Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 607: Như thế nào giải tán được thương lượng hạ (length: 8259)

Lưu Dũng là người rất bận rộn.
Nhưng khi có điện thoại từ nhà gọi đến, hắn nghe rất kiên nhẫn.
Nghe xong lời Lý Phượng Mai nói, Lưu Dũng trầm ngâm hồi lâu, "Việc Hiểu Lan muốn tách ra cũng không có gì, nó có ý tưởng của nó, tóm lại sẽ không để chúng ta chịu thiệt, chúng ta cũng không để nó chịu thiệt, chuyện này con cứ đồng ý trước đi, nhưng việc phân chia thế nào, chờ ba đến kinh thành gặp nó rồi sẽ bàn bạc."
Nhà mình làm sao mà lên được?
Kiếm tiền từ cửa hàng quần áo, kiếm tiền từ công ty trang trí, cũng không phải từ trên trời rơi xuống.
Lưu Dũng nhét 50 đồng cho Hạ Hiểu Lan, dùng chiếc xe đạp 28 chở Lưu Phân cùng Hạ Hiểu Lan hai mẹ con vượt đường dài về thôn Thất Tỉnh, cho hai mẹ con một chỗ ở.
Chớp mắt, hắn đã nhớ đến cô cháu gái lanh lợi, thông minh, liền đem cả nhà ba người từ những người nông thôn dính đầy bùn đất, kéo đến tỉnh thành sinh sống.
Cơ hội là Hạ Hiểu Lan cho, con đường cũng là Hạ Hiểu Lan trải ra, Lưu Dũng đều ghi tạc trong lòng.
Người một nhà không nói lời khách sáo, tiền hắn kiếm được cũng không nghĩ giữ lại cho riêng mình dùng.
Nếu Hiểu Lan cảm thấy việc luôn để tiền lẫn lộn chung không tốt muốn tách ra, chắc chắn là có suy tính riêng. Cửa hàng quần áo Thương Đô, Hiểu Lan bảo Lưu Dũng cứ mạnh dạn để Lý Phượng Mai nhận lấy. Nếu Hiểu Lan muốn hắn quản công ty trang trí, Lưu Dũng cũng không nhíu mày.
Lưu Dũng lăn lộn bên ngoài, so với Lý Phượng Mai học được nhiều điều hơn, tầm nhìn cũng rộng mở.
Kiếm được bao nhiêu tiền không quan trọng, quan trọng là bản lĩnh thực sự học được trong quá trình kiếm tiền, dù hiện tại công ty kiếm tiền không còn, Lưu Dũng tin mình vẫn có thể Đông Sơn tái khởi. Bởi vì phương pháp kiếm tiền hắn đã học được, từ một người không biết gì về trang trí, đến giờ đã là người trong nghề, Lưu Dũng dùng hơn một năm thời gian để học tập và thực hành.
Cũng như việc cửa hàng quần áo Thương Đô làm sao mà mở ra được, từ nguồn cung cấp đến trang trí, rồi các loại thủ đoạn khuyến mãi, tất cả đều là chủ ý của Hạ Hiểu Lan.
Không có cửa hàng quần áo Thương Đô, Hiểu Lan có thể mở tiệm khác, đó là bản lĩnh của Hiểu Lan, không ai cướp đi được —— Lưu Dũng không hề nghĩ cháu gái muốn bỏ rơi bọn họ mà một mình kiếm tiền, hắn nghĩ rất thấu đáo, cho rằng Hiểu Lan đang muốn trao cho hắn và Lý Phượng Mai bản lĩnh này, không muốn hai vợ chồng vĩnh viễn dựa dẫm vào người khác.
Dù cho cái "người khác" đó là Hạ Hiểu Lan cũng không được.
Người ta đều muốn tự lập, bà Vu nói là phải cai sữa rồi!
Lưu Dũng lẩm bẩm tự nói:
"Trong sách nói hay: cho ngươi con cá không bằng dạy ngươi cách bắt cá..."
Lưu Dũng không ngừng nâng cao bản thân về mảng kiến trúc trang trí, còn có xã hội học, cùng các kiểu giao tiếp với khách hàng, hắn bằng cấp không cao, đương nhiên không thể dừng bước được. Lưu Dũng nhìn một đống sách vở ngổn ngang, mấy câu "nhân sinh gà soup" này cứ nói ra là được.
Nghe Lưu Dũng nói vậy, Lý Phượng Mai trong lòng yên tâm hơn.
Việc Lưu Dũng ở kinh thành mua nhà không nói với nàng một tiếng nàng giận thật đấy, nhưng mấy việc lớn thế này nàng vẫn hỏi ý Lưu Dũng, có ý kiến của Lưu Dũng thì mới đáng tin!
...
Hạ Hiểu Lan kỳ thật không nghĩ nhiều đến vậy.
Việc "cho người cá" nguyên nhân thì chắc chắn là có, chủ yếu vẫn là ngại phiền phức, mỗi người quản việc của mình cho khỏi dây dưa lằng nhằng.
Nếu lỡ việc kinh doanh không tốt, nàng cũng không cần phải ăn nói với ai, hồi trước rủ mở tiệm là để kéo cữu cữu một tay, bây giờ Lưu Dũng đã giàu hơn nàng, nàng còn cứ luôn kéo người ta theo làm gì.
Cùng Trần Tích Lương đại khái thảo luận việc trang hoàng mặt tiền cửa hàng "Luna", cửa hàng quần áo Thương Đô khi ấy vì giới hạn về tài chính trong tay không đủ nên mọi người ở Thương Đô thấy rất xa hoa, nhưng Hạ Hiểu Lan lại không hài lòng lắm. Đến bây giờ người tiêu dùng gặp qua đủ thứ chuyện không còn quá cầu kỳ, nếu không thì tiệm "Lam Phượng Hoàng" trang trí sơ sài thế kia mà vẫn kiếm được gần 20 vạn tệ một năm, thật là chuyện đùa!
Thứ không hợp cách nhất chính là tủ kính.
Mùa đông lạnh mà cũng mở to cửa, gió lạnh ào ào lùa vào bên trong mà cũng không có cách nào, nếu không tầm nhìn sẽ bị hạn chế, khách qua đường làm sao có thể bị những bộ quần áo sặc sỡ trong tiệm hấp dẫn mà bước vào?
Loại tiệm này, nhất định phải có tủ kính bằng thủy tinh lớn, không cản trở tầm nhìn, lại chắn được cái nóng mùa hè và gió lạnh mùa đông.
Bất luận nóng hay lạnh, nhiệt độ trong tiệm lúc nào cũng vừa vặn, khách hàng đứng ở một nơi thoải mái như vậy, chắc chắn muốn đi dạo thêm một chút.
Thử thêm vài bộ quần áo, thế nào cũng sẽ có một bộ thích mắt mà móc ví ra mua thôi.
Mùa đông có lò sưởi, mùa hè có điều hòa, tủ kính thủy tinh và hệ thống đèn không tiếc chi phí, những thứ này đều là thứ nhất định phải có.
Ở năm 85, khách hàng không có quá khó tính, sạp hàng có thể mua được, tiệm lộn xộn cũng mua được.
Với mức giá vừa phải, Hạ Hiểu Lan mang đến cho bọn họ những hưởng thụ xa hoa, khiến cho họ cảm thấy mua quần áo ở "Luna" là sang trọng, mặc lên có mặt mũi, nhờ đó nhớ đến nhãn hiệu này. Tựa như vì sao Hạ Hiểu Lan luôn tìm giám đốc Ngũ để làm ăn vậy? Tinh thần phục vụ của giám đốc Ngũ rất tốt, Hạ Hiểu Lan từng thấy một sự phục vụ tốt như thế, đương nhiên sẽ không đi tìm người khác!
"Họ đã thấy tiệm tốt, đương nhiên sẽ không muốn đến mấy cái tiệm lụp xụp, ánh sáng không đủ, tường bong tróc mua quần áo nữa. Cũng chỉ ở mấy nơi đó, quần áo chỉ đáng giá 10 đồng mà bán giá gấp mấy lần... Thương hiệu ăn tiền ghê thật."
Còn việc "Luna" có mức độ trang hoàng cứng mềm cao hơn những tiệm quần áo cùng loại sẽ sống sót như thế nào, không nằm trong suy nghĩ của Hạ Hiểu Lan —— Thị trường kinh tế đang trào lên, ai còn dùng cách cũ mà đối đãi với người tiêu dùng thì sớm muộn gì cũng sẽ bị thị trường đào thải!
Thu nhập và quan niệm tiêu dùng khác nhau sẽ tạo nên sự phân tầng người tiêu dùng.
Người theo đuổi thời trang vốn là bộ phận người có thu nhập cao. Người thu nhập thấp sẽ không vào mấy loại tiệm đó, đương nhiên Hạ Hiểu Lan cũng không đồng tình với việc nhân viên bán hàng của mình đi kỳ thị những người thu nhập thấp, coi người ta mặc đồ không đẹp mà không thèm tiếp đón, việc này phải ngăn chặn từ trong trứng nước.
Huấn luyện nhân viên bán hàng cũng là cả một vấn đề, Trần Tích Lương nghe đến đau đầu:
"Tỷ, chuyện này tỷ giải quyết có được không?"
Hắn là đang thiếu phân thân, một người làm cả đống việc, thật sự là không kham nổi.
Đây là việc làm ăn của Trần Tích Lương, cũng là của Chu Thành, Hạ Hiểu Lan sao có thể không quan tâm?
Vậy thì cứ huấn luyện công nhân thôi, sớm muộn gì cũng phải đi đến bước này, không chỉ là giúp Trần Tích Lương, mà nhân viên của "Lam Phượng Hoàng", Hạ Hiểu Lan cũng muốn tiện thể huấn luyện, nàng không sợ công nhân dưới trướng mình thông minh, người càng giỏi, người trên càng dễ sống.
Chỉ cần mình cứ tiến bộ, chỉ cần việc kinh doanh đang phát triển, cho người dưới thấy được tương lai, thấy đi theo Hạ Hiểu Lan làm ăn có tiền đồ, thì nàng sẽ không bao giờ thiếu nhân viên giỏi.
Một con dê cũng phải đuổi, một đàn dê cũng vậy, chuyện này Hạ Hiểu Lan nhận lời.
Làm sao đứng, làm sao cười chân thành, hiền hòa, Hạ Hiểu Lan chẳng lẽ không biết sao!
"Gần đây ta không rảnh, đệ cứ tuyển người đi, không phải Dương Thành cũng muốn mở tiệm sao? Chờ đến nghỉ đông, đệ mang người tuyển được đến Thương Đô, ta sẽ cùng nhau huấn luyện."
Nhân viên cửa hàng không phải nghề gì cao sang, nơi khác khó tuyển người, đều là mời từ địa phương.
Tiệm ở Dương Thành, đương nhiên sẽ tuyển nhân viên bán hàng ở Dương Thành.
Còn hai tiệm ở kinh thành, Hạ Hiểu Lan phải tranh thủ trước kỳ nghỉ đông, tìm những người nguyện ý đến Thương Đô tham gia "Huấn luyện" nhân viên bán hàng. Trải qua quá trình chuẩn bị của kỳ nghỉ đông, sang năm sẽ có thể trực tiếp vào làm, Trần Tích Lương muốn khai trương vào mùa xuân, Hạ Hiểu Lan cũng muốn các tiệm quần áo nhà mình bắt đầu kinh doanh vào mùa xuân.
Qua năm, chờ nàng trở lại kinh thành đi học thì Lưu Phân và bà Vu cũng sẽ đến kinh thành, Hạ Hiểu Lan sẽ không cần cả ngày nhớ mẹ nữa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận