Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 92: Ngươi đắc tội Chu gia (length: 8748)

Chu Phóng nào có dễ đối phó như vậy, ở nhà làm loạn hơn nửa ngày, Đinh Ái Trân căn bản không thể nhịn được.
Vẫn là đợi cha của Chu Phóng tan tầm về, hai người mới khống chế được Chu Phóng. Chu Phóng nghếch cổ, ngồi xổm trên sofa thở hổn hển, Đinh Ái Trân bị đứa con dày vò đến tinh thần lẫn thể xác mệt mỏi, khóc lóc kể lể với chồng mình:
"Ta còn phải đối xử với nó như thế nào nữa, nhà chúng ta có điều kiện gì cơ chứ, nó bị cái con nhỏ nhà quê kia mê đến mức ngay cả mẹ ruột cũng mặc kệ!"
Cha của Chu Phóng không bị vợ mình làm cho lệch lạc suy nghĩ, bảo Chu Phóng kể rõ sự tình từ đầu đến cuối. Bắt đầu từ lúc biết Hạ Hiểu Lan, kể đến chuyện Chu Thành và Khang Vĩ khoe khoang ở tiệm cơm, sau khi nghe xong, cha Chu Phóng lập tức đưa ra ý kiến:
"Có chuyện như vậy sao, còn tính toán yêu đương gì nữa? Con trai của ông với cô nương kia không thành được đâu, bà cũng đừng có đi kiếm người ta gây phiền phức nữa, bà chê nhà gái xuất thân, thì nhà gái cũng sẽ chê hoàn cảnh nhà mình."
Đinh Ái Trân ghét bỏ xuất thân của Hạ Hiểu Lan, nhưng cha của Chu Phóng lại có chút thưởng thức cô.
Một con bé nhà quê, chỉ cần dựa vào vẻ trẻ đẹp tìm một người gả là được, đó là con đường tắt để thay đổi vận mệnh, Hạ Hiểu Lan lại cố tình muốn tự mình nỗ lực. Xuất thân kém có sao chứ, nhà bọn họ cũng không phải không giải quyết được chuyện công tác, có thể từ việc đầu cơ trục lợi ở nông thôn leo lên thành phố, hai bàn tay trắng, mới đầu mua lại khách sạn của ủy ban thành phố, xoay một cái đã đả thông quan hệ với mấy nhà hàng khác, đây không chỉ là xinh đẹp không thôi, mà là còn có bản lĩnh nữa.
Năng lực của Chu Phóng thuộc loại bình thường, nếu không thì sao chỉ có thể sắp xếp được một công việc mua mà thôi, tìm một cô con dâu lợi hại cũng không tệ.
Điều mà cha Chu Phóng thích nhất vẫn là sự quyết đoán của Hạ Hiểu Lan, khi Đinh Ái Trân thể hiện thái độ ghét bỏ, Hạ Hiểu Lan trực tiếp cắt đứt chuyện cung cấp lươn, quay đầu lại đi bán quần áo... Quan trọng hơn là người mà Hạ Hiểu Lan tìm để yêu đương kia.
Cha Chu biết trên đời này có rất nhiều người lợi hại, ông ta làm lãnh đạo nhỏ thì có là gì, cấp trên không phải vẫn có lãnh đạo lớn sao?
Vì đối phương tỏ vẻ thái độ cao ngạo, cha Chu chưa tìm hiểu rõ chi tiết, thì sẽ không làm khó dễ Hạ Hiểu Lan.
Thưởng thức là một chuyện, nhưng Hạ Hiểu Lan làm cho Chu Phóng và mẹ Đinh Ái Trân bất hòa cũng là sự thật, người thì có thân có sơ, cha Chu cũng có ý kiến về Hạ Hiểu Lan. Ông ta lợi hại hơn Đinh Ái Trân ở chỗ có thể nhẫn nại, khi chưa rõ tình hình người Hạ Hiểu Lan yêu đương, thì cha Chu sẽ không tùy tiện ra tay.
Thấy Chu Phóng vẫn còn nghểnh cổ, con trai lại vô dụng nhưng cũng là con ruột, cha Chu mặt trầm xuống:
"Chút khí đó mà cũng không nhịn được, sau này con muốn làm tốt công việc thế nào? Không đi làm thì ở nhà cho thoải mái, cho con dọn ra ở riêng hai tháng xem, với số tiền tích góp của con, chắc chắn là không chịu nổi! Không dựa vào gia đình, thì tự bản thân con có thể tìm được công việc tốt gì, công việc mua thì thoải mái, thời gian lại tự do, làm công tháng lương tuy rằng chỉ có 70 đồng, nhưng mọi người ăn ở tiệm cơm với ở nhà ăn cơ quan thì sao mà so được?"
Chu Phóng ở nhà không cần phải trả phí sinh hoạt, toàn bộ tiền lương đều dùng để tiêu xài.
Đinh Ái Trân lại còn thường xuyên chu cấp thêm cho hắn, Chu Phóng chưa từng thực sự thiếu tiền bao giờ. Trong trung tâm thương mại áo da jacket hàng trăm đồng, giày da mấy chục đồng, hắn muốn mua là mua được ngay.
Tuy rằng trong lòng không phục, nhưng đến cùng cũng biết cha mình nói đều là thật.
"Nếu mẹ còn dám đi tìm cô ấy gây phiền phức, thì con cũng có đơn vị làm việc đấy, người ta đến tiệm cơm làm ầm ĩ với con thì con nghỉ việc luôn, không về nhà nữa, ra đường xin ăn!"
Đinh Ái Trân có thể mắng Hạ Hiểu Lan, chứ dám cãi lại con trai sao?
Trong lòng hận Hạ Hiểu Lan đến chết đi sống lại, nhưng lại tạm thời bị Chu Phóng uy hiếp mà không dám manh động, buổi tối lúc ngủ cắn chặt răng hàm dưới mà vẫn không buông lỏng:
"Lão Chu, cái cục tức này ta nuốt không trôi!"
Cha Chu trong bóng đêm xoay người, "Cố mà nhịn, xem xét tình hình đã."
Đồ ngốc không phải đồ ngốc, muốn làm gì thì cũng phải chờ sóng gió qua đi đã, đợi Chu Phóng không còn mê mẩn con bé đó như vậy nữa thì mới dễ ra tay được.
Nếu mà chỉ đi tìm bạn trai ở nhà hàng của Chu Phóng mà đã không có bản lĩnh gì, thì việc thu thập một đứa con gái nhà quê, có cần phải vội vàng như thế không, lúc nào ra tay cũng vậy cả thôi, không có chỗ dựa thì có thể nhảy nhót cao hơn nhà Chu được chắc?
...
Hạ Hiểu Lan hoàn toàn không biết gì về chuyện nhà Chu đang làm ầm ĩ, nhưng thấy Đinh Ái Trân có vẻ hẹp hòi nên cô cũng muốn cảnh giác đối phương trả thù.
Hạ Hiểu Lan cắt hai cân thịt, lại mua hai gói đường xách đến nhà Hồ Vĩnh Tài, cảm tạ hai người Hồ Vĩnh Tài đã giúp đỡ tìm nhà. Cô rất hài lòng với căn phòng hiện tại, ở vị trí trung tâm thành phố Thương Đô, đi hướng nào cũng đặc biệt thuận tiện, phòng rộng rãi, sân rất lớn, Hạ Hiểu Lan để xe đạp rất tiện lợi.
Bà Vu tính tình cổ quái, nhưng cũng sẽ không chủ động gây chuyện, thu 20 đồng tiền thuê nhà một tháng, chỉ cần không dẫn người lạ về nhà ngủ, thì bà Vu không bao giờ quản chuyện mẹ con Hạ Hiểu Lan.
Hạ Hiểu Lan thỉnh thoảng đưa chút đồ ăn, bà Vu cũng không muốn nhận, đối phương tuân thủ nghiêm ngặt giới hạn giữa chủ nhà và khách trọ, không có ý định thân cận với mẹ con Hạ Hiểu Lan. Những thiếu thốn tình thân của Hạ Hiểu Lan đều được Lưu Phân, Lưu Dũng và Lý Phượng Mai bù đắp, bà Vu có thích cô hay không, cô cũng không để tâm.
Căn phòng đã thuê ổn rồi, cô muốn cảm ơn hai người Hồ Vĩnh Tài.
Cũng ôm ý định tìm hiểu thông tin.
Hồ Vĩnh Tài có quen biết Chu Phóng, chắc chắn cũng hiểu tình hình nhà Chu.
Nhà họ Hồ ở cách nhà họ Vu không xa, một nhà ngang một nhà trệt có sân. Nhìn thấy Hạ Hiểu Lan xách đồ đến cửa, vợ Hồ Vĩnh Tài mặt tươi như hoa, đồ vật thì không hiếm lạ gì, đương nhiên hiếm lạ chứ! Nhưng bà ấy cũng rất hiếu kỳ cô Hạ Hiểu Lan này, làm người hào phóng, làm việc thoải mái, ai mà không vui vẻ khi có thể qua lại với Hạ Hiểu Lan?
Nguồn gốc nhà quê thì sao chứ, một tháng có thể bỏ ra 20 đồng thuê nhà bà Vu, trong tay không có tiền thì ai dám làm như vậy.
"Cô đến nhà bà là rất hoan nghênh, lần sau không được khách sáo như vậy nữa đấy!"
Đời trước Hạ Hiểu Lan đi lên từ vị trí nhân viên tiêu thụ thấp nhất, một số thói quen đã khắc sâu vào trong xương tủy, đến nhà làm khách thì không được tùy tiện động vào đồ đạc, phải có cái kiểu cách "Bạn thủ lễ" thì mới ra vẻ lịch sự. Lịch sự quá có phải tỏ vẻ xa cách không? Quà nhiều thì người ta không trách mà, cô với nhà họ Hồ vốn dĩ cũng rất xa lạ, có đi có lại thì mọi người mới có thể có tình cảm với nhau.
Có người mời Hồ Vĩnh Tài đi ăn cơm, ở nhà chỉ có vợ Hồ Vĩnh Tài và con cái, nói là con cái, thì đứa lớn nhất cũng đã 15 tuổi rồi, không kém Hạ Hiểu Lan là mấy, nhưng vẫn còn rất trẻ con. Hạ Hiểu Lan từ từ chuyển chủ đề đến nhà Chu, vợ Hồ Vĩnh Tài ngạc nhiên, cho rằng Hạ Hiểu Lan đã để ý Chu Phóng rồi.
Nhưng buổi sáng lúc đi mua đồ ăn, bà ấy còn nghe người ta nói cô Hạ mới đến người vừa xinh lại vừa giỏi giang, có một người bạn trai cũng tuấn tú, lại còn đi xe ô tô.
Tin đồn lan nhanh quá, ngay cả Chu Thành cũng chưa kịp đến cửa, đã bị người ta nhìn thấy hết rồi.
Hạ Hiểu Lan cũng không thấy có gì phải giấu diếm, nói thật là mình giống như đã đắc tội mẹ của Chu Phóng, sợ nhà Chu sẽ trả thù.
"Tẩu tử à, cô xem chuyện này có mà náo loạn không…"
Vợ Hồ Vĩnh Tài cũng thấy kỳ lạ, "Thật sự là cô chưa từng yêu đương với Chu Phóng sao?"
Hồ Vĩnh Tài ở nhà cũng đã từng nghe chuyện về điều kiện của nhà Chu, nghe nói Hạ Hiểu Lan đã đắc tội người ta, vợ Hồ Vĩnh Tài cũng có chút lo lắng cho cô:
"Gia đình Chu Phóng có điều kiện tốt vô cùng, mẹ anh ta làm chủ nhiệm văn phòng ở cơ quan, bố anh ta làm ở chính phủ."
Vợ Hồ Vĩnh Tài nhỏ giọng lại.
Không chỉ là bố Chu Phóng làm ở chính phủ đâu, mà tất cả người trong gia đình nhà Chu đều làm trong các loại cơ quan, đúng là những con rắn địa phương. Nếu không thì mắt của Chu Phóng sao cao như vậy được, người ta có tự tin!
Trong mắt vợ Hồ Vĩnh Tài toàn là sự lo lắng, không khỏi khuyên nhủ Hạ Hiểu Lan:
"Chị đây nói cho cô một lời thật lòng, bạn trai vừa giỏi vừa đẹp ai mà không thích? Nhưng mà có khi đẹp trai thôi cũng không kiếm ra cơm ăn đâu, nghe nói người yêu của cô là người nơi khác, nhà họ Chu muốn gây khó dễ cho cô thì cách xa như thế anh ta có thể giúp gì được chứ."
Nếu yêu đương với Chu Phóng thì khác, một cậu ấm tử tế, công việc cũng không tệ, quan trọng nhất là gia cảnh tốt.
Hồ Vĩnh Tài ở nhà có nói, Chu Phóng thích Hạ Hiểu Lan lắm đó. Môn đăng hộ đối sai lệch thì không đáng sợ, đừng để mẹ Chu Phóng phản đối quá mức là được, có cha mẹ nào mà cãi lại được con trai đâu chứ?
Hạ Hiểu Lan cau mày, tiểu quỷ khó chơi, không ngờ nhà Chu lại là đám rắn địa phương như vậy.
"Cảm ơn tẩu tử, bạn trai tôi thì tôi không muốn đổi, chuyện này tôi về nhà tự nghĩ cách vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận