Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 564: Hạ Hiểu Lan với ai vào? (length: 8227)

Hạ Hiểu Lan cùng Quan Tuệ Nga cùng nhau ngồi xe đi.
Bộ ngoại giao làm địa điểm, ái hữu hội bảy giờ rưỡi bắt đầu, nàng cùng Quan Tuệ Nga lại không cần đúng giờ quẹt thẻ chấm công, bảy giờ đêm đi ra ngoài vừa đúng.
"Nhìn thấy nữ nào tuổi tác xấp xỉ ta thì gọi dì, nam thì kêu chú, chỉ là một đám người tụ tập lại ăn điểm tâm nói chuyện phiếm thôi, không có phức tạp như ngươi nghĩ đâu, đương nhiên cũng không nên quá tùy tiện."
Ngồi trên xe, Quan Tuệ Nga không quên nhắc nhở Hạ Hiểu Lan.
Những điều này Hạ Hiểu Lan đều biết, bất quá Quan Tuệ Nga là có ý tốt, Hạ Hiểu Lan lắng tai nghe, phối hợp với Quan Tuệ Nga.
Thỉnh thoảng hỏi lại vài câu, khiến Quan Tuệ Nga càng hào hứng nói chuyện.
Quan Tuệ Nga trước kia vốn mang thành kiến, bây giờ cùng Hạ Hiểu Lan tiếp xúc sâu hơn, cảm thấy cô bé này rất thông minh, nói cái gì đều hiểu ngay, không hề ngốc nghếch khiến Quan Tuệ Nga không thể chấp nhận. So với những người trẻ tuổi mới được phân công đến đơn vị của Quan Tuệ Nga thì thông minh hơn nhiều, hội đọc sách không có nghĩa là hội làm việc, phản ứng cùng khả năng lý giải của Hạ Hiểu Lan hoàn toàn xứng đáng với thân phận học sinh Hoa Thanh của nàng.
Thành tích thi tốt nghiệp trung học hạng ba toàn quốc, thật sự không có gì là ảo nha!
Quan Tuệ Nga có ảo giác, không quan tâm Chu gia muốn con dâu như thế nào, Hạ Hiểu Lan đều có thể đáp ứng, chỉ xem Hạ Hiểu Lan có bằng lòng hay không thôi.
Hạ Hiểu Lan có thể nói gì đây?
Tất cả đều là Quan a di hiểu lầm một cách tuyệt vời, nàng thật ra sẽ không tự nhiên trở nên thông minh đến vậy, chỉ là Quan Tuệ Nga trước kia kỳ vọng vào nàng quá thấp, đột nhiên phát hiện nàng không ngốc như vậy nên mới quá kinh hỉ mà thôi.
Có thể chung sống hòa bình với Quan Tuệ Nga, Hạ Hiểu Lan cũng thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Nàng tuy rằng thích Chu Thành, cũng muốn làm một cô bạn gái ưu tú, nhưng nếu người nhà Chu Thành rất khó tính, Hạ Hiểu Lan cũng không biết mình nên làm thế nào bây giờ.
Chẳng mấy chốc, nàng cùng Quan Tuệ Nga đã đến địa điểm tổ chức.
Đó là một căn nhà nhỏ kiểu dân quốc, đại môn chỉ mở một nửa, không thần bí như Hạ Hiểu Lan tưởng, có người đi xe hơi đến, cũng có người đi xe đạp. Cái gì mà phục trang đẹp đẽ của giới thượng lưu? Tất cả đều không có, mùa đông quá lạnh, để chống chọi với gió rét, rất nhiều người mặc áo khoác dày cộp đến, nam thì mặc áo bông màu xanh quân đội, bên trong mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn hoặc là tây trang, trẻ tuổi hơn thì mặc trực tiếp áo len dày.
Nữ thì quần áo có chút biến hóa đa dạng hơn, người đi xe hơi đến thì dám mặc áo khoác mỏng bằng vải dạ, cũng có màu sắc rực rỡ.
Dù sao nói thế nào đi nữa thì nơi này giản dị hơn Hạ Hiểu Lan tưởng rất nhiều.
Vào cửa, nàng không nhìn ngó xung quanh mà đi theo Quan Tuệ Nga.
Nhìn kiến trúc trong nhà không tệ, đèn chùm trên đầu quen thuộc, có cầu thang xoắn ốc, có phù điêu, trong nhà còn bày bàn dài, khăn trải bàn trắng thả xuống, trên mặt bàn bày đầy điểm tâm, bánh lòng đỏ trứng kiểu Trung Quốc, bánh ngọt bơ kiểu Âu Mỹ, rất nhiều cũng có không ít.
Hạ Hiểu Lan thấy một nữ đồng chí trung niên, vừa nói chuyện với người khác vừa cầm một cái bánh lòng đỏ trứng, một cái bánh ngọt bơ, đúng như Quan Tuệ Nga nói, chỉ là đến ăn ăn uống uống!
Bộ ngoại giao đúng là giàu có nha, mỗi năm đều tổ chức vài lần ái hữu hội kiểu này, trong sân này ít nhiều gì cũng có ba bốn trăm người, mượn được hội trường, cung cấp đồ ăn thức uống gần như không giới hạn đều phải tốn tiền mua a.
Quan Tuệ Nga hạ giọng:
"Một phần kinh phí là tìm người tài trợ, một phần khác là bọn họ lén lút bán vé vào cửa, không có giấy mời mà muốn đến thì phải bỏ tiền mua vé."
10 đồng một vé, bán vài chục tấm vé, mấy trăm đồng, mua đồ ăn thức uống sức mua rất đáng kinh ngạc.
Thật sự có người mua sao?
Quan Tuệ Nga không nói sâu, Hạ Hiểu Lan nghĩ lại, nếu đổi là nàng biết có nơi này, đừng nói là 10 đồng một vé, dù là 100 đồng hay 1000 đồng một vé nàng cũng bỏ tiền ra mua. Đương nhiên không phải là vào đây tìm đối tượng xem mắt, mà bên trong này tất cả đều là mối quan hệ, cái vị dì đang ăn điểm tâm rất hùng hổ kia, rất có thể chính là mỗ mỗ phu nhân, nếu Hạ Hiểu Lan muốn tìm quan hệ thì không nơi nào thích hợp hơn nơi này!
Nhưng nàng đến kinh thành nửa năm, nếu không phải Quan Tuệ Nga dẫn đến, thì căn bản không biết có nơi này.
Sinh viên bình thường ai mà biết?
Chỉ có những người vắt óc tìm kế để tiến thân, tin tức nhạy bén và có phương pháp mới có thể biết.
Có người xem nơi này là hội xem mắt, có người xem nơi này là nơi giao tiếp, chỉ là xem cách định nghĩa như thế nào thôi!
"Tuệ Nga đồng chí, ngươi đây là khách quý đến a!"
Quan Tuệ Nga vừa mới bước vào chưa được hai phút đã bị người gọi lại.
Trên người bà mặc bộ áo lông vịt mà Hạ Hiểu Lan tặng, phụ nữ gặp mặt trước là khen quần áo, Quan Tuệ Nga nhân cơ hội giới thiệu với người đó: "Đây là con bé bạn gái của Chu Thành mua tặng, bọn trẻ có lòng hiếu thảo, ta mặt dày nhận lấy thôi. Hiểu Lan, vị này là dì Chiêm, dì Chiêm làm việc ở ban giáo dục cao đẳng."
Dì Chiêm đã sớm đánh giá Hạ Hiểu Lan là người của Quan Tuệ Nga rồi, nhìn không giống người lạ.
Bà ngược lại chưa từng gặp Hạ Hiểu Lan, nghe Quan Tuệ Nga nói là bạn gái của Chu Thành, liền quan sát Hạ Hiểu Lan từ đầu đến chân, từ tận đáy lòng cảm thán:
"Nhà ngươi Chu Thành tìm đâu ra đối tượng xinh đẹp thế này!"
"Dì Chiêm, dì khỏe; con là Hạ Hiểu Lan."
"Con khỏe con khỏe..."
Giọng nói cũng dễ nghe khiến người nghe đều muốn mềm lòng, mấy năm không gặp Chu Thành đã là một thanh niên tuấn tú, còn tìm được bạn gái xinh đẹp như vậy. Nếu Chu gia không chấp nhận cô bé này, Quan Tuệ Nga sẽ không mang cô ra ngoài như thế.
Hạ Hiểu Lan biết lúc này không cần biểu hiện bản thân đặc biệt độc đáo, lễ phép chào hỏi, mặt mỉm cười là được.
Ngược lại, Quan Tuệ Nga không muốn người khác cho rằng Hạ Hiểu Lan chỉ được cái xinh đẹp, bèn hắng giọng: "Hiểu Lan đang học ở Hoa Thanh, năm nay mới thi đỗ vào Hoa Thanh từ tỉnh ngoài không dễ, cô là dì thì nên quan tâm một chút."
Quan Tuệ Nga cũng không muốn người khác cho rằng bạn gái của Chu Thành chỉ là đồ mã!
Quả nhiên, việc tỉnh ngoài hay không tỉnh ngoài dì Chiêm không để ý, nhưng có thể từ tỉnh ngoài thi đậu vào Hoa Thanh, thì chứng tỏ đầu óc Hạ Hiểu Lan rất thông minh.
Thái độ của dì Chiêm đối với Hạ Hiểu Lan càng thêm nhiệt tình hơn vài phần.
Đây chỉ là bắt đầu.
Người quen của Quan Tuệ Nga cũng không ít.
Cứ giới thiệu như vậy, lặp đi lặp lại, Hạ Hiểu Lan cũng không tỏ vẻ qua loa, trước sau đều nhu thuận nhiệt tình khiến các vị đồng chí trung niên đều nhất trí khen ngợi.
Nàng vừa ngẩng đầu, không nhìn thấy người nhà họ Quý, mà ngược lại bất ngờ nhìn thấy một gương mặt trắng bệch.
Đối phương chắc chắn không ngờ, có thể gặp được nàng ở nơi này, vẻ mặt kinh ngạc không thể che giấu nổi.
...
Tại sao Hạ Hiểu Lan lại ở đây? !
Nhiễm Thục Ngọc muốn đến ái hữu hội gặp lại những người bạn cũ, cũng gọi cả Vương Kiến Hoa đến.
Vương Kiến Hoa vừa đến, Hạ Tử Dục cũng muốn đi theo.
Cái ái hữu hội chết tiệt gì, đừng tưởng là bà không biết đây là đại hội xem mắt!
Sau khi Hạ Tử Dục đính hôn với Vương Kiến Hoa, cảm giác bất an của cô không hề giảm đi, vì bị cô lập ở trường học, hiện giờ cô sợ lại bị Vương Kiến Hoa bỏ rơi, có chút cả nghĩ.
Việc học thêm có vẻ như đã qua, nhưng trong lòng Hạ Tử Dục lại ngấm ngầm có ý đồ khác.
Cô vẫn chưa nghĩ ra mình muốn làm ăn gì để kiếm tiền, việc Nhiễm Thục Ngọc muốn dẫn Vương Kiến Hoa đi tham gia ái hữu hội, Hạ Tử Dục liền cảm thấy nguy cơ ập đến. Sau khi cùng mẹ con Vương Kiến Hoa đến hội trường, cô mới phát hiện "Ái hữu hội" cũng chỉ đến thế thôi.
Nghe nói đều là cán bộ của các cơ quan bộ ủy và người nhà, nhìn rất giản dị, rất nhiều người vẫn còn đi xe đạp đến.
Bỗng nhiên nhìn thấy Hạ Hiểu Lan, Hạ Tử Dục vô cùng kinh ngạc. Hạ Hiểu Lan đến cùng ai, có phải cùng với chàng trai nhà giàu học Hoa Thanh kia không, hay là... bỏ tiền ra mua vé vào? !
Bạn cần đăng nhập để bình luận