Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 751: Học bá bên trên còn có người (length: 7772)

đ·á·i lão sư ghi nhớ kỹ chuyện của Hạ Hiểu Lan.
Gia cảnh của Hạ Hiểu Lan không tệ, nàng cũng không che giấu điều đó, sau này là vì hòa đồng với mọi người mới cố ý khiêm tốn, nhưng nàng cũng chưa từng xin học bổng.
đ·á·i lão sư dựa trên tinh thần trách nhiệm lại hỏi một lần, "Học kỳ này em muốn xin học bổng không?"
Hạ Hiểu Lan lắc đầu.
đ·á·i lão sư liền đánh dấu chéo vào sổ nhỏ.
Tô Tĩnh sớm đã ở bên cạnh nóng lòng muốn thử, "đ·á·i lão sư, cái bảng điểm tích lũy trong tay ngài đó, hé lộ cho chúng em một chút tình hình đi?"
"Phiếu điểm sẽ phát vào ngày mai ở lớp, em còn sợ không thấy à? Em muốn quan tâm chuyện học bổng đúng không... bạn Tô, ngoài việc chuyên tâm lên lớp, bình thường cũng nên tích cực tham gia các hoạt động của trường, tham gia nhiều cuộc t·h·i đua, học bổng có thể được thêm điểm đấy."
Lời này của đ·á·i lão sư, rõ ràng là đang nói cho Hạ Hiểu Lan nghe mà, hắn còn sợ người phòng 307 không hiểu ẩn ý, lúc nói chuyện đều nhìn Hạ Hiểu Lan.
Thế là mọi người biết Hạ Hiểu Lan nhất định là muốn lấy học bổng chẳng lẽ là giải thưởng đặc biệt?
đ·á·i lão sư vừa đi, Tô Tĩnh liền nằm trên giường rên rỉ:
"Ông trời thật bất công a, sao người giàu thì càng giàu, người nghèo thì càng nghèo!"
Dương Vĩnh Hồng lạnh lùng vạch trần trò hề của nàng, "Bởi vì người giàu cố gắng hơn em, Hiểu Lan lấy được giải đặc biệt cuộc thi tiếng Anh toàn quốc, việc bình xét học bổng đương nhiên phải cho bạn ấy thêm điểm."
"Tớ nói đùa thôi mà..."
"Những trò đùa như thế này cũng không được tùy tiện nói ra."
Dương Vĩnh Hồng nhân cơ hội tuyên bố trong phòng, mục tiêu của toàn phòng kỳ này là mọi người đều nhận được học bổng, có thể thi đậu vào Thanh Hoa, đầu óc của mọi người không kém nhau bao nhiêu, học kỳ đầu còn có thể nói chưa quen, học kỳ thứ hai mà còn không lấy được học bổng thì chính là chưa đủ cố gắng.
"Tớ đang nghĩ một cách, để mọi người nghe xem, học kỳ này mà ai không nhận được học bổng thì phải bao trọn việc vệ sinh của cả phòng!"
Hiện tại phòng ngủ là thay phiên nhau làm vệ sinh, phòng 307 cũng không có ai quá cực phẩm, không chịu thay phiên công việc.
Thay phiên nhau thì không vấn đề gì a, nhưng nếu muốn bao trọn việc vệ sinh của cả phòng trong cả một học kỳ thì Hạ Hiểu Lan rùng mình, lão đại thật là độc ác!
Dương Vĩnh Hồng ác như vậy mà cố tình vẫn được mọi người ủng hộ.
"Đồng ý!"
"Tớ cũng đồng ý Lão đại..."
Hạ Hiểu Lan yếu ớt giơ tay, Dương Vĩnh Hồng liếc mắt nhìn qua, "Tiểu Lục, em có ý kiến phản đối à?"
"Không dám không dám, em chỉ muốn hỏi có thể thêm một việc xách nước sôi không."
Người thì xinh đẹp mà sao lòng dạ lại đen tối như vậy!
Bất kể là mùa đông hay mùa hè, nữ sinh đều phải dùng nước sôi, phòng nước sôi ở cạnh nhà ăn, một lần xách hai bình nước nóng lên lầu, phòng ngủ có tám người cũng cần chạy bốn chuyến, điều này chắc chắn tốn sức hơn cả việc quét dọn vệ sinh phòng.
Nếu mà không lấy được học bổng, thì mỗi ngày sẽ phải chạy bốn lượt tới phòng nước sôi.
"Thư viện đóng cửa lúc nào vậy, tôi muốn đi đọc sách."
Lữ Yến nhỏ tuổi nhất trêu chọc một câu, cả phòng đều nói Hạ Hiểu Lan độc ác. Nói qua nói lại, cuối cùng không có ai phản đối đề nghị này.
Nếu không đối xử với bản thân một cách tàn nhẫn một chút, thì làm sao có thể dốc hết sức vào việc học được?
Thi đậu vào đại học Thanh Hoa, không có nghĩa là tương lai sẽ vô lo, dù sao trên đời này vẫn có quá nhiều người có ưu thế hơn các nàng, Dương Vĩnh Hồng muốn hướng tới mức lương 200 đồng của dân công tháng tư tiến lên, cô ấy đương nhiên cần cố gắng hơn.
Các nữ sinh phòng 307 ai cũng có lý tưởng riêng, có những thứ để tâm riêng, nhưng mỗi người cũng không cự tuyệt trở nên ưu tú hơn. Dương Vĩnh Hồng cùng đề nghị của Hạ Hiểu Lan được tổng hợp lại, viết thành điều khoản dán vào bên cạnh bảng phân công trực nhật vệ sinh phòng ngủ.
Ở nơi dễ thấy như vậy, mỗi ngày ra vào phòng ngủ đều có thể thấy được, đó là một lời nhắc nhở.
Ngày thứ hai, vào buổi họp lớp, Hạ Hiểu Lan biết được thành tích cuối kỳ học kỳ trước của mình đứng thứ hai toàn khóa, người đứng nhất không ai khác ngoài Ninh Tuyết. Tiếng Anh và Toán cao cấp của Hạ Hiểu Lan rất lợi h·ạ·i, Ninh Tuyết cũng không hề kém.
Ninh Tuyết còn có một điều đáng sợ nữa, trình độ chuyên ngành của cô ta quả thực là nhất kỵ tuyệt trần, bỏ xa những tân sinh ngành kiến trúc của khóa 84.
Không chỉ Hạ Hiểu Lan mà ngay cả các bạn nam trong lớp cũng cảm thấy muốn k·h·ó·c chít chít.
Chẳng phải người ta nói ngành kiến trúc thích hợp cho con trai học hơn sao?
Toàn là lừa người, bọn họ chẳng có chút nào ưu tú hơn các bạn nữ trong lớp.
"Tôi thấy mọi người rất quan tâm tới việc xét học bổng, tôi nói qua về việc này. Việc xét học bổng, thành tích thi cuối kỳ chiếm phần rất quan trọng, điểm hạnh kiểm thông thường, có hay không có giải thưởng cuộc thi đều sẽ được cộng điểm."
đ·á·i lão sư vừa nói xong, mọi người liền đồng loạt nhìn Hạ Hiểu Lan.
Nếu nói sinh viên năm nhất tham gia một cuộc thi mang tầm quốc gia và có giải thì có lẽ trong lớp chỉ có Hạ Hiểu Lan.
đ·á·i lão sư dừng lại một chút, "Còn có một tiêu chí cộng điểm nữa, đó là đăng bài trên các tạp chí kiến trúc cấp tỉnh, tiêu chí này thì trước mắt chỉ có bạn Ninh Tuyết đạt được."
Ninh Tuyết đăng luận văn?!
Đây quả thực là một tiếng sét lớn mà không một tiếng động, đây không phải là gửi bản thảo thơ ca cho tòa soạn, không có kiến thức chuyên môn, sinh viên năm nhất thậm chí còn không đọc hiểu được tạp chí chuyên ngành, đừng nói là viết. Năm nhất là giai đoạn xây dựng nền móng, năm hai mới được tiếp xúc với tạp chí chuyên ngành… Đến khi nào mới đăng được luận văn chứ? Không phải sinh viên nào cũng có thể đăng luận văn, đương nhiên vẫn có những học thần xuất chúng ở Thanh Hoa có thể đăng bài trên các tạp chí hàng đầu thế giới như "Nature".
Ở đại học Thanh Hoa, học tra ít lắm, học bá thì đầy đường, học thần thì là một tầng lớp còn siêu việt hơn cả học bá.
Hạ Hiểu Lan khổ cực lắm mới tiến hóa thành học bá, giờ lại phát hiện trên đầu mình còn có một học thần khác đè lên, cảm giác này thật chua xót. Học thần tiến hóa cũng cần thời gian, riêng việc đăng luận văn này, sinh viên bình thường sẽ không nghĩ tới trước năm ba, năm tư đại học đúng không?
Ninh Tuyết từng nói Hạ Hiểu Lan đã lãng phí quá nhiều thời gian vào những việc không quan trọng, Hạ Hiểu Lan ngẩng đầu nhìn Ninh Tuyết, Ninh Tuyết cũng ngẩng đầu, còn mỉm cười với cô.
Sự miệt thị đến từ học thần khiến cho Hạ tổng có chút tổn t·h·ư·ơ·n·g.
Nhưng bắt Hạ Hiểu Lan viết ngay một bài luận văn ra thì là không thể, nàng không viết ra được, kiến thức chuyên ngành của cô còn chưa đủ.
Tuy rằng về thực tế, cô đã vượt lên trên nhiều bạn học, nhưng những điều đó cũng chỉ là cách thức "dã chiến", kết cấu nhà ở nông thôn lại không hề phức tạp, ngay cả những người thợ nề ít học cũng biết cách làm móng hay xây tường như thế nào, Hạ Hiểu Lan cùng Cung Dương thiết kế "tiểu biệt thự nông thôn" cũng là dựa vào những kiến thức của đời trước.
Khi cần đến kiến thức chuyên ngành thì kiến thức của cô vẫn chưa đủ để viết luận văn.
Nghĩ đến việc Đỗ Triệu Huy nói rằng không có nữ kiến trúc sư, và chính cô đã từng nói muốn trở thành một nữ kiến trúc sư khi t·h·i miệng phần thi tiếng Anh, Hạ Hiểu Lan cảm thấy mình cần cố gắng hơn nữa về chuyên môn của mình —— Gia đình của Ninh Tuyết nổi tiếng là gia phong học tập tốt, có Ninh Ngạn Phàm chống lưng, nhưng vẫn cần bản thân Ninh Tuyết phải đủ cố gắng thì mới có thể chuyển hóa những tài nguyên vốn có thành thực lực của bản thân.
Sau khi cuộc họp lớp kết thúc, học bổng vẫn chưa được công bố, Hạ Hiểu Lan vừa rời khỏi lớp thì bị Ninh Tuyết gọi lại:
"Hạ Hiểu Lan, cuối tuần này cậu có rảnh không?"
Học thần Ninh đây là có chỉ thị gì?
Cuối tuần này, đã nói là sẽ mời mọi người ở phòng 307 đến nhà chơi mà, Hạ Hiểu Lan còn chưa kịp lắc đầu thì Tô Tĩnh đã ở sau lưng vụng trộm đánh vào eo cô:
"Không có gì, cuối tuần cô ấy rảnh mà!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận