Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 608: Công và tư rõ ràng cữu cữu (bổ 4) (length: 8098)

Cửa hàng muốn chuẩn bị, mọi việc đều muốn cùng nhau hành động.
Năm mới vừa qua, không khí trường học đột nhiên trở nên khẩn trương, thời gian tự học trong phòng ngủ ngày càng dài hơn. Phần lớn mọi người vẫn tiếp nối thói quen học tập tốt ở cấp ba, thi đậu Hoa Thanh không có nghĩa là vạn sự đại cát, người bên cạnh đều đang cố gắng, ai dám lười biếng?
Nhiệm vụ học tập rất nặng, kỳ thi cuối kỳ học kỳ một, không ai muốn thi trượt.
Hạ Hiểu Lan hiện tại may mắn là bình thường mình không có lơ là, khi đi học không mất tập trung, nên lúc tự học cũng không nhàn hạ, nếu không nàng hiện tại sẽ càng thảm khổ. Người khác ôn tập, nàng muốn ôn tập, nàng còn phải tham gia cuộc thi tiếng Anh, một mình nấu một nồi riêng!
Thời gian sắp xếp trận chung kết, vừa hay trùng với lịch thi cuối kỳ của Hoa Thanh, thời gian thi cuối kỳ của các trường đại học trên toàn quốc cũng không sai khác mấy ngày, thật không biết sinh viên nơi khác phải làm sao, bọn họ còn phải chạy đến kinh thành để tham gia trận chung kết nữa.
Nghĩ đến đây, chút mệt mỏi của Hạ Hiểu Lan liền tan biến.
Khang Vĩ đi đã mấy ngày rồi, hiện tại vẫn chưa có hồi âm, ý kiến của Chu Thành cuối cùng là thế nào?
Hạ Hiểu Lan có chút thất thần.
"Tiểu Lục, ngươi đây là thiếu ngủ trầm trọng đấy, xem quầng thâm mắt của ngươi kìa!"
Tô Tĩnh vừa nói, chính mình cũng đang ngáp.
Hạ Hiểu Lan vỗ chút nước lạnh lên mặt, người lập tức tỉnh táo hơn không ít.
"Các ngươi chẳng phải cũng thế cả à? Tối qua ai đó còn bật đèn pin đọc sách, cũng không sợ làm mắt hỏng đấy!"
Một cái roi vô hình đang quất vào những cô gái trẻ trong phòng 307, hoặc là nói quất vào tất cả thanh niên có chí hướng của những năm 80. Phung phí thời gian là điều đáng khinh, bọn họ đều đang bận rộn nâng cao bản thân, không chỉ có người phòng 307 cố gắng, cả Hoa Thanh, và rất nhiều người ngoài Hoa Thanh nữa, ai mà không cố gắng?
Có tác giả nói, đây là thời đại tốt đẹp nhất, đây cũng là thời đại tồi tệ nhất.
Hạ Hiểu Lan rất tán thành, đặc biệt là những năm 80, mọi người chỉ cần đủ cố gắng thì sẽ có thu hoạch, liền sẽ thay đổi được cuộc sống của mình. Không có trò chơi điện tử bào mòn ý chí của sinh viên, bất kể nam hay nữ, nơi có thể đến chính là phòng học, thư viện, phòng tự học và sân thể thao. Các loại câu lạc bộ và hoạt động văn nghệ đều là những thảo luận lành mạnh, tích cực về thơ ca và phương xa, ôm ấp giấc mộng.
Phong tục xã hội cũng tốt, hình như không có nhiều người mắc bệnh trầm cảm như đời sau này.
Trong hoàn cảnh lớn như vậy, Hạ Hiểu Lan muốn không cố gắng cũng không thể được, ngay cả không khí kinh thành đều làm người ta thoải mái, chút cát bụi của mùa xuân cũng không tính là gì, buổi sáng mùa đông chỉ có sương trắng chứ không có sương mù!
Hạ Hiểu Lan nghĩ đến mà bật cười, Tô Tĩnh và Chu Lệ Mẫn lén lút dùng ánh mắt trao đổi, bạn Hiểu Lan rất không bình thường, áp lực cuộc thi tiếng Anh chắc hẳn rất lớn!
"Tiểu Lục, chú ý đến thân thể nhé."
"Đúng đúng đúng, đừng liều như vậy..."
Hạ Hiểu Lan không hiểu ra sao, "Chẳng phải mọi người đều liều như vậy sao?"
Mới không có đâu, mọi người nhưng không có lúc thì buồn rầu lúc lại ngây ngô cười .
Không biết đây có phải là bệnh chung của những người yêu đương không, phòng 307 trừ Hạ Hiểu Lan ra, còn lại 7 người đều là cún độc thân, các nàng rất tò mò chuyện yêu đương, nhưng không dám tùy tiện thử.
Những bạn nam tốt chắc chắn là có, sinh viên năm nhất vẫn còn non nớt, các sư huynh lớn tuổi da mặt dày hơn, ở Hoa Thanh nơi nam nhiều nữ ít như vậy, các anh lớn hơn ra tay với đàn em là chuyện rất bình thường.
Có một sư huynh năm 3 đang theo đuổi Trần Y Nhất của phòng ngủ bằng những lời nói ôn nhu rất hiệu quả.
Sư huynh kia nói không thích những cô gái nói năng ồn ào mà chỉ thích Trần Y Nhất dịu dàng như vậy. Cô gái dịu dàng có thể không gây sự chú ý bằng các cô gái hướng ngoại, nhưng lại là một dòng suối trong veo, càng ở chung lại càng hấp dẫn.
Trần Y Nhất đương nhiên không đồng ý, nhưng chuyện này vẫn trở thành chất điều hòa duy nhất dưới bầu không khí căng thẳng của phòng 307.
Áp lực lớn thật, nếu không có chuyện vui để nói thì không khí phòng ngủ thật sự quá ngột ngạt.
Hạ Hiểu Lan còn mệt hơn các nàng, vì phải lo lắng nhiều chuyện. Thang Hoành Ân nói suy nghĩ của nàng không phải là của một học sinh thuần túy, Hạ Hiểu Lan thừa nhận, nàng cũng không thể chuyên chú như Tô Tĩnh được.
Muốn ưu tú hơn người khác, muốn sống tốt hơn người khác, muốn dẫm lên những kẻ xem thường mình, Hạ Hiểu Lan thấy trước mặt mình là một ngọn núi cao không thấy đỉnh, sinh mệnh không ngừng, phấn đấu không ngừng!
Chẳng phải thế, Lưu Dũng mang theo Cung Dương đến kinh thành rồi đấy.
Hai cửa tiệm đều liên quan đến Hạ Hiểu Lan, Lưu Dũng chắc chắn đặt việc trang trí hai cửa hàng này lên hàng đầu.
Cung Dương giờ đã là nhà thiết kế của 'Viễn Huy', không đến anh thì ai?
Anh rất có cảm giác thành tựu trong công việc trang trí phòng ốc, thị trường này vẫn còn trống, Cung Dương muốn làm thế nào cũng được, khách hàng không có ai chê, chỉ toàn nhận được lời khen, làm việc đương nhiên là có hứng! Hơn nữa Lưu Dũng chi tiền khá hào phóng, một bản thiết kế là một khoản phí thiết kế, Cung Dương vừa nghe có công trình liền vô cùng kích động.
Hạ Hiểu Lan và cậu trước đã gặp nhau ở Bằng Thành, nàng vẫn rất nhớ Lưu Dũng.
Lưu Dũng rất vất vả, làm ông chủ nhỏ mà vẫn gầy, đến giúp Hạ Hiểu Lan trang trí cửa hàng, Lưu Dũng không quan trọng chuyện thể diện ông chủ, mặc rất tùy tiện.
Hạ Hiểu Lan đưa địa chỉ cho Lưu Dũng, còn có chìa khóa hai cửa hàng, Lưu Dũng mang theo Cung Dương tự mình đi đo đạc. Bọn họ làm công trình nhiều, cả quá trình phối hợp rất ăn ý.
Hạ Hiểu Lan tranh thủ thời gian phác thảo bản vẽ sơ bộ cho Cung Dương xem, chi tiết vẫn phải do Cung Dương hoàn thiện.
Cung Dương tấm tắc khen:
"Hiệu ứng này, sẽ giống như tiệm trang sức trong « Bữa sáng ở Tiffani » khiến nhân vật nữ chính lưu luyến."
"So với tủ kính của Tiffany thì còn kém xa, đó là từ ngữ đại diện cho xa xỉ... Nhưng những gì anh nói cũng không tính là sai, ý của tôi là hiệu quả như vậy, để những nữ khách hàng đi ngang qua cửa hàng, nhìn thấy những bộ quần áo hợp thời trang bên trong thì sẽ dừng chân xem xét."
« Bữa sáng ở Tiffani » là bộ phim được chiếu vào năm 1961, ở Hoa Quốc chắc chắn không có công chiếu, những sinh viên nghệ thuật như Cung Dương, xem trộm vài bộ phim như vậy là rất bình thường. Nghệ thuật vốn có tính đồng điệu, điện ảnh lại càng là một bữa tiệc thị giác, có liên quan mật thiết đến thẩm mỹ học.
Dự toán trang trí chỉ có mấy vạn tệ, không phải mấy vạn đô la, Hạ Hiểu Lan biết không thể trang trí ra cảm giác xa xỉ như cửa hàng Tiffany được, nàng cũng không cần phải làm cao cấp như vậy, chỉ cần bắt chước loại cảm giác ấy, khiến người ta dừng chân là được.
Tiffany là nơi mà ngay cả những cô gái giao thiệp cao cấp như nhân vật chính Holly trong phim cũng chỉ có thể ngắm qua tủ kính mà ao ước.
Thương hiệu 'Luna' định vị là đồ nữ trang hạng sang trung bình của Hoa Quốc, nó cần có cảm giác cao cấp, lại không được làm những nữ khách hàng sợ mà không dám vào trong, dự toán trang trí mấy vạn là vừa vặn, thật sự muốn trang hoàng theo tiêu chuẩn của các cửa hàng xa xỉ phẩm thì mấy vạn đô la cũng không đủ cho Hạ Hiểu Lan tiêu.
Bản vẽ hiệu ứng là công việc của Cung Dương, Lưu Dũng chỉ để ý báo giá:
"Hai tháng, nhất định sẽ xong, hai cửa tiệm đồng thời khởi công. Giờ chuyện công việc của hai cậu cháu đã xong, cậu muốn nói với cháu chút chuyện riêng, cửa tiệm ở Thương Đô có thể giao cho mợ cháu, nếu cháu muốn để mợ cháu và cậu yên tâm, thì cậu có biện pháp giải quyết, cháu cũng phải đồng ý. Cháu nói giá trị số quần áo của cửa hàng ở Thương Đô là bao nhiêu tiền? Bỏ ra 20 vạn thì có ai mua không, hiện tại cậu không lấy ra được 20 vạn tiền mặt, hoa hồng của cửa hàng năm nay mùa đông, cháu lấy phần của mợ cháu trước!"
Tiền chia hoa hồng cũng được mấy vạn, nếu không đủ thì Lưu Dũng sẽ lấy từ nơi khác bù...
Bạn cần đăng nhập để bình luận