Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 704: Mời cùng nhau ăn tết (length: 8064)

Lưu Dũng còn có thể từ cửa hàng vật liệu xây dựng nhận một khoản chia hoa hồng nữa chứ.
18% cổ phần, 10 vạn tệ, Lưu Dũng có thể chia 18000 tệ.
Cửa hàng vật liệu xây dựng so với công ty trang hoàng dễ bàn bạc hơn, Lưu Dũng trực tiếp nhận chia hoa hồng là được.
Số tiền này hắn không giữ lại, chuẩn bị về Thương Đô đưa cho Lý Phượng Mai, bôn ba ở bên ngoài một năm, trên công trình muốn ép khoản, thì cũng không đến mức một chút tiền mặt đều không đưa về nhà.
Phát xong tiền lương, Lưu Dũng và Hạ Hiểu Lan mua hết đồ rồi đưa cho Thang Hoành Ân.
Nhận được sự chiếu cố của thị trưởng Thang, Viễn Huy mới có thể đứng vững chân ở Bằng Thành, sắp Tết rồi đến chúc Tết Thang Hoành Ân cũng là việc nên làm.
Lần này Thang Hoành Ân lại nhận đồ, hành động của Đỗ Triệu Huy được Tiểu Vương báo lại, Thang Hoành Ân sợ Hạ Hiểu Lan tuổi trẻ nóng tính, còn cố ý dặn dò: "Ngươi không cần để ý đến hắn, người này rất giảo hoạt."
"Thang thúc thúc, ta biết rồi."
Lưu Dũng còn sợ Thang Hoành Ân không nhận đồ, ai ngờ lần này nhận đặc biệt thoải mái.
Trước khi ra cửa thì Tiểu Vương ôm mấy hộp đồ lớn đuổi theo:
"Đây đều là đơn vị phát còn có một ít lãnh đạo nói không thể từ chối, một mình hắn cũng ăn không hết, bảo các ngươi mang về Thương Đô đi."
Thì ra là chờ ở đây!
Đều là chút trái cây khô, đóng gói tinh mỹ chỉnh tề, cân nặng cũng không nặng tay.
Hạ Hiểu Lan nghĩ đến Thang Hoành Ân lại một mình ăn Tết, người khác đều cả nhà đoàn viên, Thang Hoành Ân làm thị trưởng cũng không làm được điều này, nàng không nhịn được hỏi Tiểu Vương: "Thang thúc thúc ăn Tết sắp xếp như thế nào?"
Tiểu Vương không nghĩ nhiều, nói công việc của Thang Hoành Ân từ giờ trở đi đều sắp xếp đến tận mùng 4 Tết.
Trừ đêm giao thừa, mùa xuân này, Thang Hoành Ân phải đến mùng 4 Tết mới tính là được nghỉ.
"Tháng giêng mười lại phải đi làm."
Vậy còn có một tuần rảnh à?
Hạ Hiểu Lan nghĩ ngợi, lại tự mình quay trở lại nhà Thang Hoành Ân: "Thang thúc thúc, nếu chú không có sắp xếp khác, có muốn đến Thương Đô ăn Tết không? Nhà cháu ở quê xây một căn nhà mới, ở nông thôn không có gì mới mẻ, nhưng ăn Tết lại rất náo nhiệt."
Thang Hoành Ân nhất định là có sắp xếp.
Đầu năm tư ông muốn vào kinh thăm hỏi các lãnh đạo cũ, còn có một số bạn bè muốn đi lại.
Nhưng Hạ Hiểu Lan mời ông về quê ăn Tết, Thang Hoành Ân nghĩ nghĩ lại không trực tiếp từ chối: "Cháu đây là thương hại ta cô đơn một mình sao? Lòng tốt của cháu ta nhận, nếu có thời gian ta sẽ đến Thương Đô đi một chuyến."
Nhìn Hạ Hiểu Lan lại chạy xuống lầu, Thang Hoành Ân bỗng bật cười.
Cô đơn nhất định là cô đơn, càng vào ngày lễ náo nhiệt, một mình hắn càng thêm vắng vẻ. Đặc biệt là Tết âm lịch, Tiểu Vương cùng Bành bí thư bình thường không rời tả hữu đều phải về nhà ăn Tết, Thang Hoành Ân cũng sẽ cho người giúp việc nghỉ.
Hắn thật sự là một mình ăn Tết, trước đây thì còn đỡ, năm nay thân nhi tử Quý Giang Nguyên gặp lại Thang Hoành Ân giống như yếu đuối hơn một chút, bắt đầu hâm mộ bầu không khí gia đình bình thường.
Nhà Hạ Hiểu Lan chính là đại diện rất có bầu không khí gia đình, cô gái nhỏ ngày càng phát triển không ngừng, ở cùng với người nhà của nàng, cảm nhận được đều là năng lượng tích cực.
...
"Ngươi nói gì với thị trưởng Thang?"
Lưu Dũng thuận miệng hỏi, câu trả lời của Hạ Hiểu Lan thiếu chút nữa dọa hắn làm rơi cả thùng giấy trên tay.
"Cháu thấy một mình ông ấy ở lại Bằng Thành ăn Tết rất vô vị, liền hỏi ông ấy có muốn đến Thương Đô ăn Tết không, nhà mình không phải xây nhà mới sao, ở nông thôn ăn Tết rất náo nhiệt."
Mời thị trưởng Thang về quê ở nông thôn ăn Tết?
Nha đầu Hiểu Lan kia cũng thật là dám nghĩ.
Lưu Dũng nửa ngày không lên tiếng, dù có buôn bán kiếm được chút tiền, hắn vẫn là hộ cá thể, cùng thị trưởng Thang không phải là người cùng đường. Tiền lương của thị trưởng Thang có thể cũng không sai biệt lắm với mấy công nhân trang hoàng trong tay Lưu Dũng, nhưng địa vị xã hội có thể giống nhau sao? Mọi người đều là con ốc trong cỗ máy xã hội chủ nghĩa, ốc vít có lớn có nhỏ, tác dụng cũng không giống nhau.
Lưu Dũng lại nhịn không được chăm chú nhìn mặt Hạ Hiểu Lan, vết sưng do tai nạn xe đã hết được 6 ngày, vết sẹo vẫn còn ở đó!
"Cái nha đầu này chủ ý lớn quá, gặp tai nạn xe mà ai cũng không nói cho, xem con về nhà giải thích với mẹ con thế nào!"
Vải thưa trên tay Hạ Hiểu Lan cũng đã tháo ra, vết thương đã đóng vảy, không cần dùng vải thưa nữa, chỉ cần cẩn thận không chạm nước là được. Lưu Dũng nhất định không thể nào không biết, ở đây có cả cửa hàng vật liệu xây dựng lẫn Bạch Trân Châu, Hạ Hiểu Lan thành thật khai báo, lúc đó đã bị Lưu Dũng mắng một trận, bất quá hai cậu cháu vội vàng tính sổ phát tiền lương, Lưu Dũng cũng không lải nhải quá lâu, lúc này lại nhớ đến.
Hạ Hiểu Lan nhanh chóng xin tha: "Cháu thật sự không sao mà, vừa nói với các cậu, không phải các cậu lại sốt ruột? Ngài về nhà nhất định phải cùng cháu thống nhất ý kiến, cháu bị thương không phải do tai nạn xe, mà là do tự mình lái xe bất cẩn ngã."
Lưu Dũng hừ một tiếng, Hạ Hiểu Lan biết cậu nàng không cứng rắn được với kiểu làm nũng, cuối cùng chắc chắn sẽ đồng ý, nàng cũng không quá lo lắng.
Dù sao, ý nghĩ của Lưu Dũng cũng không khác nàng là mấy, đều muốn bảo vệ người nhà.
"Bây giờ chuyện của nhà họ Khang và Đỗ Triệu Huy, nhưng nói đến Đỗ Triệu Huy, người kia lại cấu kết cùng Hạ Tử Dục."
Đỗ Triệu Huy không phải loại não tàn, sẽ không bị Hạ Tử Dục thao túng làm việc, dù sao Hạ Hiểu Lan vẫn nói với Lưu Dũng một tiếng, dù sao thì nghiệp vụ của Lưu Dũng tuyệt đại bộ phận đều ở Bằng Thành.
Lưu Dũng sờ sờ đầu, "Chuyện này có thể liên quan đến ta, ta cho người đi đưa tin cho nhà họ Hạ, nói Hạ Đại Quân phát tài. Con chỉ thấy Hạ Tử Dục, không thấy người khác trong nhà họ Hạ sao? Ta nghe nói người nhà họ Hạ thu dọn đồ đạc, tất cả đều đến tìm nương tựa Hạ Đại Quân."
Hạ Hiểu Lan rất nhanh liền hiểu ý đồ của Lưu Dũng.
Giống như Quan Tuệ Nga, đều nghĩ bảo vệ nàng thôi, đi gây chút phiền phức cho Hạ Đại Quân, để người nhà họ Hạ tự cản trở lẫn nhau.
"Cháu còn chưa thấy những người khác trong nhà họ Hạ, nhưng mà một đám hút máu đỉa bám vào rồi, Hạ Đại Quân đúng là phải vất vả cật lực."
Hạ Hiểu Lan thừa nhận mình có chút cười trên nỗi đau của người khác, cũng không còn cách nào, Hạ Đại Quân tự mình thích đi, nuôi cả nhà có lẽ vẫn là ước mơ của Hạ Đại Quân, chỉ là cái "cả nhà" này không bao gồm Hạ Hiểu Lan và Lưu Phân. Đương nhiên, bây giờ Hạ Hiểu Lan và Lưu Phân cũng không cần dựa vào Hạ Đại Quân để nuôi, Hạ Hiểu Lan không mong Hạ Đại Quân sẽ hồi tỉnh ngộ, dù có một ngày bị một đám hút máu đỉa làm sụp đổ, đó cũng là lựa chọn của Hạ Đại Quân, chân to cỡ nào thì đi giày cỡ đó, Hạ Hiểu Lan không hề cảm thông.
Hạ Hiểu Lan và cậu mua không ít đồ, xách những cái túi lớn nhỏ lên máy bay, một người đi học xa nhà, một người đi làm công trình xa nhà, rời nhà lâu như vậy, hai người đều có lòng nóng như lửa đốt muốn về.
Máy bay đáp xuống sân bay Thương Đô thì Lý Phượng Mai và Lưu Phân đã chờ ở sân bay rất lâu.
Đại mùa đông hai người mặt đều bị gió thổi đến nhăn lại, Lưu Dũng theo Lý Phượng Mai về nhà trước, Hạ Hiểu Lan thì mang đồ đạc trở về nhà Vu nãi nãi.
"Hiểu Lan, năm nay ăn Tết, để Vu nãi nãi cùng chúng ta về quê được không?"
Hạ Hiểu Lan kỳ lạ liếc mắt nhìn Lưu Phân: "Bà ấy đương nhiên phải cùng chúng ta ăn Tết rồi, nếu không thì cô đơn."
Năm ngoái Vu nãi nãi cũng cô đơn.
Nhưng năm ngoái quan hệ giữa hai mẹ con và Vu nãi nãi không có thân thiết như bây giờ, sự thân cận giữa người và người là do chung sống mà ra, năm ngoái Vu nãi nãi còn chưa cởi bỏ lớp áo giáp cứng rắn như con nhím, Hạ Hiểu Lan bị bệnh mới muốn ăn Tết với một bà cụ tính cách kỳ quái...
Bạn cần đăng nhập để bình luận