Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1274: Thượng Phương bảo kiếm (length: 8029)

Hạ Hiểu Lan trong lòng như có một chú thỏ lớn vui vẻ, nhảy nhót tưng bừng không ngừng!
Nàng đối với những chính sách mang tính tiên phong này không phải cái nào cũng rõ, chỉ biết đời sau cả ngày nhắc tới "Sinh viên về thôn làm cán bộ", cụ thể năm nào thì không rõ, nhưng hình như sau năm 2000, các báo cáo và tin tức liên quan mới nhiều hơn.
Dù nhìn thế nào, cũng không thể là chuyện của những năm giữa thập niên 80 được!
Không vì gì khác, trước khi các trường đại học mở rộng tuyển sinh, sinh viên vô cùng đáng giá, đặc biệt sinh viên trước những năm 90, sau khi tốt nghiệp nếu được phân công vào cơ quan nhà nước tuyệt đối không có chuyện xuống làm cán bộ thôn!
Cứ nhìn nông thôn hiện tại mà xem, nhiều nhất cũng chỉ có thể tìm thấy học sinh cấp 3 làm cán bộ thôn, sinh viên là không thể có.
Học sinh cấp 3 cũng không chỉ có con đường làm cán bộ thôn, các trường tiểu học ở hương trấn cần rất nhiều giáo viên dạy thay, học sinh cấp 3 có thể đi làm giáo viên. Càng ở nơi xa xôi, thậm chí học sinh trung học cũng phải đi dạy thay... Vì thế, lời ông Tống nói chuyện này thật sự quá sớm khiến Hạ Hiểu Lan không dám nói thêm gì nữa.
Nàng sợ mình nói ra sẽ khiến ông Tống đưa ra định hướng sai lệch.
Ở trước mặt người khác nói thì không sao, nhưng trước mặt ông Tống, một vài ý tưởng có thể thực sự biến thành chính sách.
Con thỏ lớn trong lòng Hạ Hiểu Lan nhảy nhót lung tung, đầu óc cũng rối bời.
Thang Hoành Ân rõ ràng cũng đang suy nghĩ về vấn đề này.
Nhưng ông Tống không trực tiếp nói chuyện trước mặt Hạ Hiểu Lan và Lưu Phân, ông chủ động kết thúc câu chuyện, trên bàn làm việc trong thư phòng có sẵn giấy bút, ông cầm bút viết bốn chữ lớn "Giai ngẫu thiên thành", rồi đưa bức chữ này cho Lưu Phân và Thang Hoành Ân:
"Đây là quà mừng tân hôn ta tặng hai con."
Lưu Phân không ý thức được ý nghĩa của việc này, nhưng việc ông Tống tặng quà cho nàng, chính là tán thành chuyện nàng và Thang Hoành Ân kết hôn, nàng vui vẻ cám ơn.
Thang Hoành Ân nâng bức thư đưa cho nàng, "Em và Hiểu Lan chờ anh một lát, anh sẽ ra ngay."
Thang Hoành Ân và ông Tống hiển nhiên có chuyện muốn nói, có thể là về kế hoạch đưa sinh viên xuống cơ sở vừa rồi, cũng có thể là chuyện khác.
Quan trọng là, mục đích Thang Hoành Ân đưa Lưu Phân và Hạ Hiểu Lan đến gặp ông Tống đã đạt được.
Lưu Phân giờ phút này đang nâng một tờ giấy, nhìn thì nhẹ nhàng, nhưng kỳ thật lại rất nặng.
Ra khỏi thư phòng, Hạ Hiểu Lan ngập ngừng:
"Mẹ, đợi về nhà con sẽ cất kỹ bức chữ này nhé!"
Lưu Phân gật đầu, "Đúng đó, để không gió thổi rách và quăn mất."
Được thôi, hai mẹ con có lẽ đang ở hai kênh khác nhau, may là mọi mục đích đều cùng về một hướng, Lưu Phân cũng đồng ý bảo quản tốt "quà cưới" này.
Vì mực chưa khô, Lưu Phân luôn muốn nâng giấy lên.
Cứ thế một đường mang về phòng khách lớn, cả nhà họ Tống đều ở đó.
Tống Nam Trinh đứng lên từ ghế, "Mọi người đi lâu quá."
Thời gian khá dài, mất gần nửa tiếng.
Còn tưởng chỉ mấy phút ghé qua sân khấu rồi sẽ được đuổi ra ngoài chứ.
Tống Nam Trinh nhìn "quà cưới" trên tay Lưu Phân cũng ngẩn người.
Ông Tống không phải là người tùy tiện tặng chữ, chỉ tặng vào dịp thích hợp.
Bốn chữ "Giai ngẫu thiên thành" còn có lạc khoản của ông Tống.
Đây là cái gì?
Đây chính là Thượng Phương bảo kiếm!
Ai muốn nói Lưu Phân và Thang Hoành Ân không xứng đôi?
Đến cả ông cụ còn nói là giai ngẫu thiên thành!
Tống Nam Trinh sớm đã thay đổi thái độ, không còn mâu thuẫn với Lưu Phân và Hạ Hiểu Lan, giờ phút này cũng thất thần trong chốc lát: Ông cụ quá thiên vị Thang Hoành Ân rồi.
Ngay cả bà ta còn biểu hiện như vậy, huống chi những người khác nhà họ Tống.
Trong phút chốc, mọi người đều im lặng.
Không biết nói gì, cũng không thể nói gì thêm.
Thang Hoành Ân căn bản không thèm để ý người nhà họ Tống có chấp nhận hay không.
Lưu Phân cũng không cần sự tán thành của nhà họ Tống.
Dù sao ông cụ đã tán thành hôn sự này rồi, không ai có thể hủy bỏ được... Ngay cả một người chậm tiêu như Lưu Phân, cũng bị bầu không khí ảnh hưởng mà muốn xem xét lại “quà cưới” do ông Tống tùy tiện vẩy mực này.
Hạ Hiểu Lan thực sự nghẹn đến nội thương.
Không nghẹn thì không được, nàng thực sự rất muốn cười.
Biểu cảm của Tống Nhị phu nhân và những người khác, thực sự rất đặc sắc nha!
Hạ Hiểu Lan lúc này còn không biết, bức thư do ông Tống viết, còn có liên quan đến nàng.
...
Trong thư phòng, ông Tống và Thang Hoành Ân đang bàn về chuyện "Sinh viên xuống cơ sở", phát triển từ kế hoạch trợ giáo của Hạ Hiểu Lan.
Thang Hoành Ân cũng không phải người dễ dàng đồng ý với ông Tống mà không có nguyên tắc.
Hắn nghĩ gì nói đó, "Bây giờ làm việc này còn quá sớm thì phải, khôi phục thi đại học còn chưa được 10 năm, đợt đầu khôi phục thi đại học năm 77, đến năm 80 mới có lứa tốt nghiệp đầu tiên, đến năm nay cũng mới có 6, 7 lứa tốt nghiệp."
Số lượng người vẫn còn quá ít.
Nếu để bọn họ xuống cơ sở, Thang Hoành Ân còn sợ bọn họ không hạ được cái tôi, tư tưởng lạ lùng, chỉ đạo lung tung.
Ông Tống cũng không phải có ý kiến gì thì lập tức phải mở rộng ra ngay lập tức, ông vẫn muốn lắng nghe ý kiến của người khác, đặc biệt lời Thang Hoành Ân nói rất đáng để suy ngẫm.
"Vậy thì cứ để Tiểu Hạ làm thử cái kế hoạch trợ giáo ở trường nàng, để nàng tự đi theo con đường của mình, xem những sinh viên thế hệ mới của chúng ta có thể chịu khổ được không, có thể kiên trì xuống những vùng nghèo khó để trợ giáo hay không, nếu việc này làm được thì sẽ cân nhắc giao cho bọn họ trách nhiệm nặng nề hơn."
Chịu khổ?
Theo kế hoạch của Hạ Hiểu Lan, không phải là đưa sinh viên xuống nông thôn chịu khổ.
Việc trợ giúp môi trường ở nơi đó chắc chắn là vất vả hơn một chút, không thể so sánh với việc trực tiếp tham gia công tác ở thành phố.
Nhưng Hạ Hiểu Lan sẽ không đối xử bạc bẽo với sinh viên trong vấn đề lương thưởng, không thể chỉ dựa vào tinh thần nhiệt huyết, hô hào khẩu hiệu là có thể đạt được ước nguyện... Nhưng nếu muốn đám sinh viên nhập tâm và chủ động hơn, thì không thể chỉ trông vào sự thỏa mãn tinh thần.
Nhưng đây đều là chi tiết, Thang Hoành Ân cũng không tranh cãi với ông Tống.
Hắn chỉ biết rằng có sự ủng hộ của ông Tống, kế hoạch này của Hạ Hiểu Lan cơ bản không có vấn đề gì!
Ông Tống nhất định có thể nhận ra Hạ Hiểu Lan có tư tâm, nhưng nếu không có tư tâm thì chẳng phải là thánh nhân sao?
Thay vì trông chờ mọi người đều là thánh nhân, chi bằng giống như Hạ Hiểu Lan, có tư tâm mà thật hơn, mình muốn làm giàu không sai, có dư lực thì không quên đóng góp cho xã hội, trong số những người giàu lên trước, chưa chắc đã có một người làm được như Hạ Hiểu Lan.
Ông Tống lại có chuyện mới phải xử lý, lúc Thang Hoành Ân rời khỏi thư phòng, ông cụ cười ha hả với giọng nói quê hương nồng hậu:
"Ngươi chọn người vợ này không sai, có không có con gái cũng không thành vấn đề. Nhưng người trẻ tuổi, không cần tính toán quá chi li chuyện được mất trước mắt, ngươi cứ dụng tâm bồi dưỡng, sau này có thể đi được xa hơn."
Con gái rất dễ nhận được những lời đánh giá như thông minh, xinh đẹp hay lương thiện.
Nhưng rất ít khi được khen là “có kết cấu”, huống chi câu này còn là từ miệng ông Tống nói ra.
Thang Hoành Ân không quan tâm Hạ Hiểu Lan có phải con ruột hay không, ông Tống lại càng không quan tâm đến chuyện đó, huyết thống có quan trọng đến thế sao?
Giống như ông Tống, năm xưa ông đã dùng lời nói và hành động của mình để ảnh hưởng đến Thang Hoành Ân, dùng tư tưởng để nhào nặn Thang Hoành Ân, Thang Hoành Ân không phải là con rối do ông điều khiển, mà là người kế nhiệm thừa kế quá nửa tư tưởng của ông, đồng thời có chính kiến riêng.
Chờ đến khi ông Tống không còn nữa, vẫn còn Thang Hoành Ân ở lại.
Hắn vẫn sẽ tiếp tục dựa theo những quy hoạch của ông Tống mà thi hành.
Đó mới gọi là “bồi dưỡng” chứ không bị giới hạn trong mối quan hệ máu mủ hẹp hòi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận