Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 573: Tổn thất hơn ngàn vạn (length: 8560)

Bằng thành.
Đỗ Triệu Huy lòng tin tràn đầy nói có thể công phá cửa ải khó khăn của thị trưởng Thang, nào ngờ đến thời gian hẹn họp, thị trưởng Thang lại không tham dự.
Bí thư Bành nói lãnh đạo đã đi họp ở kinh thành.
Họp lâm thời?
Trong lòng Đỗ Triệu Huy không mấy tin.
Việc Lưu Thiên Toàn luôn không thể công phá được phòng tuyến của Thang Hoành Ân cũng có nguyên do, cách làm việc của thị trưởng Thang này khá thú vị, Đỗ Triệu Huy cũng không vội, Thang thị trưởng không có mặt, hắn liền cùng người khác bàn.
Thang thị trưởng đi đã lâu rồi, đi liền mấy ngày, chiêu này dằn mặt của thiếu gia Đỗ, xem như hắn đã nhớ kỹ.
Lưu Thiên Toàn chế giễu, Đỗ Triệu Huy cũng không phải người dễ tính, người xung quanh đều nín thinh như sáo.
Người duy nhất dám nói chuyện theo lẽ thường chỉ có Hạ Đại Quân.
Gần đây Hạ Đại Quân cứ chạy ra ngoài, Đỗ Triệu Huy lạnh lùng quan sát, phát hiện Hạ Đại Quân thuê một phòng ở Bằng thành, lúc này mới đột ngột gọi hắn lại:
"Mẹ nó, ngươi nuôi gái ở Bằng thành à?"
Đại thiếu gia bận đến chân không chạm đất, cả ngày nghĩ làm sao để tối đa hóa lợi ích ở Bằng thành, người hầu bên cạnh đảo ngược lại hưởng phúc hơn cả Đại thiếu gia, thuê phòng nuôi gái? Đỗ Triệu Huy mắng Hạ Đại Quân một trận: "Ta còn tưởng ngươi là cái loại mèo nào mà không thèm trộm thịt!"
"Đại thiếu gia..."
Hạ Đại Quân lắp bắp muốn giải thích, Đỗ Triệu Huy lại thay đổi sắc mặt, cười hì hì vỗ vai hắn:
"Như vậy mới đúng nha, kiếm được tiền không tiêu hết, vậy làm sao có động lực để tiếp tục kiếm? Cứ làm việc cho bổn thiếu gia đi, không cần lo không có tiền tiêu, càng không cần lo không có đàn bà!"
"Không phải vậy, Đại thiếu gia, đó là một người đồng hương, hiện giờ nàng đang khó khăn, ta chỉ giúp nàng thôi."
"Giúp nàng? Giúp thế nào? Không phải tiêu tiền à?"
Hạ Đại Quân gật đầu.
Tiêu tiền thì đương nhiên phải xài.
Sống ở Bằng thành, cái gì cũng cần tiền, tiền thuê nhà, củi gạo dầu muối, còn cả thay giặt quần áo, chăn đệm ngủ vào ban đêm, những thứ này đều cần tiền. Tiểu Vũ tạm thời không kiếm được việc làm, đều là Hạ Đại Quân bỏ tiền ra. Ngược lại Tiểu Vũ lại thề sẽ nhất định trả lại tiền cho Hạ Đại Quân, mỗi một món đều ghi nhớ kỹ, còn viết giấy nợ cho Hạ Đại Quân. Với Hạ Đại Quân bây giờ mà nói, số tiền này cũng không nhiều, nhưng thái độ của Tiểu Vũ như vậy, khiến Hạ Đại Quân trong lòng thoải mái.
Hạ Đại Quân thừa nhận có tiêu tiền, Đại thiếu gia Đỗ liền ha ha cười:
"Tiêu tiền chính là nuôi gái thôi! Thôi được rồi, đàn ông con trai không cần ẻo ợt, lại muốn chơi gái mà lại không muốn tiêu tiền, trên đời nào có chuyện tốt như vậy!"
Đến hắn là Đại thiếu gia Đỗ mà còn phải tốn tiền để bao gái nổi tiếng, Hạ Đại Quân lại chẳng có được đẹp trai bằng hắn, dựa vào cái gì mà không cần tiêu tiền.
Hạ Đại Quân nói không phải như vậy, Đại thiếu gia, với Tiểu Vũ căn bản không có loại quan hệ kia, Tiểu Vũ mới hơn 20 tuổi, Hạ Đại Quân chỉ xem đối phương là em gái để đối đãi thôi.
Hạ gia ba anh em, từ trước đến nay Hạ Đại Quân đều là người bị bỏ qua.
Không ai dùng ánh mắt ngưỡng mộ như Tiểu Vũ đã từng nhìn hắn, Hạ Đại Quân cũng có chút lâng lâng. Hắn được Tiểu Vũ tin tưởng một cách hết lòng, không kìm được liền muốn chăm sóc đối phương nhiều hơn vài phần. Những suy nghĩ này đương nhiên không thể nói với Đại thiếu gia, chỉ sẽ bị Đại thiếu gia chế giễu.
Hạ Đại Quân tuổi lớn hơn Đỗ Triệu Huy, nhưng luận kinh nghiệm quan hệ nam nữ thì quả thực là không xứng xách dép cho Đại thiếu gia Đỗ.
Đại thiếu gia Đỗ căn bản không quan tâm Hạ Đại Quân có tìm gái hay không, hắn chỉ là muốn nhắc nhở Hạ Đại Quân lúc nào cũng không nên mất đi sự cảnh giác.
Sau khi bị tấn công, Đỗ Triệu Huy đối với những người bên cạnh mình đều rất cảnh giác, hắn muốn đi ra ngoài đều là thông báo vào phút chót, sẽ không có kế hoạch lộ ra cho người bên cạnh… Bằng thành tuy không phải Hồng Kông, nhưng người lần trước muốn g·i·ết hắn cũng sẽ không chọn địa điểm để ra tay. Lần trước chính là sơ hở trong khâu phòng bị, khiến Đỗ Triệu Huy có tâm lý đề phòng rất nghiêm trọng.
"Nói tóm lại, chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói, ngươi trong lòng nên biết rõ."
Thấy sắc mặt của Đại thiếu gia Đỗ trầm xuống, Hạ Đại Quân cũng thấy sống lưng lạnh toát.
"Đại thiếu gia, ta hiểu rồi!"
Tiểu Vũ từ trước đến nay không hỏi chuyện gì liên quan đến Đỗ Triệu Huy, nếu không Hạ Đại Quân đã tự mình rời xa đối phương. Tuy rằng Hạ Đại Quân đang giúp đỡ Tiểu Vũ, nhưng đầu óc còn chưa hồ đồ, do chính hắn có bản lĩnh nên có thể giúp đỡ người đồng hương gặp nạn, vậy “bản lĩnh” của hắn từ đâu ra? Chính là do Đỗ thiếu gia cho!
Nếu như Đỗ thiếu gia xong đời, không có khả năng có người trả cho hắn hơn 3000 tiền lương, bản thân Hạ Đại Quân là người như thế nào, không ai rõ hơn chính hắn.
"Đại thiếu gia —— "
Bên ngoài có người lớn tiếng chạy vào, thở hồng hộc.
Sáng sớm Đỗ Triệu Huy đã thấy mí mắt giật, còn tưởng rằng chuyện này xảy đến với Hạ Đại Quân, bây giờ Hạ Đại Quân không có vấn đề gì, vậy thì là chuyện khác.
"Có chuyện gì thì mau nói!"
"Đại, thiếu gia, đêm qua số hàng của chúng ta ở Mân tỉnh, bị mang đi 5 chiếc thuyền, còn có 30 người anh em —-"
"Mẹ nó! Có lầm không?"
Năm chiếc thuyền hàng, giá trị trên hết thảy!
Còn muốn bồi thường thêm hơn 30 người?
Đỗ Triệu Huy ngồi phịch xuống sô pha, "Kể lại toàn bộ sự việc đã xảy ra."
Thời gian và địa điểm giao hàng chắc chắn là đã xác nhận đi xác nhận lại, nếu là người cùng ngành ăn chặn, vậy thì là có nội gián. Chẳng lẽ là hải quân Đại lục càn quét khu vực, mà lại vô tình bắt được tại hiện trường? Đỗ Triệu Huy không mấy tin những sự trùng hợp này, bất cứ sự trùng hợp nào cũng đều là do người tạo ra. Tổn thất hơn chục triệu, đối với tập đoàn Tranh Vinh mà nói cũng không phải là con số nhỏ, không sớm không muộn lại cứ phải chờ hắn là Đỗ Triệu Huy đến Bằng thành chủ trì công việc mới xảy ra chuyện không may, Đỗ Triệu Huy tin chắc tuyệt đối có nội gián.
"Những người đó chính là đột ngột xuất hiện, trước đó một chút động tĩnh đều không có, nếu như Mân tỉnh có hành động, chúng ta ít nhiều cũng sẽ biết... Đại thiếu, cho đến giờ phút này, người của chúng ta một người cũng không chạy thoát."
Mặt Đỗ Triệu Huy tối sầm lại, không ai dám hó hé lời nào, Hạ Đại Quân cũng không dám có bất kỳ hành động gì.
Việc giao dịch lần này, ngay cả Hạ Đại Quân cũng không biết, thì càng không thể hoài nghi là Hạ Đại Quân tiết lộ tin tức.
Đỗ Triệu Huy hung hăng dập tắt tàn thuốc.
Chuyện này, có phải do Lưu Thiên Toàn tự biên tự diễn, muốn cho hắn là Đại thiếu gia Đỗ một đòn đả kích hay không?
Dù thế nào đi nữa, tổn thất tiền đều là của tập đoàn Tranh Vinh, tiền của Tranh Vinh, sau này đều sẽ là của hắn, ý kiến thay đổi rồi, chính là Đỗ Triệu Huy vô cớ mất không mấy chục triệu, dựa theo tính cách của hắn mà nói thì làm sao chịu bỏ qua.
"Điều tra, lưu ta phải điều tra rõ ràng! Điều tra không rõ ràng, các ngươi đều về nhà ăn phân!"
Mấy kẻ vô dụng, chỉ xứng về nhà ăn phân.
Đỗ Triệu Huy vốn còn xem Thang thị trưởng muốn né tránh đến bao giờ, hiện tại Tranh Vinh lập tức tổn thất hơn chục triệu, lại còn bị bắt hơn ba mươi người, Đỗ Triệu Huy sợ có người nói linh tinh, muốn nhanh chóng xác nhận việc hợp tác với Bằng thành. Một khi chuyện bên Mân tỉnh, mà lại liên quan một chút gì đó đến tập đoàn Tranh Vinh, lại muốn nói chuyện hợp tác, thì đúng là chuyện thiên phương dạ đàm.
Đỗ Triệu Huy mang theo Hạ Đại Quân xông đến thị chính phủ, "Bí thư Bành, rốt cuộc Thang thị trưởng khi nào mới từ kinh thành trở về? Nếu như Thang thị trưởng lần này lại trì hoãn thời gian tương đối lâu, tôi không ngại tự mình đến kinh thành tìm Thang thị trưởng để báo cáo tình hình công việc."
Bí thư Bành cũng không biết khi nào Thang Hoành Ân trở về.
Làm gì có chuyện thư ký đi chất vấn lịch trình của lãnh đạo chứ, Bí thư Bành chỉ biết là, lần này Thang Hoành Ân đến kinh thành, ngoài một ít công việc ra, còn có việc nhà cần giải quyết.
Xử lý đến mức độ nào mới xem là kết thúc?
Vấn đề này Bí thư Bành không cách nào trả lời, "Đỗ tiên sinh, thật ra thì tiến độ của chúng ta cũng không tính là chậm, nhân lúc lãnh đạo chưa về, tập đoàn Tranh Vinh hoàn toàn có thể đưa ra một kế hoạch đầu tư tốt hơn, chỉ chờ lãnh đạo trở về ký tên xác nhận."
Dù sao thì Đỗ Triệu Huy cũng nể mặt đây là văn phòng thị chính phủ, nếu không hắn đã sớm lôi Bành bí thư ra ngoài trầm biển rồi —— Thang Hoành Ân có một phiếu phủ quyết, nếu không trải qua cái gật đầu của Thang Hoành Ân, thì mấy cái kết quả thảo luận kia chẳng có ý nghĩa gì.
… "Lâm lão sư, ý của ngài là..."
Hạ Hiểu Lan đứng ở trong công ty, cảm thấy rất khó tin.
Ngày hôm qua Lâm lão sư kích động như vậy, kết quả không đợi được Hạ Hiểu Lan, ngủ một giấc, hôm nay đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
"Cô không nghe lầm đâu, cô đã vào đến vòng chung kết rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận