Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 482: Tự mình đa tình (length: 8345)

Giá nhà 7 vạn.
Hạ Tử Dục cảm thấy chắc chắn phải ép giá, nhưng căn phòng này tính theo diện tích kiến trúc, 7 vạn không đáng giá, có lẽ chỉ đáng giá 5 vạn thôi?
Trương Thúy ban đầu tích cóp được hơn vạn của cải, bị Hạ Tử Dục xoay xở đi một nửa, vòng đi vòng lại từ Thương Đô đến kinh thành, đến đây hai ba tháng, vất vả lắm mới dò la được khẩu vị của kinh thành, mỗi tội Hạ Trường Chinh không thể giúp một tay, quán ăn vặt của nàng quy mô hữu hạn, mỗi ngày thu nhập cũng không cao lắm.
Vương gia trực tiếp trả lại 5000 đồng cho Hạ Tử Dục, có khoản Hạ Tử Dục tiêu vào người Vương gia, cũng có khoản Hạ Tử Dục cho Vương Kiến Hoa mượn. Hạ Tử Dục dù có dốc hết vốn liếng, cũng không mua nổi cái sân này.
Chỉ dựa vào quán ăn vặt di động, cũng không biết đến năm nào mới gom đủ tiền.
Hạ Tử Dục vẫn muốn Trương Thúy mở lại quán ở kinh thành.
Mà bên chỗ nàng, cũng phải làm lớp bổ túc tốt hơn, nếu quy mô lớp bổ túc lớn, dù lãi không nhiều, tích tiểu thành đại một năm tiền lãi cũng rất đáng kể. Hiện tại Hạ Tử Dục học năm hai đại học, nàng đặt mục tiêu cho mình là trước năm tư sẽ mua được căn nhà tương tự!
Một gia đình nông thôn nghèo khó, nếu có thể mua được nhà ở thủ đô, chính là có vốn liếng để lại.
Cũng có những căn sân ở nơi xa xôi hơn, Hạ Tử Dục có xem qua, tuy tiện nghi, nhưng mấy căn nhà rách nát kia nàng cũng chẳng ưa.
Căn nhà nàng ưng ý, lại ra giá 7 vạn!
Hạ Tử Dục đang cố gắng phấn đấu hướng đến mục tiêu này, nàng không hiểu là, Hạ Hiểu Lan cũng muốn mua nhà... Hạ Hiểu Lan làm sao lấy đâu ra 7 vạn?
Nàng bảo Hạ Trường Chinh kể lại cho rõ tình hình lúc đó.
Hạ Trường Chinh lại mang thói quen say xỉn, uống rượu nhiều đầu óc không được tỉnh táo, trước kia còn có chút lanh lợi, giờ chỉ còn lại oán trời trách đất ngu dốt. Hắn thực không biết ai muốn mua nhà, chỉ biết khi đang rửa mặt ở giếng, ngẩng đầu lên thấy Hạ Hiểu Lan đi vào, hắn liền nhào tới.
Trong khoảnh khắc đó, Hạ Trường Chinh đã muốn đẩy Hạ Hiểu Lan xuống giếng.
Hạ Hiểu Lan vừa né ra, hắn lại đụng ngã người đàn ông trung niên đi cùng Hạ Hiểu Lan.
Chủ nhà đặc biệt tức giận, muốn hắn và Trương Thúy dọn đi, bởi vì hắn làm hỏng chuyện của chủ nhà, cũng vì đụng ngã một cán bộ:
"Tôi thấy chắc là cái cán bộ kia muốn mua nhà."
Góc nhìn của Hạ Trường Chinh cũng giống Trương Thúy, nhưng Hạ Tử Dục lại không chắc chắn. Cán bộ mua nhà? Ai đi mua nhà mà lại dẫn người ngoài đi cùng, Hạ Hiểu Lan một sinh viên Hoa Thanh, cũng đâu đến mức làm chân chạy hoặc làm trung gian cho người ta, hoặc là nàng là người mua nhà, hoặc là nàng và cán bộ kia có quan hệ cực kỳ chặt chẽ.
Chặt chẽ đến độ cùng nhau đi xem nhà, Hạ Hiểu Lan không lẽ lại tìm người trung niên làm đối tượng, chẳng lẽ cán bộ kia là do Lưu Phân tìm được?
Ấn tượng của Hạ Tử Dục về Lưu Phân, vẫn là hồi tết mới gặp.
Đen gầy, ăn mặc không khá, vẫn không thoát khỏi vẻ quê mùa. Một chút nhan sắc cũng không có, một người phụ nữ nông thôn đã ly hôn, nếu có thể tìm được người đàn ông cán bộ tuổi tác phù hợp, điều kiện tốt ở kinh thành này, Hạ Tử Dục tuyệt đối không tin!
Trương Thúy nghiến răng nghiến lợi: "Chẳng lẽ, thật sự là con tiện nhân kia muốn mua nhà? Nó lấy đâu ra tiền!"
Khi Lưu Phân và Hạ Hiểu Lan bị đuổi khỏi nhà họ Hạ, Trương Thúy rõ hơn ai hết, chỉ có 20 cân khoai lang. Cho dù sau này về nhà mẹ lấy chút quần áo rách nát với ít tiền riêng đi, cũng đâu đáng kể!
Thừa nhận Hạ Hiểu Lan và Lưu Phân hiện giờ sống tốt hơn nhà nàng, điều đó thật khó chấp nhận, Trương Thúy không thể nào chấp nhận được.
"Có khi nào là Lưu Dũng phát tài..."
Hạ Tử Dục lắc đầu, "Cậu ta mà phát tài, thì có lấy mấy vạn mua cho ta căn nhà không?"
Trương Thúy lập tức xấu hổ.
Trương Phúc Mãn đồng ý, Giang Liên Hương cũng không đồng ý cho a! Lấy mấy vạn mua nhà cho Hạ Tử Dục, trừ khi Trương Phúc Mãn kiếm được vô số "Mấy vạn", mới có thể xem tiền này không ra gì, tùy tiện móc cho cháu gái ở kinh thành mua nhà.
Trương Thúy hay lấy bụng ta đo lòng người, nàng dù có thân thiết với nhà mẹ đến đâu, vẫn xem trọng gia đình mình hơn cả.
Hạ Tử Dục có hai điểm không hiểu:
Thứ nhất, có phải Hạ Hiểu Lan muốn mua nhà hay không?
Thứ hai, nếu đúng là Hạ Hiểu Lan muốn mua, vậy nàng lấy đâu ra mấy vạn đồng?
Một người muốn phất nhanh trong khoảng thời gian ngắn, chắc chắn phải có cách kiếm tiền.
Hạ Tử Dục không hỏi được gì từ bố mẹ, liền đi hỏi chủ nhà. Chủ nhà vẫn còn tức lắm, giám đốc Ngũ đã bảo không mua nữa, mặc cho Hạ Tử Dục xin lỗi, ông cũng không cho Hạ Trường Chinh và Trương Thúy ở lại nữa:
"Ngày mai bảo bố mẹ các người nhanh chóng dọn đi, nếu các người còn định nấn ná ở đây, đừng trách tôi đuổi người!"
Hạ Tử Dục hết lời khuyên can, chủ nhà vẫn không nguôi giận. Nếu hôm nay Hạ Trường Chinh mà làm giám đốc Ngũ bị thương, cả hai đều là người bán quán vỉa hè ở nơi khác đến, không bồi thường được đồng nào lại còn bị liên lụy, gánh trách nhiệm vẫn là chủ nhà, gặp phải người thuê như vậy, chủ nhà không đời nào để Hạ Trường Chinh ở lại được. Một người đàn ông say xỉn, ai biết được khi nào lại lên cơn!
Hạ Tử Dục cũng cảm thấy xấu hổ.
Nàng cúi đầu xin lỗi Vương Quảng Bình và Nhiễm Thục Ngọc, đó là cha mẹ chồng tương lai, nàng muốn gả cho Vương Kiến Hoa, muốn nhà họ Vương đồng ý!
Kẻ này tính là cái gì, không phải chỉ là người kinh thành có ít sản nghiệp tổ tiên, liền khinh thường người ngoại tỉnh, coi thường người nông thôn. Hạ Tử Dục nhẫn nhịn, xoay xở hồi lâu mới moi được tin từ chủ nhà - hóa ra đúng là Hạ Hiểu Lan muốn mua nhà, cán bộ kia chỉ là người trung gian!
Tâm tình của Hạ Tử Dục lúc này, khó chịu đến không tả được.
Dù nàng có cố gắng đến đâu, cũng không bằng Hạ Hiểu Lan chỉ cần dễ dàng một chút đã đạt được mức độ như thế này?
Thi đại học là như vậy!
Vào kinh thành cũng vậy!
Lễ duyệt binh ở Thiên An Môn, Hạ Hiểu Lan ở đội danh dự hàng đầu, Hạ Tử Dục vẫn còn nhớ rõ.
Khi đó, nàng còn có thể an ủi bản thân, đội danh dự Hoa Thanh chỉ toàn những người có ngoại hình thôi.
Vậy bây giờ thì sao, có thể lấy ra mấy vạn mua nhà, cũng đâu thể nói là chỉ nhờ ngoại hình?
Hạ Tử Dục cắn chặt răng, nàng không thể nào chấp nhận Hạ Hiểu Lan sống tốt hơn mình; chỉ cần nghĩ đến chuyện này là nàng đã mất ngủ. Niềm vui lớp bổ túc thành công mang lại, đều bị cú sốc bất ngờ đánh tan, Hạ Tử Dục nghĩ ngợi một hồi, liền đến tìm Vương Kiến Hoa.
Nhà do Vương Kiến Hoa giúp thuê, giờ chủ nhà muốn đuổi người, trong vòng một ngày mai, bố mẹ nàng sẽ phải tìm nơi ở mới.
Hạ Tử Dục cũng muốn làm rõ tình hình của Hạ Hiểu Lan.
Nàng vốn muốn Vương Kiến Hoa cách Hạ Hiểu Lan xa ra, bây giờ xem ra vẫn chưa đủ an toàn, nàng chưa tìm Hạ Hiểu Lan, Hạ Hiểu Lan đã muốn tìm tới cửa rồi - có lẽ đây là Hạ Hiểu Lan cố tình trả thù, Hạ Hiểu Lan cũng không mua nổi căn sân đó, chẳng qua chỉ là biết bố mẹ nàng ở đây, cố ý mời người đến diễn trò muốn mua nhà, để đuổi bố mẹ nàng đi?
Hạ Tử Dục tình nguyện tin vào cách nghĩ cuối cùng, nàng cũng nói vậy với Vương Kiến Hoa!
"Hiểu Lan nàng, tìm tới cửa sao?"
Vương Kiến Hoa kỳ thật không mấy tin.
Hiểu Lan cho dù có ghi hận chuyện cũ, thì cũng nên tìm hắn mới phải.
Nhưng sự thật là, sau khi gặp nhau tại lễ duyệt binh Thiên An Môn, đã hai tuần trôi qua, Hạ Hiểu Lan chưa bao giờ xuất hiện trước mắt hắn.
Hắn tuy rằng không học ở Hoa Thanh, mà là ở sư viện kinh thành, gần đây cũng có lên báo chí, cũng không phải là sinh viên vô danh, vậy thì hành động của Hiểu Lan lần này, có phải liên quan đến chuyện nàng đọc báo không?
Vương Kiến Hoa cảm thấy, hắn không thể ngồi chờ, hắn phải làm rõ suy nghĩ của Hạ Hiểu Lan.
- Nếu mọi chuyện cũng là vì hắn, hắn sẽ bảo Hiểu Lan dừng những trò "trả thù" này, hai người tuy đã từng có hảo cảm, cuối cùng là hữu duyên vô phận, gượng ép cũng không có kết quả...
Bạn cần đăng nhập để bình luận