Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 790: Chủ động phá băng (length: 8381)

Bên ngoài có rất nhiều người nhìn quen mắt, Hạ Hiểu Lan sớm đã thấy Chu Di.
Nàng còn chưa kịp chào hỏi đối phương, một lát sau đã phát hiện Đồng Lị Lị cũng tới.
Đây là đi dạo phố hay là tìm đến gây phiền phức?
Đồng Lị Lị có tiền lệ, Hạ Hiểu Lan không thể ngây thơ nghĩ theo hướng tốt, Chu Di còn đi cùng Đồng Lị Lị, Hạ Hiểu Lan do dự một chút rồi đi ra ngoài:
"Đều đứng ở đây làm gì vậy, vào trong tiệm xem đồ đi?"
Lúc nào gặp Hạ Hiểu Lan, nàng cũng đều rất gọn gàng.
Điều kiện bẩm sinh là trời cho cơm ăn, có nhan sắc có thân hình.
Điều kiện sau này là tự mình kiếm được, có tiền thì mặc đẹp ăn ngon. Hôm nay Hạ Hiểu Lan mở cửa hàng khuyến mãi không cần quá để ý đến những chuyện ở trường, tự nhiên muốn tốn chút tâm tư phối đồ. Đồng Lị Lị vừa thấy Hạ Hiểu Lan, cả người nóng lên, nàng tiến lên hai bước, đã bị đám bạn giữ chặt:
"Lị Lị, đừng nóng, có gì thì từ từ nói!"
Trước đó không ai biết cửa hàng quần áo là của Hạ Hiểu Lan mở nên bọn họ bị động, nhìn cứ như đến gây sự.
Thật không phải tới gây sự, Hạ Hiểu Lan mở tiệm làm ăn không tốt, mọi người ở sau lưng xem cười, có thể nói khai trương cố tình đến gây rối... Mọi người còn muốn ở trong giới này, không đến mức làm chuyện mất mặt như vậy, bây giờ lúng túng nói là hiểu lầm thì ai tin?
Đồng Lị Lị mặt đỏ tía tai không nghe lời giữ chặt, sợ cô ta xông lên.
Chẳng lẽ là nhận được tờ rơi quảng cáo chạy tới mua quần áo?
Như vậy cũng trùng hợp.
Hạ Hiểu Lan thấy dáng vẻ của Đồng Lị Lị, cô nàng này còn chưa dứt chấp niệm với Chu Thành.
Thích Chu Thành không có vấn đề, trên đời này có nước nào quy định pháp luật không cho đơn phương yêu mến đâu. Có người thích Chu Thành, Hạ Hiểu Lan còn cảm thấy mình có mắt nhìn; Rất thích Chu Thành cô nương, cứ nhịn không được muốn diss nàng là sao?
"Đến rồi không vào đi dạo? Hôm nay trong tiệm đông người, ta không tiếp hết lượt được, các ngươi cứ tự nhiên xem!"
Chu Di cũng xấu hổ.
Chuyện của Hạ Hiểu Lan và Chu Thành đã định rồi, nàng lại còn đối đầu với Hạ Hiểu Lan, đầu óc thực sự có vấn đề.
Ngấm ngầm chịu thua Hạ Hiểu Lan thì không sao, trước mặt bao nhiêu người như vậy, thật là không có thể diện... Chu Di nghĩ vậy, chân đã không nghe lời, bước vào trong tiệm, nàng đi vào, những người khác cũng theo vào.
Trong chớp mắt, ngoài tiệm chỉ còn Đồng Lị Lị và hai cô gái khác.
"Ta và Chu Di coi như xong!"
Đúng vậy, Chu Di theo Hạ Hiểu Lan vào tiệm, không quan tâm mặt mũi của Lị Lị, sau này mọi người sao có thể vô tư chơi với nhau được nữa?
"Nàng cũng không có cách nào, gia quy nhà Chu nghiêm, về sau vẫn phải chung đụng--"
Nhà họ Chu đã chấm Hạ Hiểu Lan cô gái thôn quê, những người ngoài này có cách nào?
Chu Thành thích, nhà họ Chu vừa lòng, chẳng liên quan gì tới người ngoài.
Chu Di đã khôn ngoan nhận ra vị trí của mình. Một người chị họ, quan hệ tốt thì mọi người nói chuyện với nhau vài câu. Không tốt cũng không sao, cùng lắm giữ quan hệ xã giao, gia tộc họp mặt, Hạ Hiểu Lan còn có thể không qua lại với Chu Di, ai bảo nhà Chu nhiều người chứ.
Bạn của Đồng Lị Lị có thể nhìn ra được điểm này, Đồng Lị Lị lại giận dỗi.
Nàng cho rằng Chu Di hẳn là cùng phe với mình!
"Chẳng lẽ Tây Đan chỉ có mình cô ta mở tiệm? Hộ cá thể thì có gì hay mà khoe khoang, nhà họ Chu cũng không thấy mất mặt."
Khang Vĩ cười ha hả, "Ta thấy nhà họ Chu thật sự không cho là mất mặt, Đồng đại tiểu thư, cô đừng lo cho nhà họ Chu làm gì. Sớm nhìn ra thì sớm buông bỏ, sống cuộc sống của mình không tốt hơn sao? Thành tử ca có một, đâu thể để Hiểu Lan tẩu tử cắt một nửa cho cô đúng không."
Cái cảm giác "thích" này, thực sự không thể ép buộc được.
Đồng Lị Lị cố chấp mấy năm nay, cũng không ít nhảy nhót trước mặt Chu Thành.
Chu Thành đối với nàng ấn tượng căn bản không sâu, bởi vì không thích, tự nhiên không để tâm.
Đàn ông bình thường mới không biết yêu thầm, cho dù nhà gái điều kiện cao không thể với tới, các anh trai cũng dám nói thẳng mình thích, - không nói ra thì là thật sự không thích, Khang Vĩ thấy Đồng Lị Lị không được tự nhiên, nhưng lại có chút đáng thương.
Đương nhiên, chút đáng thương này là ba giây rồi tan thành mây khói!
Đồng Lị Lị trợn mắt nhìn hắn, xoay người rời đi.
Thiệu Quang Vinh nhìn bóng lưng cô ta, "Ta thấy ngươi đắc tội Đồng đại tiểu thư ghê gớm rồi."
Khang Vĩ ha ha cười, "Nữ đồng chí thật là nhỏ mọn."
Khang Vĩ không sợ gây hấn, Đồng Lị Lị mà có chuyện gì liên quan đến anh, Khang Vĩ còn cảm ơn trời đất đấy, dù sao cũng dễ chịu hơn để Đồng Lị Lị tìm chuyện với Hạ Hiểu Lan... Nữ đồng chí không thể như Hiểu Lan tẩu tử nhà anh, dứt khoát lưu loát chút được sao? Cả thế giới cứ như chỉ còn mỗi chuyện đối tượng thôi vậy, không tìm được đối tượng thích hợp thì tìm chuyện chính làm, như vậy còn hơn!
Bất quá, Đồng Lị Lị và đám người đó mà biết làm chuyện chính thì mới là lạ đó.
Khang Vĩ không nghĩ đến trước kia mình cùng đám người Đồng Lị Lị là một giuộc, chỉ biết ăn không ngồi rồi, hắn chỉ biết hiện tại mình đã có sự nghiệp để theo đuổi, khác với đám vô dụng chỉ biết ăn chơi rồi!
...
Đám người vô dụng Chu Di lảo đảo đi vào tiệm.
Vào tiệm, Hạ Hiểu Lan không rảnh tiếp đãi, bảo tự bọn họ chọn trước.
Hỏi giá chờ Hạ Hiểu Lan giới thiệu đồ phối hợp, trong tiệm ồn ào náo nhiệt như cái chợ.
Bạn của Chu Di ghé vào tai cô hỏi, "Nhà Chu thật sự mặc kệ sao?"
Hạ Hiểu Lan còn phải làm hộ cá thể làm gì, sinh viên Hoa Thanh sau này không lo không có việc làm, có thể chọn việc ổn định thoải mái lại có nhà Chu chăm sóc, chói mắt hơn mấy người bọn họ.
Như Chu Di, không giàu sang phú quý, nhưng tiền dùng cũng không thiếu.
Làm hộ cá thể?
Thật là không ra thể thống gì!
Chu Di cũng không hiểu Hạ Hiểu Lan, "Quản cái gì mà quản, cô không biết bà nội ta thích cô ấy như thế nào đâu, bà nội ta ngày nào cũng nói tới tên cô ấy, ta một tuần gặp ba lần bà, không bằng bà gặp người ngoài một lần."
Lời Chu Di có vị chua, cô bạn cũng không dám nhắc lại chủ đề này nữa.
Hạ Hiểu Lan thật lợi hại, có thể làm Chu Thành thích cũng không kỳ quái, đàn ông thì thích gái đẹp.
Nhưng làm cả nhà họ Chu thích thì người thường không bì được, Đồng Lị Lị thua Hạ Hiểu Lan, không chỉ thua ở nhan sắc.
Bỏ qua việc làm hộ cá thể có mất mặt hay không thì đồ trong tiệm này thực sự rất đẹp... Giá cũng không rẻ, tùy tiện chọn vài món, cũng phải tương đương với hàng trong trung tâm thương mại lớn.
Một món kiếm được bao nhiêu tiền, bạn của Chu Di không làm trong nghề nên không biết.
Thấy đầy tiệm toàn là người, chắc cũng kiếm không ít, một tháng mấy trăm, hay là mấy nghìn?
Trước ở nhà hàng ở kinh thành, Đồng Lị Lị nói người ta môn không đăng hộ không đối, nhà họ Chu muốn chấp nhận Chu Thành cưới cô gái thôn quê, Đồng Lị Lị sẽ phải viết ngược tên —— vậy sau này phải gọi là Lị Lị Đồng sao?
Thêm vào một chút, Lị Lị Đồng nghe như tên người nước ngoài, bạn Chu Di tự nhiên thấy buồn cười.
"Để cho Lị Lị tự suy nghĩ đi, cô đừng quản, trước tiên cứ quan hệ tốt với cái người em dâu họ này của cô, hôm nay ta liều mình móc ví, cũng phải nâng cái mặt mũi này của cô lên!"
Chu Di lườm cô bạn, "Các cô cứ chọn đi, tiền này ta trả."
Vài trăm đồng cô vẫn có, Chu Di không tích cóp tiền, ba mẹ chỉ có mỗi một đứa con gái, tiền không cho cô tiêu thì giữ lại làm gì? Cô và Hạ Hiểu Lan nên phá băng mới phải.
Ở bên kia, Đồng Lị Lị hùng hổ mang người chạy loanh quanh ở Tây Đan, muốn tìm một tiệm xa hoa hơn Lam Phượng Hoàng không hề dễ, đi một vòng, cô ta lao đầu vào cửa hàng Luna:
"Cái cửa hàng này nhìn cũng mới mở, chỉ cần có tiền thì sợ gì không mua được quần áo ở Tây Đan? Ta quyết không để cô ta kiếm được số tiền này!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận