Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1148: 1 nguyên mua nhà? (length: 8364)

Hạ Hiểu Lan mời các bạn học đến nhà ăn một bữa cơm.
Tám mươi tư nữ sinh đều đi, thậm chí ngay cả mấy người có chút quen thuộc với Hạ Hiểu Lan và các bạn nam cùng lớp cũng đi.
Ngược lại Ninh Tuyết không đi, người phòng 305 nói Ninh Tuyết xin phép về nhà.
Hạ Hiểu Lan cũng không để ý lắm.
Có lẽ Ninh Tuyết sẽ chịu một chút đả kích, nhưng Ninh Tuyết là loại người nào, sẽ không dễ dàng bị đánh gục.
Đại học Khang Nại Nhĩ đối với Hạ Hiểu Lan mà nói rất khó, còn Ninh Tuyết lại là người của giới kiến trúc Hoa quốc ba đời, việc Ninh Ngạn Phàm muốn giúp Ninh Tuyết xin vào đại học nước ngoài cũng không khó lắm. Có thể đến đại học Khang Nại Nhĩ làm sinh viên trao đổi, ở trước mặt Ninh Tuyết không có gì đáng kiêu ngạo, có lẽ chỉ trong chớp mắt Ninh Tuyết trực tiếp đi du học ở đại học Khang Nại Nhĩ!
Nghe tin Hạ Hiểu Lan xác nhận lịch trình đi Mỹ, người vui mừng thật sự là Vu nãi nãi.
Hạ Hiểu Lan chuyển tin về nhà, Vu nãi nãi nói liên tục mấy chữ tốt!
Sau đó bà xoay người đi vào phòng lấy ra đồ vật đã sớm chuẩn bị xong.
"Hợp đồng bán ra?"
Trên đó viết Vu nãi nãi nói bất động sản số 5, ngõ 4, quảng trường Nhị Thất Thương Đô định giá một tệ, bán cho Hạ Hiểu Lan.
Nhà số 5 ngõ 4 tuy chỉ có ba gian mặt tiền cửa hàng, phía trên mặt tiền cửa hàng còn có cả khu nhà.
Trên lầu hiện tại tạm thời là công nhân của xưởng bông ba Thương Đô sinh sống, bọn họ bình thường cũng không đi từ cửa hàng quần áo mặt tiền, mà là đi từ cửa sau... Nói cách khác nhà nhỏ còn có cả sân. Nơi này mặt tiền cửa hàng lúc Hạ Hiểu Lan thuê chỉ có 2000 tệ một năm, nhưng vì lúc đó nàng mở tiệm sớm, năm đó Thương Đô chưa có nhiều hộ kinh doanh cá thể, thuê phòng cũng không có quy định giá cả gì, đều là do tự mình thương lượng.
Hiện tại "Lam Phượng Hoàng" được gia đình Hạ Hiểu Lan kinh doanh thành cửa hàng ăn nên làm ra, ba gian mặt tiền số 5, một năm tiền thuê trên vạn tệ cũng có người muốn tranh giành đến vỡ đầu.
Cả khu nhà và sân rộng, chiếm diện tích mấy mẫu, tọa lạc trên quảng trường Nhị Thất, là trung tâm thương mại sầm uất nhất Thương Đô sau này, Vu nãi nãi lại muốn bán cho nàng một đồng? Vu nãi nãi vì sao muốn lấy một đồng, chắc là sợ sau khi mình mất, Hạ Hiểu Lan không có quan hệ huyết thống, Hạ Hiểu Lan thừa kế bất động sản sẽ không chính đáng, không khéo lại gặp rắc rối, dứt khoát tượng trưng thu một đồng, chuyển nhượng khu nhà coi như bán ra.
Ý này Vu nãi nãi không cần ai dạy, tự mình nghĩ ra được.
Hạ Hiểu Lan cầm cái hợp đồng bán ra này mà như bỏng tay:
"Vu nãi nãi, con còn chưa tìm được người đâu, bà đừng làm thế! Cho dù con tìm được người rồi, bà cũng biết khu nhà quảng trường Nhị Thất này trị giá bao nhiêu tiền không, giờ có người trả giá mấy chục vạn cũng có người mua, mua xuống làm ăn quá lời, về sau có thể còn đáng giá hơn nữa!"
Nếu như nàng dùng một đồng mua được, rõ ràng là bắt nạt Vu nãi nãi chỉ có thể trông cậy vào nàng tìm người.
Hạ Hiểu Lan chỉ muốn quyền ưu tiên mua, chứ không nghĩ muốn được không cả nhà.
Nàng kiên quyết muốn đi Mỹ chứ không phải Anh Quốc, thật sự là vì muốn tìm con trai cho Vu nãi nãi. Nhưng có thể đi đại học Khang Nại Nhĩ, Hạ Hiểu Lan một chút thiệt thòi cũng không bị có được không.
Tiền thuê và sinh hoạt phí đều do nhà nước lo, nàng đi một năm tuy có tiêu xài khác, có khi còn kiếm thêm được nhiều tiền hơn ở Mỹ.
Vốn dĩ không chịu thiệt, lại lấy của Vu nãi nãi cả khu nhà, một người gian xảo như Hạ Hiểu Lan cũng sẽ ngượng ngùng.
Vu nãi nãi căn bản không cần chiêu này của nàng:
"Cho con thì con cứ cầm, tìm người cũng phải cần tiền. Chỉ cần có thể tìm được người, ta chết trước cũng nhắm mắt! Hơn nửa đời ta hưởng thụ phú quý quá nhiều rồi, ta cũng không sợ nói thật với con, dù tìm không tìm được người, khu nhà ở quảng trường Nhị Thất này đều cho con, còn nhà cửa khác, tìm được Thúc Từ của con sẽ để lại cho hắn, nếu không tìm được… Tương lai quyên cho nhà nước."
Giá trị bao nhiêu tiền?
Bây giờ nhà nước đang có chính sách cải cách mở cửa, Hạ Hiểu Lan ranh mãnh này còn đi xây nhà bán phòng ở đặc khu.
Người làm ăn buôn bán rất nhiều, vị trí số 5 ngõ 4 ở quảng trường Nhị Thất quá tốt, Vu nãi nãi cũng không phải bà già nông thôn không có hiểu biết, chẳng lẽ lại không biết giá trị của nhà số 5?
Nhưng tiền bạc thứ này bà gặp nhiều rồi, sinh không mang đến chết không mang theo được, chẳng bằng gia đình quan trọng.
Thời trước giải phóng, nhà bà ở Thương Đô thuộc loại hào phú, sau giải phóng còn không phải giao cho công quỹ.
Của cải ngày nay, không nhất định dùng được đến khi già, Vu nãi nãi hiểu rất rõ.
Bây giờ bà không lo ăn không lo uống, giữ tiền để làm gì?
Vu nãi nãi hào phóng, Hạ Hiểu Lan càng thêm xấu hổ.
Lúc ký hợp đồng thuê phòng, Hạ Hiểu Lan chắc chắn đã chiếm lợi lớn. Hợp đồng thuê mười năm, năm đầu tiên 2000 tệ, từ đó về sau hàng năm tăng lên... Lúc đó người làm trung gian là phó xưởng trưởng xưởng bông ba Viên Hồng không có ý kiến, chủ nhà Vu nãi nãi cũng không ý kiến.
Nhưng Hạ Hiểu Lan biết kinh tế phát triển nhanh chóng, năm 83 tiền thuê chỉ cần 2000 tệ một gian mặt tiền cửa hàng, đến năm 93 hai vạn cũng chưa chắc đã thuê được.
Chỉ có Hạ Hiểu Lan biết xu hướng phát triển, khi thuê phòng quan hệ giữa nàng và Vu nãi nãi chưa thân thiết, tiện nghi không chiếm là đồ ngốc, dựa vào mắt nhìn của mình mà có được tiện nghi, chẳng lẽ phải làm thánh mẫu chủ động trả đủ 2 vạn một năm tiền thuê nhà?
Hạ Hiểu Lan đầu óc chưa có tật xấu đến vậy!
Còn hiện tại, tình huống lại khác, nàng với Vu nãi nãi đã như người nhà rồi.
Nếu ở nước ngoài không tìm được Từ Trọng Dịch, Hạ Hiểu Lan đã có chuẩn bị thay Vu nãi nãi dưỡng lão... Nếu như vậy thì cũng không cần làm ra vẻ nữa. Hạ Hiểu Lan cầm bút ký tên mình vào hợp đồng bán nhà, còn lấy một tệ trên người đưa cho Vu nãi nãi.
Vu nãi nãi cũng ký tên, mực và dấu đỏ cũng đã chuẩn bị xong, hai người làm theo trình tự rất cẩn thận.
Vu nãi nãi vỗ tiền xuống bàn, "A Phân, tối nay thêm món ăn nha!"
Một tệ cũng không mua nổi một cân thịt.
Nếu nói dùng số tiền này mà thêm đồ ăn, thì chỉ có thể làm nửa mặn nửa chay thôi.
Một căn nhà ở quảng trường Nhị Thất, cứ như vậy bị Vu nãi nãi đổi thành một món ăn.
Đây có lẽ là thương vụ thua lỗ nhất mà mấy đời nhà Vu nãi nãi gộp lại chưa từng làm, nhưng Vu nãi nãi vẫn rất vui vẻ!
Lưu Phân vào phòng mới biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn đồng tiền trên bàn ngẩn người, giữ chặt Hạ Hiểu Lan lại: "Vu nãi nãi con hồ đồ, con cũng theo bà ồn ào làm gì? Hợp đồng gì chứ, không tính!"
Vu nãi nãi vỗ bàn, "Sao lại không tính? Tiền bạc đôi bên đồng ý, con buôn bán lâu như vậy còn không hiểu? Được rồi, con chỉ lừa ta đến Kinh Thành này thôi, gạt ta làm trâu làm ngựa giữ nhà cho con, căn bản không định giúp ta tìm con trai!"
Lưu Phân há hốc miệng.
Hạ Hiểu Lan cười khổ: "Mẹ, có phải chúng ta phải thay Vu nãi nãi dưỡng lão không?"
Đương nhiên là vậy.
Vu nãi nãi một đường dạy dỗ và giúp đỡ nàng, Lưu Phân không bao lâu đã mất mẹ, bà chồng cũ lại cực phẩm, chính là nhờ thuê được nhà của Vu nãi nãi, bà mới có cơ hội học được cách đối nhân xử thế. Hai năm qua sống chung, Lưu Phân sớm đã coi Vu nãi nãi là trưởng bối thật sự, dưỡng lão chẳng phải là lẽ đương nhiên sao?
"Vậy cái nhà này thu vào cũng không có gì bất công, mẹ coi như là Vu nãi nãi chia tài sản trước cho mẹ vậy!"
Lưu Phân càng thêm bất an.
Bà có cần di sản gì đâu.
Hạ Hiểu Lan cũng cảm thấy mẹ mình không cần di sản gì.
Mấy cửa hàng quần áo đều đứng tên Lưu Phân, Hạ Hiểu Lan dẫn đầu kinh doanh mặt hàng này, hiện tại đã giao toàn quyền cho Lưu Phân.
Nhưng Vu nãi nãi không đưa nhà cho thì sợ Hạ Hiểu Lan tìm không tận tâm, Hạ Hiểu Lan không muốn cãi nhau với Vu nãi nãi.
Một tệ ở Thương Đô mà mua được nhà?
Nhìn qua thì lỗ vốn nhưng chưa chắc là thật sự thua thiệt, nhìn thì có vẻ chiếm tiện nghi... Được rồi, đúng là nàng chiếm tiện nghi của Vu nãi nãi, cầm tiền của người ta phải thay người ta làm việc, thế nào thì nàng cũng phải tìm cho ra Từ Trọng Dịch. Sống phải thấy người chết phải thấy xác, rốt cuộc là thế nào, lại còn quên ở Hoa Quốc vẫn còn cha mẹ đấy? !
Bạn cần đăng nhập để bình luận