốn không gây khó khăn gì cho Hạ Hiểu Lan, chuyện thật sự làm người ta lo lắng là nó có thể liên lụy đến Thang Hoành Ân... Có người muốn nói Phan chủ nhiệm làm theo lệnh của Thang Hoành Ân, mới duyệt nhiều tiền như vậy cho Khải Hàng vay, điều này khiến Hạ Hiểu Lan đau đầu vạn phần!
Cho nên chuyện này có khi là nhắm vào Thang Hoành Ân.
Thịnh Huyên thiết kế sao?
Thịnh Huyên không có bản lĩnh đó.
Thịnh Huyên có lẽ là thức thời, muốn tranh thủ thời khắc mấu chốt để bán ân tình —— đương nhiên không phải bán cho Hạ Hiểu Lan, người nàng ta chờ là Thang Hoành Ân.
Vốn là tuyên bố không gả cho ai ngoài lính, đến thời điểm mấu chốt lại đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, Thang Hoành Ân nhất định sẽ phải nhận ân tình của Thịnh Huyên.
Cho nên Thịnh Huyên cố ý để lộ tin tức cho nàng, muốn mượn miệng của nàng để nhắc nhở Thang Hoành Ân sao?
Hạ Hiểu Lan cảm thấy ghê tởm chết được.
Cái lý thuyết yêu đương tự do chết tiệt kia, thích hay không phải là từ việc nảy sinh hảo cảm lẫn nhau, chứ không phải là tính kế nhau!
Bất kể là nam hay nữ, tính toán đến tình cảm đều khiến Hạ Hiểu Lan ghê tởm.
Nàng hiện tại muốn lên máy bay nên chỉ có thể cố nhịn sự ghê tởm, thuật lại chuyện nói chuyện với Thịnh Huyên cho Lưu Dũng, để Lưu Dũng chuyển lời cho Thang Hoành Ân.
"Cậu phải nhắc nhở Thang thúc thúc, tính chất của chuyện này đã thay đổi, thế như chẻ tre rồi, tất cả đều nhắm vào Thang thúc thúc!"
Lưu Dũng cũng đau đầu.
Thị trưởng Thang thật là một cái bánh thơm, ai ai cũng muốn cắn một miếng.
Vướng vào rắc rối với vợ cũ, còn có một người yêu thầm khó phân biệt... Đúng là chuyện gì thế này?
Lưu Dũng đưa cháu gái lên máy bay, mang theo đầy nghi vấn đi tìm Thang Hoành Ân, lại phát hiện Ứng Kim Xuyên cũng có ở đó.
Ứng Kim Xuyên đến trước anh ta một lúc, vừa mới nói chuyện xong với Thang Hoành Ân.
Cũng là đến nói về cùng một sự việc sao?
Lưu Dũng không chắc chắn lắm, tâm trạng Thang Hoành Ân có vẻ cũng không tệ lắm: "Anh cả đến ăn cơm tối sao, ăn tạm một bữa đi, tôi làm bánh bao chiên."
Ứng Kim Xuyên che dạ dày, vừa nghe đến bánh bao chiên, hắn liền cảm thấy dạ dày mơ hồ đau nhói.
Tại sao bánh bao dưới đáy thì cháy mà phía trên vẫn còn sống? Tại sao cắn một miếng mà nhân thịt thì lại vừa tanh vừa ngán thế này.
Ứng Kim Xuyên im lặng đáp lại.
Thấy Lưu Dũng ăn bánh bao chiên do đích thân thị trưởng Thang làm, sắc mặt lập tức thay đổi, Ứng Kim Xuyên đột nhiên cảm thấy thật sảng khoái — đúng đúng đúng, dày vò cái ông cậu vợ của ngươi đi, đừng có ép ta ăn bánh bao nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận