Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 302: Hiện tại thích ai còn dùng nói? (length: 7878)

Hạ Hiểu Lan quyết định giải thích một chút.
Chu Thành đã nói qua là không có vị hôn thê, không có bạch nguyệt quang, Hạ Hiểu Lan chẳng lẽ không được giải thích một chút chuyện của mình sao?
"Ta và Trương Nhị Lại thật không có quan hệ gì, hắn trước kia từng quấy rối ta, bị Vương Kiến Hoa, một thanh niên trí thức ở thôn Đại Hà đuổi đi, ta liền qua lại với Vương Kiến Hoa, thường xuyên lui tới hai người liền có cảm tình, bất quá còn chưa chính thức yêu nhau đâu, Vương Kiến Hoa liền trở thành anh rể của ta... Sau đó thì ngươi đều biết rồi, người nhà nhục mạ bức ép, trong thôn ngoài thôn truyền những lời đồn không có thật, ta liền cắt đứt liên hệ với nhà họ Hạ."
Hạ Hiểu Lan thật sự không muốn nhắc tới chuyện này chút nào!
Nói nàng đã từng có tình cảm, nàng thừa nhận, nhưng đó là chuyện của đời trước.
Đời này vừa mở mắt ra, đã có những ký ức lui tới cùng Vương Kiến Hoa, Hạ Hiểu Lan chính mình cũng rất khó chịu. May là nàng cùng Vương Kiến Hoa chưa từng làm chuyện gì vượt quá giới hạn, nếu không Hạ Hiểu Lan còn phải tự thôi miên mình là bị chó cắn một cái.
Nhưng trong mắt người khác, đó chính là chuyện nàng đã làm, một cái xác chết thay đổi linh hồn, Hạ Hiểu Lan có thể nói với người khác sao?
Chu Thành không có sự chuẩn bị tâm lý gì, Hạ Hiểu Lan bỗng dưng nhắc tới chuyện quá khứ.
Nghe Hạ Hiểu Lan nói từng cùng Vương Kiến Hoa có "cảm tình" với nhau, tim Chu Thành như bị người đánh một cái. Chu Thành không phải thần, hắn cũng chỉ là một người bình thường, trước kia thì thấy Hạ Hiểu Lan dễ chịu với người khác cũng không sao cả, dù là từng kết hôn sinh con thì cũng không hề ảnh hưởng đến việc Chu Thành thích nàng – nhưng càng ngày càng thích, bản tính chiếm hữu và ghen tuông trong tình yêu càng trỗi dậy, nghe được Hạ Hiểu Lan nhắc đến người đàn ông khác, Chu Thành liền thấy chua xót cả người.
Là cảm tình gì vậy?
Cảm tình kiểu nắm tay?
Cảm tình kiểu hôn môi?
Trong mắt Chu Thành nổi lên bão tố, giọng nói khàn đi hỏi:
"Vậy sau đó thì sao, bây giờ ngươi còn có cảm tình với hắn không?"
Hạ Hiểu Lan kỳ quái nhìn hắn một cái, "Không có, hiện tại ta chỉ mong hắn và Hạ Tử Dục gặp xui xẻo thôi, yêu nhau rồi chia tay cũng đâu có gì lạ, Vương Kiến Hoa chia tay không quang minh, hiện tại ta ghét hắn không kịp."
Vương Kiến Hoa hoàn toàn không hợp với gu thẩm mỹ của nàng!
Nếu như là sống lại mà đã gả cho Vương Kiến Hoa, chắc gì nàng đã không bịt mũi chấp nhận, kết hôn là trách nhiệm, đâu có thể không lý do mà ném bỏ người chồng của nguyên chủ chứ? Nhưng nếu là chưa kết hôn, Hạ Hiểu Lan chắc chắn sẽ rất sảng khoái mà lựa chọn chia tay.
Yêu nhau là tự do, hai người không bước vào hôn nhân, không cần tuân thủ tinh thần giao ước, ly hôn cần sự đồng ý của cả hai người, chia tay chỉ cần một bên cảm thấy không thích hợp là được. Hạ Hiểu Lan dám khẳng định là mình không thích một người như Vương Kiến Hoa, đừng nói lúc nào, những người đàn ông chỉ thích ăn bám phụ nữ nàng đều thấy ghét.
Cả hai đời trước sau, cũng chỉ có Chu Thành làm nàng rung động.
Nàng mở to đôi mắt trong veo nhìn Chu Thành, cảm thấy hắn thật là kỳ lạ, chẳng lẽ biểu hiện của nàng thích Chu Thành chưa đủ rõ ràng sao?
Không thích, thì sẽ không phá vỡ nguyên tắc không tính đến chuyện yêu đương của mình hiện tại.
Không thích, nàng còn gửi đồ cho Chu Thành làm gì.
Không thích, nàng đến quân đội tặng cừu làm gì, cũng không phải thật sự thừa tiền đâu!
Hạ Hiểu Lan không có định thề thốt để giải thích nữa, bị đôi mắt của nàng nhìn chăm chú như vậy, cơn giận của Chu Thành giống như tan biến ngay tức khắc.
Ha ha, nếu không phải Vương Kiến Hoa mắt mù thì hắn cũng không có cơ hội cùng vợ hắn ở bên nhau.
Vương Kiến Hoa có cái gì mà so với hắn chứ, một kẻ tiểu nhân gió chiều nào che chiều ấy, nhất định là thấy chị họ của Hiểu Lan thi đỗ đại học, liền quay sang với Hạ Tử Dục. Nhặt hạt vừng bỏ dưa hấu, nghĩ đến dáng vẻ hối hận của Vương Kiến Hoa sau này, trong lòng Chu Thành trào dâng một niềm vui sướng.
Ở chỗ nhỏ này thì có gì mà để chọn lựa, chắc chắn là Vương Kiến Hoa mặt dày mày dạn quấn lấy vợ hắn, vợ hắn gặp được hắn rồi, thì cái tật mắt không tốt liền hết thôi!
Chu Thành ôm eo Hạ Hiểu Lan:
"Dù sao hiện tại ngươi là của ta, sau này cũng là của ta."
Hạ Hiểu Lan cảm thấy hắn còn ngu hơn cả hai con chó trong sân, cái vẻ ngốc nghếch khiến nàng không tự chủ được mà dỗ dành theo:
"Ừ ừ ừ, là của anh."
Ai, lúc không có đối tượng thì chỉ cần da mặt dày lên chút, lúc có đối tượng rồi mới phát hiện, Chu Thành đúng là một con quấn người. Cái tên dính người này còn làm trưởng doanh, dựa vào cái gì mà làm chứ, chẳng lẽ là dựa vào mè nheo mà được cất nhắc sao? Hạ Hiểu Lan biết Chu Thành trước mặt người khác là một bộ dạng khác, nàng cũng rất vui vẻ đấy chứ, hai người thân mật, thì Chu Thành mới trở thành một con người hay dính người như vậy.
Hạ Hiểu Lan cảm thấy Chu Thành ôm mình càng chặt hơn.
Lúc này trong nhà cũng không có ai, Lý Đống Lương cùng Cát Kiếm cũng không có ở, không phải là vẫn còn hai con chó to đang canh gác sao. Vừa rồi thấy bà Vu đi quét đường chưa về, Lưu Phân thì đang trông tiệm, Chu Thành liền có chút không kiêng nể gì nữa. Ban ngày ôm nhau trong sân không tính là gì, vừa nãy nàng cũng thấy Chu Thành không vui, liền xem như đang dỗ dành hắn thôi... Dỗ dành một chút thì không khí thế nào lại trở nên hơi khác đi?
Ôm một chút thì cũng không có gì, nhưng mà Chu Thành lại dùng sức quá nhiều.
Đàn ông trẻ tuổi đang độ tuổi tráng kiện, ôm con gái người ta mà không có phản ứng thì Chu Thành nên kín đáo đi khám nam khoa thôi.
Chết người là, Hạ Hiểu Lan cũng là một người trẻ tuổi đang độ tuổi tráng kiện... Nàng cũng đã nhận ra phản ứng của Chu Thành, lý luận thì nhiều hơn kinh nghiệm, lúc này nên làm gì nàng cũng không biết a!
Nếu như đổi lại năm 2017, hai người đã là bạn trai bạn gái, có xảy ra chuyện gì cũng là thuận theo tự nhiên.
Nhưng mà đây chẳng phải là năm 84 sao?
Lần trước Chu Thành đã hối thúc kết hôn rồi, cái khúc mắc này hai người chưa giải quyết được, nàng lại lỡ gây ra chuyện gì cầm thú với Chu Thành, thì còn mặt mũi nào mà nói với Chu Thành là muốn từ từ ở chung chứ!
"Chu Thành, ta, chúng ta..."
"Đừng nói, ta biết, ta chỉ muốn ôm một cái thôi."
Hạ Hiểu Lan cũng không dám động đậy. Cổ họng của Chu Thành đều khàn đi, hắn cũng đang cố gắng đấu tranh với dục vọng của bản thân. Giọng nói vừa rồi của Hạ Hiểu Lan quả thực khiến hắn thiếu chút nữa là không thể khống chế được bản thân. Có thể trách Hạ Hiểu Lan sao, chất giọng nhẹ nhàng ngọt ngào vốn dĩ đã là trời cho rồi, Chu Thành thường ngày thích chết đi được, lúc này thì trách giọng nói đó phá hoại ý chí của hắn vậy.
Chu Thành ôm Hạ Hiểu Lan có chừng mười mấy phút gì đó, hơi thở gấp gáp mới chậm rãi bình thường trở lại.
Hai người hiếm khi có chút xấu hổ.
Cái này không giống như hôn, hôn là chuyện tự nhiên, cứ thế mà hôn thôi.
Chu Thành cái mặt dày này còn biết xấu hổ, hắn sợ làm Hạ Hiểu Lan sợ hãi. Hạ Hiểu Lan lại nghĩ, chẳng lẽ mình nên giả vờ sợ hãi một chút? Cái người lý luận lão luyện này cũng thấy hai tai nóng lên, chắc chắn là nội tiết tố của Chu Thành đang gây rối, may là lúc này Lưu Phân trở về, Hạ Hiểu Lan không cần rối rắm nữa.
"Hiểu Lan, mọi chuyện thế nào rồi?"
Lưu Phân làm ăn buôn bán cũng không yên lòng, nàng muốn đi, nhưng Hạ Hiểu Lan lại bảo nếu như nàng đi thì người ta sẽ thật sự nghĩ rằng đang bàn chuyện cưới xin, liền giữ Lưu Phân lại.
Chu Thành đối với mẹ vợ tương lai có chút chột dạ, vừa rồi còn vừa kéo vừa ôm Hiểu Lan, ở trước mặt trưởng bối liền phải giữ thái độ đoan trang, những điều này không ai dạy Chu Thành cả, chỉ cần muốn cưới Hạ Hiểu Lan thì tự khắc sẽ ngộ ra thôi.
Hạ Hiểu Lan cũng có chút chột dạ, sớm hay muộn cũng chỉ là hai phút thôi mà mẹ nàng đã về rồi. Nếu như mà vừa hay bắt gặp, cái tư tưởng cũ kĩ của Lưu Phân nhất định là bị dọa sợ chết mất.
"Đều giải quyết xong rồi, trước mặt nhà họ Phàn con đã nói rõ ràng mọi chuyện, Phàn Trấn Xuyên hình như đã phạm phải sai lầm gì đó, bị người ta mang đi rồi, con thấy là hắn không rảnh để mà nghĩ đến chuyện vợ con gì nữa đâu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận