Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 322: Đệ tử tốt không có sai (length: 8440)

Cái tên chó chết Triệu Cương kia, đêm đó nếu thực sự mò vào phòng nào, dù người trong phòng là Tôn Điềm hay Hạ Hiểu Lan, thì hai cô nương trẻ tuổi sao có thể bình yên vô sự?
Tôn hiệu trưởng là một người làm công tác văn hóa, và là người làm công tác văn hóa rất mực thước, không phải kiểu treo đầu dê bán thịt chó. Người làm công tác văn hóa thích sĩ diện, người làm công tác văn hóa thanh cao, lại ghét cái ác như kẻ thù - tất cả những điều đó đều có ở Tôn hiệu trưởng.
Hắn vốn dĩ rất thích Hạ Tử Dục, một khi biết Hạ Tử Dục không hề lương thiện như vẻ bề ngoài, bị lừa gạt, Tôn hiệu trưởng có thể ngay lập tức trở mặt không nhận người… Cũng đúng là cái kiểu tùy hứng của người làm công tác văn hóa. Bây giờ Triệu Cương chẳng phải cũng đang làm chuyện tương tự đó sao? Triệu Cương là thầy giáo của trường Nhất Trung huyện, thuộc quyền lãnh đạo của Tôn hiệu trưởng, trong trường có người làm thầy giáo như vậy, Tôn hiệu trưởng thật sự thất trách!
Thiếu chút nữa nữa thì hắn làm hại cháu gái ruột của mình, lại còn có cả học sinh ưu tú mà hắn đặt nhiều kỳ vọng.
Tôn hiệu trưởng còn đang tính, chờ Hạ Hiểu Lan thi đậu vào trường danh tiếng thì sẽ mang hoa hồng đi dạo phố ở An Khánh để khoe mẽ, vậy mà Triệu Cương suýt chút nữa đã hủy đi sự theo đuổi sự nghiệp tối cao của Tôn hiệu trưởng, thì làm sao Tôn hiệu trưởng có thể bỏ qua cho hắn chứ! Không thể để nhà trường xử lý, Tôn hiệu trưởng thấy mặt Triệu Cương vẫn còn đang sưng, bèn dùng một lý do khác thích đáng hơn để khai trừ người này, cũng không thể để dư luận ồn ào xôn xao được.
"May mắn là có hai con mắt tinh tường của ngươi."
Tôn hiệu trưởng hiểu biết hơn Tôn Điềm, nói là hai con mắt tinh tường thì đúng hơn, còn đối với Hạ Hiểu Lan cũng rất khách khí. Cũng bởi vì sao lại có người đối với Hạ Hiểu Lan cung kính như vậy chứ, Tôn hiệu trưởng lại rõ ràng gia cảnh bối cảnh của nàng hơn ai hết. Hạ Hiểu Lan chỉ là một cô nương nông thôn bình thường, người thân bên phía cha thì quá tệ, cha mẹ ly hôn, theo mẹ sinh sống… Tôn hiệu trưởng giấu đi sự khó hiểu: "Chuyện này ngươi không cần để ý, ta sẽ giao Triệu Cương cho Lương sở trưởng."
Cũng cùng họ Lương, nhưng Lương sở này không có chút quan hệ nào với Lương Bỉnh An, mà là người lãnh đạo trực tiếp của Trác Vệ Bình.
Lương sở tinh thông khôn khéo, làm việc lão luyện, cũng là trừng trị người xấu, nhưng hắn xử lý khéo léo hơn Trác Vệ Bình.
Đây là lần thứ ba hắn xử lý các “án tử” liên quan đến Hạ Hiểu Lan, kể cả vụ của Trương Nhị Lại lần trước, vậy phải là lần thứ 4 rồi. Hạ Hiểu Lan thực sự là khách quen của đồn công an, Lương sở cảm thấy cái kiểu hồng nhan họa thủy là có cơ sở, nhưng hắn vẫn không bị mụ đầu, cho rằng đám người cặn bã này muốn làm hại Hạ Hiểu Lan, chứ không phải do Hạ Hiểu Lan gây ra lỗi.
Cô nương này chẳng qua là xinh đẹp quá thôi, thì có gì sai?
Thành tích học tập cũng rất tốt, Tôn hiệu trưởng nói nàng tự kiếm tiền đi học, Lương sở cũng có chút khâm phục.
Thân phận học trò giỏi đúng là một thanh Thượng Phương bảo kiếm, Hạ Tử Dục từng ỷ vào thân phận này mà muốn làm gì thì làm, bây giờ thân phận "học trò giỏi" cũng có thể che chở Hạ Hiểu Lan, giúp nàng bớt đi bao nhiêu phiền phức. Triệu Cương bị đánh cho thành đầu heo, lại còn bị nhốt hai ngày, Lương sở coi như không biết. Hạ Hiểu Lan cùng Tôn Điềm hai cô gái, một người là học trò giỏi, một người là cô giáo, lẽ nào sẽ dùng chuyện này để vu oan cho Triệu Cương sao? Rõ ràng là tại nhà khách yên ổn ở phòng, nửa đêm còn cậy cửa phòng của nữ đồng chí, bảo Triệu Cương đi nhầm đường thì ai tin?
Phòng ở cuối tầng lầu mà, Triệu Cương làm sao mà mở được cái phòng ở tận tầng hai, giữa chừng còn cách cái tầng ba nữa.
Lý Đống Lương và Cát Kiếm còn để lại công cụ mở khóa của Triệu Cương, đó là những thanh sắt nhỏ ngắn dài không đều, Lương sở thực sự chịu phục, Triệu Cương một người làm thầy giáo, còn có cả công cụ chuyên nghiệp của kẻ trộm nữa chứ.
"Người chúng ta mang đi rồi, có lẽ cần Tôn lão sư và Hạ đồng học đến sở làm ghi chép, hai vị cứ yên tâm, chuyện này đồn công an sẽ giữ bí mật, sẽ không có ai nói lung tung cả."
Lương sở nhìn kỹ Lý Đống Lương và Cát Kiếm.
Hai người này rất thật thà, để mặc cho Lương sở đánh giá.
Nếu như hai người ở nơi khác đột nhiên xuất hiện tại An Khánh, chắc chắn sẽ là đối tượng mà Lương sở trưởng sẽ chú ý tới. Sẽ là thân thích của Hạ Hiểu Lan sao? Có cảm giác như là người chuyên bảo hộ Hạ Hiểu Lan vậy.
Nhìn thấu nhưng không nói toạc, ý nghĩ của Lương sở cũng gần giống như Tôn hiệu trưởng.
Triệu Cương bị bắt đi như một con chó chết, Tôn hiệu trưởng rốt cuộc cũng nhớ tới chuyện chính:
"Hiểu Lan đồng học, kỳ thi sơ khảo con cảm thấy mình thể hiện thế nào?"
Thật ra kỳ thi sơ khảo rất dễ qua, đừng nói đến trình độ của Hạ Hiểu Lan, ngay cả các thí sinh dự thi khác của trường Nhất Trung huyện thì tỉ lệ vượt qua cũng hơn 50%, dù sao trường Nhất Trung huyện cũng là trường cấp ba tốt nhất toàn huyện An Khánh, nếu ở ngay cửa ải sơ khảo này đã loại đi phần lớn số người, thì những trường cấp ba khác ở các hương trấn còn có đất sống sao?
Lo lắng cho thành tích thi sơ khảo, lẽ ra phải là những trường cấp ba ở các hương trấn mới đúng, một năm trường Nhất Trung huyện có thể có 8 sinh viên thi đậu, thì ở các trường cấp ba hương trấn có thể không có lấy một ai là chuyện rất bình thường!
Vì sao thí sinh ở Phụng Hiền lại coi thường huyện trên, trường cấp ba tốt ở Phụng Hiền, việc qua sơ khảo lại càng dễ dàng hơn.
Năm ngoái điểm trúng tuyển của trường trung cấp chuyên nghiệp là 350 điểm, mà kỳ thi sơ khảo chỉ cần đạt trên 300 điểm, chắc chắn có thể vượt qua.
Hạ Hiểu Lan nói thật, "Con cảm thấy đề không khó lắm, thi cũng khá tốt ạ."
Tôn hiệu trưởng vui như ăn quả nhân sâm, cả người đều sảng khoái, "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!"
Hạ Hiểu Lan cảm thấy mình làm bài thi không tệ, đáng đồng tiền nhà trường bỏ ra để thuê người kèm cặp. Tôn hiệu trưởng lại nhớ tới chuyện lão Uông về nói, thân thích của Hạ Hiểu Lan mời học sinh của trường Nhất Trung Phụng Hiền ăn hai ngày cơm, ông nắm tay Lý Đống Lương và Cát Kiếm để cảm tạ, sự nghi ngờ trong lòng lại càng lúc càng lớn.
Nếu như họ không phải là thân thích của Hiểu Lan, thì họ là ai?
Việc mời học sinh của trường Nhất Trung ăn hai ngày cơm, lẽ nào lại do Hiểu Lan làm?
Hạ Hiểu Lan nghĩ tới việc nóng nực mấy ngày nay, thi sơ khảo xong, nàng cũng có thể yên tâm đi Dương Thành rồi. Sự nghi hoặc của Tôn hiệu trưởng bây giờ vẫn chưa thể giải đáp, đợi thi đại học xong, Hạ Hiểu Lan sẽ làm một bữa tiệc tạ ơn thầy.
Đến lúc đó, Tôn hiệu trưởng sẽ biết hết thôi.
Lần này đi Dương Thành, Hạ Hiểu Lan vốn định tự mình mang theo hai người Lý Đống Lương đến.
Nhưng tiệm Lam Phượng Hoàng không có gì cần phải nhập hàng, trong tiệm cũng không có gì bận bịu, nàng muốn mang cả Lý Phượng Mai và Lưu Phân đi theo, trước khi kỳ thi tốt nghiệp trung học đến, đây có lẽ là lần cuối cùng Hạ Hiểu Lan đi xa nhà, nàng muốn tận khả năng để Lý Phượng Mai và Lưu Phân có thể làm quen với việc nhập hàng cho tiệm. Có nhìn nhiều thì mới có thể tích lũy kinh nghiệm.
Còn tiệm thì có thể giao cho Mã Vi coi, Lưu Tử Đào thì sao?
Thật ra cho nghỉ học hai ngày cũng không thể lỡ mất quá nhiều buổi học, nhất là chương trình học ở tiểu học lại đơn giản như vậy. Nhưng Lưu Tử Đào năm ngoái mới bắt đầu đi học, thói quen học tập tốt vẫn chưa hình thành, không thể để cậu bỏ học mà đi chỗ khác được.
Nghỉ hè thì có thể dẫn cậu đi chơi.
Bà Vu nghe Lưu Phân và Hạ Hiểu Lan bàn bạc, chủ động mở miệng giúp hai mẹ con giải quyết khó khăn:
"Chỉ là đưa đón là được thôi đúng không? Ta cũng không có trách nhiệm phải chăm sóc trẻ con!"
Lưu Phân rất kinh hỉ, "Đào Đào rất hiểu chuyện, sẽ không làm ồn đến bà đâu ạ, bản thân con rất nhiều việc đều có thể làm."
Bà Vu khẽ hừ một tiếng: "Tốt nhất là như vậy! Con đừng có nhìn ta bằng ánh mắt đó, ta chẳng qua là có lòng thương người mà thôi... Nói trước nhé; tiền sinh hoạt của thằng bé là do tự các con lo, đừng nghĩ đến chuyện lừa gạt bà lão này lấy tiền!"
Nếu không phải Hạ Hiểu Lan ngoài ý muốn có được tiền, trực tiếp chia cho bà 5000 đồng, bà mới không thèm lo chuyện bao đồng đâu!
Bà lão này, làm việc tốt đều phải mạnh miệng.
Hạ Hiểu Lan nũng nịu như đứa trẻ: "Nhất định phải để cho bà tiêu tiền sinh hoạt chứ, bà nói bao nhiêu thì sẽ là bấy nhiêu."
Bà Vu có cái đáng yêu khó tả, quan hệ giữa mọi người từ xa lạ đã trở nên thân quen, bà Vu từ phòng bị các cô đến chủ động giúp đỡ, từ chủ nhà và khách trọ mà ở chung đến thế này là rất tốt rồi.
Thái độ của bà Vu đối với bọn họ có thay đổi, Lưu Phân cũng ngày càng quan tâm hơn đến bà, tất cả mọi người đi ra ngoài, bà ấy vẫn còn lo bà Vu lại ngã xỉu không ai biết, có Lưu Tử Đào ở bên cạnh bà cũng tốt hơn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận