Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 683: Đỗ lão bản nhất định sẽ gặp (length: 7728)

"Nhị thúc, ta vốn không muốn nói nhưng ngài đều gặp Hiểu Lan, ta chỉ có thể nói cho ngài. Một năm nay ngươi không ở, trong nhà xảy ra rất nhiều chuyện. Chuyện thứ nhất, việc vui là Hiểu Lan thi đậu đại học Thanh Hoa, hiện tại còn tìm được đối tượng rất có bối cảnh, nàng cùng Nhị thẩm ngày trôi qua rất tốt... Chuyện thứ hai, ba ta, tay hắn..."
Hạ Tử Dục nghẹn ngào khó tả.
Tình huống của Hạ Hiểu Lan, Hạ Đại Quân biết cũng không ít, Hạ Tử Dục vừa khóc, Hạ Đại Quân liền gấp: "Tay ba ngươi thế nào?"
"Vì kiếm tiền, hắn cùng mẹ ta đi tỉnh thành mở quán bán đồ ăn vặt, buổi tối bị người chặn ở trong ngõ hẻm đánh, lúc đưa đến bệnh viện thì tay trái bị gãy xương, tay phải bị thương quá nặng chỉ có thể cắt cụt."
Hạ Đại Quân ngược lại hít một hơi.
Cắt cụt?
Vậy chẳng phải anh trai cả của hắn thành người tàn tật!
Hạ Đại Quân lúc đó phát hiện mình không thể đứng dậy được, trời như tối sầm lại, dù Đỗ Triệu Huy nói cứ theo lẽ thường phát lương, hắn cũng không nghĩ mình đã tàn tật.
Tay phải là tay dùng để ăn cơm làm việc, tay phải đều không có thì sao sinh hoạt bình thường?
"Có tìm ra được ai đánh không?"
Hạ Đại Quân tâm tình nặng nề, cho rằng là chính mình bỗng dưng rời nhà, trong nhà không đủ điều kiện cho cháu gái lên đại học, Hạ Trường Chinh cùng Trương Thúy mới muốn đi tỉnh thành mở quán bán đồ ăn vặt.
"Không bắt được, trời tối quá, ba ta cũng không nhìn rõ ai đánh."
Hạ Tử Dục ấp úng, Hạ Đại Quân khẳng định sẽ truy hỏi, Hạ Tử Dục bị ép không còn cách nào, liền đem lý do thoái thác như đã nói với Vương Kiến Hoa, còn kể lại cho Hạ Đại Quân nghe. Hạ Tử Dục hoài nghi người đánh gãy tay Hạ Trường Chinh chính là Hạ Hiểu Lan... Hạ Hiểu Lan lúc ấy vừa bị ngã tay, chắc chắn là tính sổ chuyện này lên đầu Hạ Trường Chinh!
"Sao ba ngươi lại có thể tìm người động đến nàng!"
Hạ Đại Quân đấm một quyền vào tay vịn xe lăn, Tử Dục nói không sai, hiện tại hắn cũng không dám nói Hạ Hiểu Lan là con gái của hắn.
Ngay cả cha ruột còn không nhận, thì việc đánh gãy tay bác cả cũng không có gì kỳ lạ.
"Tử Dục, là ta không dạy dỗ nàng tốt, Nhị thúc có lỗi với ba con."
Hạ Tử Dục cười khổ: "Nhị thúc, đều là người một nhà, có gì mà phải xin lỗi. Nếu nói phải xin lỗi, thì cũng là lỗi của con, biết rõ tính tình của Hiểu Lan lớn như vậy, con có chết cũng sẽ không đi đến cùng Vương Kiến Hoa. Là con tham tiền, sớm biết vậy đã nhường Kiến Hoa cho Hiểu Lan, chúng ta người một nhà vẫn là thân thiết hơn!"
Đúng vậy, sự tình thế nào lại thành ra như hôm nay?
Tay anh trai cả tám chín phần mười là Hiểu Lan sai người đánh gãy, cái người mà nàng đang ở cùng, tuổi trẻ thì không tôn trọng hắn, lớn tuổi lại uy hiếp hắn, đều không phải thứ tốt lành gì.
Đã xuống tay cắt tay anh trai cả, thì cô con gái này hắn cũng không thể nhận lại được nữa.
Hắn không có cái mệnh đó, không có phúc phần nuôi ra một cô con gái là sinh viên, Hạ Đại Quân ủ rũ.
"Không cần nhắc đến nàng, tay ba con không ai làm chứng, nàng sẽ không thừa nhận đâu. Nhị thúc về sau sẽ bồi thường cho ba con, bây giờ Nhị thúc có lương rồi, chuyện học hành của con không cần lo lắng! Nhà họ Vương xem thường người, con đừng dùng tiền nhà họ Vương, chẳng lẽ chúng ta họ Hạ nhất định phải mang cái mạng của nông dân?"
Có Hạ Tử Dục cố ý dẫn dắt, hai chú cháu nói đến cuối thì hận không thể ôm đầu khóc một trận.
Hạ Đại Quân rất tin tưởng Hạ Tử Dục, liền đem chuyện Đỗ Triệu Huy gần đây gặp phiền phức kể ra: "Đại thiếu gia có lẽ là thật sự không muốn gặp chú."
Thì ra là như vậy.
Hạ Tử Dục nghĩ ngợi, "Nhị thúc, ngài cứ đi hỏi đi, ông chủ Đỗ chắc chắn sẽ đồng ý gặp con. Người khác không biết chuyện nhà của người yêu Hiểu Lan, con thì vừa vặn lại biết."
Dùng chuyện riêng tư của Hạ Hiểu Lan làm nước cờ đầu, Hạ Tử Dục không hề áp lực.
Nàng muốn trước thử xem Đỗ Triệu Huy là người thế nào, cũng không thể chút ý thức gì đã lật hết con bài tẩy của mình ra, vừa vặn lấy Hạ Hiểu Lan làm cái cớ.
Vừa rồi đã thăm dò được lời Hạ Đại Quân, Hạ Đại Quân hiện tại một tháng lương 3000 đô la Hồng Kông, người nông dân chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, mới nói Hạ Đại Quân phát tài lớn.
Đây coi là cái gì mà phát tài lớn chứ?
Hạ Đại Quân dù có đưa hết lương cho Hạ Tử Dục thì nàng vẫn còn chê ít.
Một năm không ăn không uống thì cũng chỉ được 4 vạn tệ, muốn mua một cái Tứ Hợp Viện tốt ở kinh thành thì Hạ Đại Quân phải tích cóp hai năm!
Đương nhiên, tiền lương này của Hạ Đại Quân mua nhà không đủ, dùng làm việc khác cũng được. Hạ Tử Dục cố ý nói tay Hạ Trường Chinh bị đứt, chính là muốn khơi dậy sự áy náy tự trách của Hạ Đại Quân, sau này nàng dùng tiền của Hạ Đại Quân thì thật là thuận lý thành chương.
Ổn định Hạ Đại Quân xong, Hạ Tử Dục liền muốn gặp Đỗ Triệu Huy, nàng có trực giác, có lẽ hoàn cảnh khốn khó lâu nay của mình có thể dựa vào Đỗ Triệu Huy mà giải quyết được.
Nhất định sẽ gặp Tử Dục?
Hạ Đại Quân nửa tin nửa ngờ, hắn tự cảm thấy không thông minh bằng cháu gái, lúc này thì vừa cảm động lại vừa áy náy, việc gì cũng nghe Hạ Tử Dục.
Vậy thì đi hỏi thử một câu, cùng lắm là bị mắng một trận, dù sao hắn cũng bị Đỗ Triệu Huy mắng quen rồi.
...
"Cháu gái ngươi muốn gặp ta?"
Sắc mặt Đỗ Triệu Huy âm u, Hạ Đại Quân coi hắn là ai vậy, muốn gặp là tùy tiện một người phụ nữ không rõ lai lịch nào cũng có thể gặp sao? Đỗ Triệu Huy bây giờ ngay cả diễm ngộ cũng không có tinh lực nữa.
"Đại thiếu gia, cháu gái con cũng đang học đại học ở kinh thành, nó nói biết chuyện gia đình của người yêu Hiểu Lan."
Hạ Đại Quân vừa nói vậy, Đỗ Triệu Huy liền nhớ tới lúc đó đi tìm Hạ Hiểu Lan, Hạ Hiểu Lan khinh thường việc đi Hồng Kông, còn đề nghị hắn đi tìm cháu gái Hạ Đại Quân, nói đối phương chắc chắn sẽ rất vui.
Đều học ở kinh thành, lại là chị em họ, biết tình hình của Hạ Hiểu Lan cũng không có gì khó hiểu.
Đỗ Triệu Huy cũng không ngại bỏ ra vài phút để tìm hiểu tình hình, nơi này là nội địa chứ không phải địa bàn của Đỗ Triệu Huy, Khang Liêm Minh thì có danh có tiếng nên dễ hỏi thăm, còn việc muốn hỏi Chu Thành thì trong một khoảng thời gian ngắn còn chưa có tiến triển mấy.
Hạ Tử Dục đến bệnh viện cũng là để né tránh, nàng cũng không muốn mặt đối mặt với Hạ Hiểu Lan.
Chờ đến khi nàng bước vào phòng bệnh của Đỗ Triệu Huy, Đỗ Triệu Huy cảm thấy đúng là như vậy, Hạ Hiểu Lan không giống con gái của Hạ Đại Quân, còn cái người bước vào đây thì tuyệt đối là cháu gái của Hạ Đại Quân.
Hạ Tử Dục lớn lên cũng không tệ, nhưng cũng không khiến Đỗ Triệu Huy cảm thấy hứng thú, thẩm mỹ của hắn là do những nữ minh tinh Hồng Kông nuôi lớn, Hạ Tử Dục quá quê mùa, trên mặt còn có một vết sẹo màu đỏ nhạt.
Đỗ Triệu Huy lười biếng: "Hạ tiểu thư, cô khỏe; nghe nói cô có chuyện muốn nói với tôi?"
Không thể nhờ Hạ Đại Quân truyền lời được, Đỗ Triệu Huy còn tưởng rằng Hạ Tử Dục muốn câu dẫn hắn đâu. Thấy dáng vẻ của đối phương, Đỗ đại thiếu gia lại bỏ đi mối nghi ngờ vô căn cứ, người thì phải biết rõ chính mình, Hạ Tử Dục chắc chắn không làm những chuyện khiến cả hai đều không xuống đài được.
"Ông chủ Đỗ, tôi đến gặp anh, không phải là mục đích như anh nghĩ. Hiện tại có một người mà chúng ta đều không thích, vậy chúng ta sẽ có cơ sở hợp tác, anh nói xem?"
À, chị em Hạ gia này thật sự có ý tứ.
Tâm trạng Đỗ Triệu Huy hiện giờ rất phiền muộn, vậy mà còn suýt chút nữa bị Hạ Tử Dục làm cho bật cười. Một người thì hắn muốn hợp tác đối phương không chịu, một người khác thì chủ động tìm tới cửa nói có thể hợp tác. Con người ta đều có tính tương đối, Hạ Hiểu Lan cự tuyệt Đỗ Triệu Huy, Đỗ Triệu Huy tuy khó chịu nhưng lại càng coi trọng Hạ Hiểu Lan hơn.
Còn việc chủ động đưa lên cửa thì Đỗ Triệu Huy cũng không có ý muốn cho mấy trăm vạn đô la Hồng Kông.
"Cô nói xem, chúng ta muốn hợp tác như thế nào đây? Hạ tiểu thư, tôi nhớ bây giờ cô không có mang thứ tôi muốn tới, nếu muốn hợp tác với tôi thì phải bày ra giá trị của cô."
Nói chuyện phiếm cũng coi như là một năng lực, Đỗ Triệu Huy chuẩn bị nghe thử xem cách nói của Hạ Tử Dục...
Bạn cần đăng nhập để bình luận